Chương 2: Giải Thoát
Xóm Bạch Thạch, một khu xóm nhỏ nép mình dưới chân dãy Thất Sơn, nơi những ngọn núi trùng điệp như những người khổng lồ canh giữ một bí mật cổ xưa. Bạch Thạch là một xóm lao động nghèo, nhà cửa rải rác giữa những tán cây xanh mướt, bao quanh là ruộng lúa bát ngát. Cảnh vật nơi đây đắm chìm trong sự yên bình đến lạ kỳ. Nhưng với Hoàng Hạ, chàng thiếu niên vừa tròn mười sáu tuổi, vùng đất này dường như còn có một điều gì đó bí ẩn, một điều gì đó chưa từng được tiết lộ.
Hạ sống cùng bà nội trong một căn nhà gỗ nhỏ cuối xóm. Căn nhà nằm bên cạnh một rừng tre già, tán lá rậm rạp che mát quanh năm. Bà Quỳnh, một thầy thuốc Nam nổi tiếng trong xóm, luôn bận rộn với những bài thuốc và khám chữa bệnh miễn phí cho người dân nơi đây. Sân nhà bà thường xuyên đầy những sàng thuốc phơi khô, từ lá cây, rễ củ đến những bông hoa dại. Hạ thường giúp nội phơi thuốc hoặc mang thuốc đến cho hàng xóm xung quanh. Dù cuộc sống giản dị, nhưng tình thương của nội dành cho Hạ khiến cậu cảm thấy nơi đây là chốn yên bình nhất.
Hạ cũng là một người cháu hiếu thảo. Cậu rất yêu thương nội và luôn giúp bà những việc lặt vặt trong nhà. Dáng người gầy gò, nước da bánh mật vì dang nắng, mái tóc đen dày lúc nào cũng rối, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm – Hạ toát lên sự nhạy bén và tò mò của một tâm hồn trẻ đầy sức sống.
Duy chỉ có một điều khiến cậu luôn canh cánh. Hạ không biết cha mẹ mình là ai. Nhiều lần, cậu đã thử hỏi nội, nhưng câu trả lời vẫn luôn là sự im lặng kéo dài. Nội hay lảng tránh hoặc nhắc đến một "tai nạn xe" mơ hồ đã cướp đi sinh mạng họ. Trong căn nhà gỗ nhỏ của hai bà cháu cũng không hề có bất kỳ di ảnh nào của cha mẹ cậu. Cảm giác tủi thân len lỏi trong tâm trí của chàng thiếu niên mới lớn mỗi khi nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa quây quần bên gia đình. Dù bà nội luôn dành cho Hạ tình yêu thương vô bờ, sự thiếu vắng cha mẹ vẫn tạo ra trong lòng cậu một khoảng trống không thể lấp đầy. Hạ nhớ lại những lần tụi bạn hào hứng kể về cha mẹ chúng. Cậu chỉ biết cười gượng, tự nhủ rằng bản thân cũng có một gia đình, mặc dù không hoàn chỉnh. Dần dần, Hạ chọn cách chôn chặt suy nghĩ này vào tận sâu trong tâm thức, không để nó có cơ hội khuấy động cảm xúc mình.
Thay vì cứ mãi tìm kiếm hình ảnh của cha mẹ trong những khoảng trống ấy, Hạ đã học được cách trân trọng những gì mình có. Bà nội là niềm an ủi lớn nhất, là người mà cậu có thể dựa vào. Mỗi nụ cười của nội, mỗi câu chuyện mà bà kể, đều khiến Hạ cảm thấy mình không đơn độc trong thế giới này. Dù không có cha mẹ bên cạnh, tình yêu và sự chăm sóc của nội chính là báu vật mà cậu luôn gìn giữ. Hạ nhận ra rằng, dù cho hoàn cảnh có thế nào, chỉ cần nội còn ở bên, cậu vẫn là người may mắn.
Một buổi chiều nắng nhẹ ở xóm Bạch Thạch. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của những khóm hoa ven đường, hòa quyện cùng âm thanh rì rào của gió. Tiếng chim hót líu lo vang vọng từ những cành cây như một bản nhạc nền dịu dàng, lôi cuốn tâm hồn của những ai nghe thấy. Hạ ngồi bên hiên nhà nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Bà nội thì loay hoay nhúm củi chuẩn bị nấu cơm chiều. Bất chợt, cậu mạnh dạn hỏi lại:
– Nội ơi, cha mẹ con mất vì tai nạn xe thiệt hả nội?
Bà Quỳnh thoáng ngưng tay, khuôn mặt chùng xuống như thể đang gánh chịu một nỗi niềm mà bà chưa từng muốn kể:
– Con chỉ cần biết là cha mẹ con đã yêu thương con hết lòng. Còn chuyện gì xảy ra...thì thôi, để cho nó ngủ yên đi con."
Dù lời nói của nội thật nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt ấy, Hạ vẫn cảm thấy một nỗi u uất và lo lắng lẩn khuất. Câu trả lời có phần kiên quyết của nội khiến Hạ biết rằng dù có hỏi thêm bao nhiêu lần nữa, cậu cũng sẽ không nhận được kết quả khác. Một mảng ký ức của gia đình mãi mãi nằm sau bức màn bí ẩn, chỉ để lại cho cậu nỗi trống trải không lời.
Mâm cơm đạm bạc được dọn lên thật ấm cúng. Dù cho đối với người khác, đây chỉ là những món ăn bình dị như thịt kho tiêu, canh chua cá, rau muống luộc, ... nhưng với Hạ, nó là cả một tình yêu thương và sự chăm sóc mà bà dành cho cậu. Hạ ngồi đối diện nội, chậm rãi xúc từng muỗng cơm. Bà Quỳnh nhìn đứa cháu trai hiếu động của mình, nhẹ nhàng hỏi:
– Dạo này đi học vui không con?
Hạ ngẩng lên, đôi mắt sáng rực hào hứng:
– Dạ vui lắm nội! Trong lớp, tụi bạn hay kể cho nhau nghe mấy chuyện kỳ bí về khu rừng sau xóm. Nghe nói trong rừng có những con đường dẫn lên đỉnh núi, mà chưa ai dám đi hết. Tụi nó còn nói trên đó có mấy linh hồn và yêu quái sống trong rừng nữa!
Bà Quỳnh khẽ nhíu mày, đặt chén cơm xuống, chăm chú nhìn Hạ:
– Vậy con có tin vào mấy chuyện đó không?
Hạ ngẫm nghĩ một lát, rồi cười:
– Thiệt ra con cũng không biết nữa, nhưng con thấy tò mò lắm! Chắc tại tụi bạn đồn thổi lên cho vui thôi, nhưng mà... con cũng muốn thử một lần khám phá xem sao.
Nội lập tức nghiêm giọng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng:
– Tuyệt đối không được! Nội cấm! Khu rừng đó không phải là nơi để chơi bời hay khám phá. Nguy hiểm lắm! Núi rừng là chỗ của những thứ mà ta không hiểu hết được. Con mà dấn thân vào là không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Hạ ngẩn người trước lời ngăn cấm của nội. Dù từ nhỏ vốn hiếu kỳ, nhưng chưa bao giờ cậu dám cãi lời bà. Dù nội luôn hiền từ với cậu, nhưng thỉnh thoảng cũng nghiêm khắc với đứa cháu tinh nghịch. Khi cần khuyến khích, bà sẽ hết lòng động viên; khi cần răn dạy, nội sẽ nghiêm nghị hơn. Tất cả chỉ vì mong Hạ trưởng thành nên người, và cậu hiểu điều đó. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cậu thấy nội nghiêm túc đến vậy khi nhắc đến khu rừng sau xóm.
Hạ khẽ gật đầu đáp lại, dù trong lòng cậu vẫn còn vương vấn ý nghĩ về những bí ẩn của nó:
– Dạ, con biết rồi nội. Con chỉ nghĩ là... cũng muốn thử tìm hiểu chút thôi, không dám đi quá xa đâu.
Bà Quỳnh nhẹ nhàng đặt bàn tay đã nhăn nheo vì tuổi tác lên tay cháu, giọng dịu lại nhưng vẫn mang chút nghiêm khắc:
– Có những điều không phải lúc nào mình cũng nên tìm hiểu con à... Cái gì là bí ẩn thì cứ để nó bí ẩn. Nội chỉ muốn con luôn được bình an thôi. Hứa với nội là con sẽ không đi vào rừng, nghen?
Hạ nhìn vào đôi mắt lo lắng của nội, khẽ gật đầu, gương mặt thoáng chút hụt hẫng:
– Dạ...
Dù vậy, sâu trong ánh mắt của Hạ vẫn lấp lánh chút tò mò, như một ngọn lửa nhỏ khó lòng dập tắt. Mười sáu năm trời sống trong khu xóm Bạch Thạch này, Hạ chưa một lần dám bước chân vào khu rừng dẫn lên núi. Kể cả người trong xóm cũng vậy, họ chỉ đi lanh quanh ngoài bìa rừng để lượm củi khô hay cho bò ăn cỏ. Không biết từ bao giờ, những câu chuyện bí ẩn xoay quan khu rừng đã được truyền tai nhau qua nhiều thế hệ. Các lão niên thường hay kể cho đám con nít trong xóm nghe lời đồn về những hồn ma quỷ dị, những sinh vật kỳ lạ hay lẩn khuất sau những rặng cây. Cứ như khu rừng là một thế giới hoàn toàn tách biệt, nơi mà những điều không thể lý giải đang chờ đón.
Đêm xuống, cả xóm Bạch Thạnh chìm vào tĩnh lặng. Người dân nơi đây đều là dân lao động chân tay nên đã tắt đèn ngủ sớm. Hạ nằm trên giường, mệt mỏi sau một ngày dài vừa đi học, vừa giúp nội thu gom những sàng thuốc đã phơi khô. Chẳng mấy chốc, cậu chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ, những cảnh tượng kỳ ảo hiện ra. Hạ thấy mình đứng bên trong một vòng tròn đá lớn. Giữa khung cảnh ấy, một luồng sáng rực rỡ xuất hiện như ngọn hải đăng giữa biển đêm cuốn hút cậu đến gần.
– Hoàng Hạ... Đến đây với ta... – Một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên trong đầu cậu.
Hạ thấy mình không thể cưỡng lại sức hút lạ kỳ của ánh sáng ấy. Cậu đưa tay ra, như muốn chạm vào nó. Nhưng ngay khi vừa chạm tới, cậu liền bừng tỉnh. Giấc mơ quá đỗi chân thật, đến mức âm thanh kêu gọi vẫn như văng vẳng bên tai. Một cảm giác bứt rứt khó tả trỗi dậy, thôi thúc chàng thiếu niên bước ra khỏi giường, nhìn về phía khu rừng sau xóm.
– Nó có thật sao? – Hạ khẽ thốt lên khi thấy ánh sáng xanh huyền ảo le lói giữa cánh rừng phía lưng chừng núi.
– Đẹp quá... – Cậu lẩm bẩm, tim đập loạn nhịp. Phần muốn khám phá trỗi dậy mạnh mẽ, nhưng ký ức về lời cảnh báo của nội cũng khiến cậu thoáng chút ngần ngại. Nội đã cấm cậu tuyệt đối không được bén mảng đến khu rừng ấy.
Dù vậy, sự tò mò và bản tính thích phiêu lưu đã chiến thắng. Hạ nhẹ nhàng bước đến phòng bà, lắng nghe tiếng thở đều để chắc chắn rằng nội đã ngủ say. Khi an tâm, cậu khẽ nhủ:
– Chỉ thử đến đó một lần thôi, chắc không sao đâu.
Dưới ánh trăng dịu dàng, Hạ mặc chiếc áo khoác cũ, rón rén bước ra khỏi nhà. Mỗi bước chân cậu đều thận trọng tránh gây tiếng động. Không khí đêm thanh mát phả vào mặt, làm cậu phấn chấn lạ thường. Hạ đi về phía khu rừng, nơi những câu chuyện kỳ bí vẫn luôn được truyền tai suốt nhiều năm.
Càng đến gần, ánh sáng xanh càng rực rỡ, như mở ra một cánh cổng dẫn vào thế giới khác. Rừng đêm trở nên bí ẩn lạ thường. Bóng cây cao lớn đổ dài xuống đất, tựa như những hình nhân lặng lẽ dõi theo. Tiếng dế rả rích hòa cùng tiếng gió rì rào tạo nên bầu không khí vừa lạ kỳ vừa lạnh lẽo.
Hạ tiến sâu hơn vào khu rừng, mắt không rời ánh sáng xanh huyền bí phía xa. Trong lòng, cậu phấn khích nghĩ đến những điều có thể chờ mình phía trước. Liệu đó có phải đĩa bay của người ngoài hành tinh, hay là một hiện tượng siêu nhiên mà chưa ai trong xóm từng thấy? Ý nghĩ mình có thể là người đầu tiên khám phá bí ẩn của khu rừng khiến Hạ không khỏi rộn ràng, sẵn sàng cho bất cứ điều gì sắp đến.
– Ui da! – Bỗng Hạ kêu lên thất thanh, chân vấp phải tảng đá nhỏ khiến cậu té nhào.
Sau khi hoàng hồn, cậu thật sự ngỡ ngàng phát hiện ra cảnh tượng hùng vĩ. Trước mắt Hạ là một vòng tròn lớn được tạo thành từ những tảng đá. Mỗi tảng đá cao vút, đen sẫm, với bề mặt xù xì phủ đầy những hoa văn kỳ dị, như thể có ai đó đã chạm khắc lên chúng từ rất lâu.
Hạ chậm rãi bò dậy, tiến gần đến vòng tròn. Ánh sáng xanh lá phát ra từ các hoa văn cổ xưa, soi rọi cả không gian. Chúng tỏa ra thứ năng lượng âm u, như muốn truyền tải một bí mật chỉ dành cho những kẻ có đủ lòng dũng cảm sẵn sàng khai mở.
Ở trung tâm vòng tròn, một viên đá to lớn, nhẵn bóng, có hình dáng như quả trứng, phản chiếu thứ ánh sáng xanh rực rỡ đang lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng ấy không ngừng lan tỏa, tạo thành những tia sáng chập chờn, uốn lượn trên không. Mùi đất ẩm và hương cỏ đêm thoảng qua, hòa quyện cùng không khí bí ẩn làm trái tim của chàng thanh niên đập loạn nhịp.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ đứng lặng người, không thể nào biết chắc điều mình đang chứng kiến là một di tích cổ đại hay một sức mạnh siêu nhiên đang trỗi dậy từ quá khứ. Chỉ có một điều rõ ràng là tảng đá ma quái kia có một sức hút mãnh liệt khiến cậu muốn chạm vào nó. Như thể nó đã chờ đợi cậu từ lâu.
Hạ nhìn chằm chằm vào tảng đá đang lơ lửng, cảm nhận hơi lạnh xuyên qua từng thớ thịt. Trái tim của chàng thanh niên ưa khám phá đập thình thịch, vừa lo sợ vừa hứng khởi:
– Đây chính là nơi mình đã thấy trong giấc mơ... – Cậu tự nhủ, mắt không rời khỏi ánh sáng kỳ ảo trước mặt.
Chỉ còn vài bước nữa, Hạ sẽ chạm vào tảng đá. Mồ hôi trên trán cậu túa ra, bàn tay run run vươn về phía trước. Ngay khoảnh khắc những ngón tay của Hạ vừa chạm đến tảng đá, một luồng khí lạnh lẽo bất ngờ ùa tới như cơn gió từ vực sâu không đáy, nhấn chìm cậu vào bóng tối. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt. Hạ như bị cuốn vào dòng xoáy của một đại dương đen kịt vô hình.
– Cuối cùng ngươi cũng đã đến... – Một giọng nói vang lên, trầm đục và bí ẩn, như vọng ra từ đáy vực thẳm, âm vang trong tâm trí Hạ. Nó mạnh mẽ và ma mị, làm cậu giật mình, không thể xác định được giọng nói ấy đến từ đâu.
– Ai đó? Ngươi là ai? – Cậu hét lên.
Chưa kịp định thần, một luồng sáng chói lòa bất ngờ bùng lên, kéo cậu về thực tại. Hạ hoảng loạn giật lùi về sau. Bóng tối cuộn lên như cơn bão dữ dội, khuấy động và lan tràn. Cái lạnh thấu xương và sự ngột ngạt dâng lên khiến Hạ cảm giác mình đang rơi vào một vực sâu không lối thoát.
– Không, mình đã làm gì thế này? – Hạ thầm nghĩ, nhưng nỗi sợ hãi mỗi lúc một lớn. Cậu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bóng tối đang siết chặt quanh mình như một chiếc mạng nhện khổng lồ. Trong sâu thẳm, chàng trai trẻ cảm nhận được rằng mình đã phạm phải một sai lầm lớn.
– Ta đã được tự do! – Giọng nói ma mị ấy lại cất lên văng vẳng. Tiếng cười man rợ vang khắp không gian.
Gió rít lên từng cơn đáng sợ và sấm chớp giật liên hồi. Mưa bắt đầu trút xuống cả cánh rừng. Ánh sáng trong vòng tròn đá dần suy yếu, chỉ còn là một vệt mờ nhạt giữa bóng tối. Trong giây phút ấy, Hạ ngã quỵ xuống mặt đất lạnh buốt, toàn thân như bị hút cạn sức lực. Hơi thở cậu trở nên gấp gáp, trái tim đập mạnh đến mức như muốn nổ tung. Cậu không thể hiểu nổi cảm giác này – vừa sợ hãi, vừa mê hoặc, vừa day dứt. Hạ biết rằng mình vừa giải thoát cho một thứ gì đó kinh khủng và đen tối, một thế lực bí ẩn mà từ lâu đã bị phong ấn. Cậu đã không lường trước được hệ quả của việc mình làm, và giờ đây, khi mọi thứ đã trở nên không thể đảo ngược, một nỗi ân hận âm thầm len lỏi vào tâm trí khiến lòng cậu thêm nặng trĩu.
Bầu không khí xung quanh trở nên yên lặng, tĩnh mịch như chưa từng có gì xảy ra. Sự tĩnh mịch này không mang đến bình yên mà lại chất chứa đầy đe dọa. Hạ cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân run rẩy không chịu nghe lời. Cậu lảo đảo, nhìn vòng tròn đá lúc này đã tắt ngúm ánh sáng, nằm trơ trọi, sừng sững giữa rừng sâu. Hạ không thể ngăn được cơn ớn lạnh khi nhận ra rằng từ giây phút này, cuộc sống của cậu có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi. Những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu: Thứ gì đã bị giải thoát? Tại sao nó lại gọi tên mình?
Chàng trai trẻ lủi thủi bước đi trên con đường bùn lầy xuống chân núi. Trên con đường ấy, Hạ biết mình sẽ phải đối diện với những thế lực mà không ai có thể tưởng tượng. Cậu lo sợ rằng hiện tượng khủng khiếp vừa rồi đã làm náo động cả xóm Bạch Thạch và bà nội đã phát hiện ra sự mất tích của cậu giữa đêm khuya.
– Chắc nội đang lo cho mình lắm... – Cậu nghĩ.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua lạnh lẽo. Trong sự lạnh lẽo đó, Hạ như nghe thấy được tiếng thì thầm xa xôi:
– Hoàng Hạ... chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip