13
Nó lộng lẫy, hoành tráng, đặc biệt là đông. Mặc dù chỉ là buổi làm quen bình thường nhưng trông nó không bình thường nổi. Một đứa mà đã từng sống tách biệt với xã hội một thời gian khá lâu như tôi hẳn nhiên chẳng bình tĩnh nổi. Tôi nẹp vào sau lưng hắn, có thể là hắn đáng ghét, nhưng ngay bây giờ đây tôi cảm nhận được sự an toàn từ hắn.
Một cái nhếch mép hàm ý như cứ tiên vào hắn vậy.
-Hân hạnh! Chào mừng đến buổi giao lưu, thoải mái nhé!
Anh ta trông có vẻ đô con, nhưng mà lại rất nhiệt huyết và trông khá dễ gần, hoặc
là dễ thương??! cũng không thể nói rằng tôi thích điều đó, tôi rung lắm chứ, sự căng thẳng được đẩy lên tới đỉnh điểm, tưởng chửng như có thể ngất bất cứ lúc nào.
Tôi khẽ đánh mắt sang chỗ hắn.Karasu cau mày nhìn Ken-sama, còn anh ấy vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đó không dịu dàng và ấm áp như cách tôi vẫn thường thấy, nó lạnh lẽo, bí ẩn và một chút ma mị...
Mọi người nói chuyện rôm rả, đủ các thể loại bàn tán, nó trông thật vui vẻ mà cũng thật hỗn độn. Thiếu gia tập đoàn Mikage_ Reo Mikage bàn luận về những vấn đề liên quan đến chính trị, kinh doanh, tình hình cổ đông tụt dốc...Cậu chàng tóc trắng trông như con gấu trắng bắc cực tựa vào vai Mikage chơi game và liên tục than chán, đòi về. Yo với bạn cậu ta nói chuyện thân mật chả khác ny là mấy... vân vân mây mây những chuyện trên đời.
Điều làm tôi phân tâm hơn cả là nhỏ Nakime. có lẽ nhỏ dược anh Sae đặc biệt hơn cả đấy.
" Itoshi Sae, Itoshi Sae,Itoshi Sae,... " tôi lặp lại nó trong đầu, nghe tên quen vãi, nhưng đó chưa phải tất cả. Nakime vận dụng hết thanh xuân làm trà của mình, nhất quyết quyễn rũ thằng anh hùng ngốc nào đó. Có một sự thật mà Chigiri không biết, hay đúng hơn là cố tỉnh không biết, vì nàng rắn ba đầu này chỉ gạ gấm gã khi chính thất có mặt mà thôi, giông như nàng ta còn có mục đích khác vậy, như Chigiri chẳng hạn, nhưng khẳng định là mục đích đó không bao giờ tốt...
Mikage-sama rủ chúng tôi tham gia tăng 2, có một số người vướng việc nên phải về trước, anh Ken và hắn ta còn đi cùng nhau nữa, xem ra quan hệ của họ cũng tốt thật.. mà hay là tôi cũng kiếm cái cớ đề về nhể?!
Ý nghĩ chỉ vừa loé lên trong đầu, chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị nuốt trọn lại bởi một cánh tay khoác lên vai tôi..
- H-hả?!.. Mikage ... sama?
-Hì, gọi tôi là Reo được rồi, nhóc là Otoya Eita phải không?-anh nở một nụ cười tươi, một nụ cười rạng rỡ.. như ánh mặt trời sưởi ấm con tim bao nhiêu người vậy.
- V-vâng, Reo-sama...nhưn-
-Tôi hiểu, nhưng cậu là nhân vật chính,mà nhân vật chính thì không được từ chối xuất hiện đâu.
- Hah-Tôi không có ý đó đâu, Reo-sama..- Tôi cười ngượng, anh ta chuyển hình thái, gương mặt lạnh tanh, vẫn dữ nguyên nụ cười....Nói thẳng ra là y như anh Ken lúc nãy vậy, hiệu ứng Domino hay gì trời.
-Vậy chúng ta đi luôn, NHÉ?-Anh ta ghé sát vào tai tôi
Mặt tôi xanh mét lại khi nghe câu đó, sát khi quả là không thể xem thường..
-V-vâng
- Thoải mái đi, không cần căng thẳng vậy đâu, hì
Nói rồi anh ta quay lại mỉm cười thân thiện, còn trong đâu tôi giờ nụ cười đó chẳng khác nào ác quỷ, tôi có thể tưởng tượng ra 7749 cảnh anh ta chặt chém tôi ra nếu dám từ chối ấy.
Nãy giờ tôi quên một người, Fuuka, chị ta đâu rồi, chị ta dại trai lắm, không biết chị ta đi đâu rồi trời, ngay lúc đang đi trên đường điện thoại tôi bỗng rung chuông, nhìn số điện thoại vừa lạ vừa này tôi cũng không chắc, nhưng cũng đồng ý gọi
-Alo?
-Eita-kun.... n-người này... là bạn gái của cậu à?- Phía bên kia đầu dây, Ken nói với tone giọng rung rung.
-hử?! em có bạn gái bao giờ đâu ạ?
Anh không trả lời chuyển qua chế độ video call gọi cho tôi. Là bả đó, bà chị họ của tôi bám trên người tên quạ lại nhải cái gì mà" anh oi về nhà i con khóc kìa" hay là" anh hết iu em òi, anh hết thương em òi. Thề chứ nghe xong không biết dấu mặt vào đâu. Hiện giờ tôi chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống thôi.
-Eita-kun? em ổn không? em mơi 17 thôi mà, sao đã có con rồi à?
-"..." tôi cũng không biết phải giải thích sao nữa, nói thế thì chịu rồi.
-K- không phải vậy đâu ạ, đấy là họ hàng thôi , anh đưa chị ấy về nhà em với nhé, làm phiền anh rồi.
- À không sao, anh hiểu rồi, tạm biệt em, nhớ giờ về nhé, đừng thức khuya quá.
-chào anh, đi đường cẩn thận
Tôi vội tắt máy cái rụp, thật là đời này tôi có mê gái cũng phải chừa bả ra.
--------------------------------------------------------
* bên phía anh và gã cũng chẳng khấm khá hơn được
-Mau đưa cô ả này về đi,chúng ta sắp trễ rồi. - Karasu cau có lên tiếng, giọng trầm đi đôi chút, hắn ghét sự phiền phức này.
- Được rồi- anh mìm cười
Sau khi đưa cô về nhà. Cả hai không nói không rằng, dùng hết sức bình sinh mà chạy đến bố của Haki quan sát cũng éo phản ứng kịp. Đi đường bộ hơi lâu nên chuyển qua chạy trên mái nhà luôn.
-bao nhiêu?
- 15
- Được bao nhiêu?
-14
-Ai?
-không biết, nghe nói là tay buôn lậu ở Trans
- cần nhiều vậy ?
- không biết nữa, mà... hôm nay em nói nhiều thật đấy Tabito-kun~
-Anh im đi! ....Đến giờ tôi vẫn thắc mắc một điều...
-Hửm? sao nào~
-Tch- bỏ cái giọng đó đi, vì lý do gì?
- hả, ý em là sa-
-Tại sao anh lại đi vào con đường này? rõ ràng anh có thể có sự lựa chọn tốt hơn
-khó trả lời nhỉ, có lẽ em không nên biết đâu.....hưmm, hôm nay trời đẹp thật!
Karasu cũng cảm thấy hắn không nên biết, anh ta luôn như vậy, thái độ cợt nhả làm hắn tức điên lên. Nói thật thì 15 người phụ nữ không phải quá nhiều, chỉ là hắn ghét khi mà anh lại chấp nhận sống trên sự tự do của người khác, hắn căn bản không biết gì về chuyện của anh cả, và anh cũng không cần làm gì nhưng có lẽ anh lại hiểu rõ hơn bao giờ hết, hắn lại cảm thấy bất an. Ẩn sau bên trong sự hoàn hảo của anh ta, lại là một kẻ xảo quyệt mưu mô, nhưng lại bí ẩn đến đáng sợ.
--------------------------------------------
* 2 năm trước
Trước một gốc cây anh đào, gặp gặp lại hắn, (thật ra trước đó thì thỉnh thoảng cũng trao đổi qua tin nhắn một số chuyện)câu nói đầu tiên của hắn là cho xin phương thức liên lạc với Eita làm anh phì cười, sau bao lâu không gặp thì thằng nhóc đó vẫn giữ cái bản mặt cau có và mê Eita như hồi nào.
- Đi theo anh, anh cho em xem cái này thú vị hơn nè.-anh mỉm cười, chỉnh lại tóc.
-hờ?!- hắn nghệt mặt ra, hoang mang không lối thoát, cảm thấy điểm bảo không, nhưng rồi vẫn quyết định đồng ý, và nó cũng mở ra một trang mới cho cuộc đời của con quạ cô đơn.
------------------------------------------------
- Nơi này...
Hắn nhìn toà lâu đài trước mặt mà cảm thản, nó trông lộng lẫy mà ảm đạm, yên lặng đến rợn gai ốc.
-Chúng ta tới nơi rồi!- Anh lên tiếng, cắt đứt đoạn suy nghĩ của hắn, nối gót anh vào một căn phòng nằm khá sâu, bên trong toàn những thứ đồ đắt tiền và tối om, chỉ có vài ánh đèn mờ như có thể tắt bất cứ khi nào khiến hắn rùng mình.
-Yukimiya?
- Vâng, thưa ngài.
......
Sau gần 30p mà tưởng như 30 thập kỉ thì bọn họ rời khỏi, không biết hắn đã nghe những gì, nhưng hắn đã biết được một bí mật từ Renyu,hắn thất thần rời khỏi.
Những ngày sau đó, hắn tìm kiếm thông tin từ người đàn ông mà Renyu đã nói chuyện-Ego Jinpachi
Hắn không tìm thấy gì ngoài việc ông ta chính là giáo viên ở Bluelock. Vì lý do đó mà anh nhờ hắn theo dõi ông ta, tất cả đều là miễn cưỡng đến khi gặp Eita thì nó lại biến thành tự nguyện.
Vậy liệu anh không sợ Eita sẽ yêu Karasu à?
Sợ muốn chết ấy chứ, nhưng anh đâu dễ cho hắn toại nguyện, nên hắn không cung cấp thông tin hay có ích nữa thì hắn sẽ bị đẩy qua trường khác. Nghe có vẻ ích kỉ, trước đây anh cũng có ý định nhường, nhưng giờ thì không nữa, bởi vì anh yêu Eita, làm tất cả vì cậu. là một đứa trẻ bị thế giới ruồng bỏ, nhưng vẫn luôn yêu quý họ, giúp đỡ khi họ cần, dù chẳng bảo giờ được đáp lại.
"Nếu người đời ghét em bao nhiêu, thì anh sẽ yêu em gấp trăm, gấp vạn lần đó."
------------------------------------------------------------------------
Một người con trai với nước da ngăm đen trèo vào cửa sổ trên lầu hai ở biệt thự nhà Itoshi
-Hể?! Shidou, mày vào đây làm gì, anh Sae chưa có về đâu
-Yên nào, hôm nay tao tơi để gặp mày
-Để làm gì chứ? Cút!!
- Khoan nào, mày biết người này không?
- O-otoya...
-hah, vậy là mày biết rồi, cấp trên ra lệnh tao với mày làm nhiệm vụ chung
- Giết cậu ta sao?- Chàng trai với vẻ đẹp lãng tử, khuôn mặt lạnh tanh hỏi
- không, bắt sống.
Cậu chàng cũng hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng giữ được bình tĩnh, rõ ràng mục tiêu không phải cậu ta, cậu ta chỉ con mồi đề dụ mục tiêu tới, làm tới mức này thì kẻ có thể tới mức nào. Em không quan tâm lắm, nhưng theo suy nghĩ của em có thể là Hiori, Chigiri, hay Karasu?
Cùng lúc đó, Sae đang ngồi ở ban công của khách sạn nào đó, đăm chiêu nhìn dòng tin nhắn trước mặt mà lòng nhiều cảm xúc....
----------------------------------------------------------------------
*Tại Đức
-Kaiser, ngài nghĩ sao về một chuyến đi sang Nhật?
-Em muốn điều gì từ nó sao, Ness?
- Em muốn gặp một người.
- Ta nghĩ sẽ thú vị lắm.
------------------------------------------------------------------------
hellu các cậu iu. Tui lại leo lên đây,có ai còn nhớ tui hong?
-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip