Tập 10: Dõi theo
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời len lỏi qua lớp kính xoa dịu đôi má Nagisa.
Cậu lập tức hất chăn lên, chuồn ra khỏi phòng. Không hề quay đầu lại phía sau.
Tối hôm qua cậu đã phát hiện mình đi nhầm phòng rồi. Đoạn Karma vén chăn lên, Nagisa trong lòng thầm run rẩy, song vẫn làm như không có chuyện gì mà nhẹ nhàng hô hấp. Chỉ thầm nhủ rằng sáng mai nhất định phải chạy. Nếu không cậu hoàn toàn không biết đối mặt với Karma kiểu gì.
Okuda bên dưới phòng bếp đang ngắm nhìn những lớp kem được phủ trên mặt bánh. Cô mặc một đoạn váy dài được điểm các bông hoa tím sinh động, trên vai khoác một chiếc áo bông trắng ngần, mái tóc dài tết xuống một đường đẹp mắt.
Người khác nhìn vào tấm tắc khen ngợi. Còn quay ra Nagisa thì lại ngao ngán lắc đầu.
Nagisa từ lúc về đây không những không làm được cái gì, mà còn rất hay phá hoại. Nhiều lúc thật chẳng biết Lão đại đưa cậu ta về làm gì.
Nagisa cũng tới thưởng thức mấy món điểm tâm, chỉ là một miếng bánh nho nhỏ được chia ra làm ba đĩa ngay ngắn. Cậu hơi lia mắt sang nhìn người bên cạnh, hỏi:
"Cô làm à?"
Okuda mỉm cười, gật đầu.
"Tôi thử được không?" Nagisa không đợi câu trả lời, cậu đưa tay lấy một đĩa gần đó ngoạm lấy, nhai nhồm nhoàm trong miệng, đoạn kem trắng còn dính một chút bên khóe môi.
"Cũng được."
Những người giúp bên cạnh nhìn cậu tức muốn nổ đom đóm mắt, nếu ánh mắt có thể đâm thủng người khác, không biết giờ trên người cậu có bao nhiêu cái lỗ rồi.
Miệng ăn hết chiếc bánh, không chừa chút nào, và cậu còn không thèm dùng thìa để xúc, cư nhiên cho há miệng cắn. Nagisa thoải mái ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu gần đó, dáng như bà chủ trong khu này vậy. Ngược lại với những ánh mắt khinh bỉ của người khác, Okuda khá là tự nhiên phủi phủi váy ngồi lại bên cạnh cậu.
Đoạn có một bàn tay nhẹ lướt qua môi Nagisa, đầu cậu theo bản năng ngửa ra sau. Đập vào mắt là một màu vàng sậm, bên trong giống như có vòng xoáy đen muốn hút cậu vào bên trong. Mà đôi mắt đó hiện đang tràn đầy sự vui sướng, đôi mắt hép hờ như văng khuyết trong đêm đen.
"Maehara, cậu làm gì ở đây thế? Chưa chết à?"
Maehara đưa ngón tay dính kem vừa lấy xuống bên môi Nagisa lên miệng, cười cười nói:
"Câu đấy tôi phải hỏi cậu mới đúng, Nagisa-kun. Cậu chưa chết à?"
Nagisa hờ hững: "Để xem ai mới có thể giết được tôi." Nói xong còn liếc người kia một cái.
Okuda cười ngại ngùng nhìn Maehara: "Mọi việc có thuận lợi không? Em nghe nói ở đó có xảy ra chút vấn đề."
Maehara cười mấy tiếng, xoa xoa đầu cô. Nhướn mày nhìn Nagisa vẻ khiêu khích khó hiểu. Cậu chậm rãi hừ tiếng mũi, xoay người định chạy ra hoa viên chơi. Bỗng vừa xoay lại thì thấy Karma đang tiến tới từ góc 11 giờ. Người nọ tay đút túi quần, cả người vừa thay một bộ sơ mi phẳng phiu hờ hờ bay theo từng bước chân, bộ quần áo mặc dù không bó sát nhưng cũng lộ ra vài phần cơ ngực rộng lớn, bắp tay hiện hữu mồn một mạnh mẽ, lấp ló nước da trắng vốn không hợp với cơ thể nhưng lại tôn lên màu đỏ rực của mái tóc.
"..."
Nagisa nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Cả người căng hơn dây đàn. Sự áp bách của người kia đang cố bắt cậu lùi dần về sau, Nagisa ấy vậy mà chân như mọc rễ, không cách nào di chuyển được. Chỉ mím chặt môi ngước nhìn.
Cả người Karma tỏa ra khí lạnh, lan tỏa ra khắp biệt thự. Những người giúp việc gần đó sợ hãi cúi gằm đầu, túm lại một chỗ, không dám ngẩng lên. Cứ như chỉ cần ngẩng lên là mắt sẽ chui ra khỏi chỗ mất.
Maehara đứng đằng sau nhìn qua hai người. Cảm giác Nagisa từ một con rắn độc đang từ từ thu lại thành chú thỏ. Không hiểu sao nụ cười trên môi cậu ta chợt hạ xuống.
Karma chớp mắt nhìn cậu, khi Nagisa còn đang cách hắn một bước chân mới dừng lại.
Okuda chưa nhận ra vấn đề căng thẳng ở đây, đang muốn cười chào Karma một tiếng, Maehara đã bịt miệng cô lại, dịu dàng đưa ngón tay lên giữa môi ý muốn nói hãy im lặng, sau đó chỉ chỉ hay người kia thầm thì: "Lâu lâu mới có kịch vui, em đừng nói gì cả."
Karma hơi cúi người xuống, Nagisa lại hơi ngửa về sau, cố gắng giữ khoảng cách.
"Lão đại không ăn sáng ạ?" Nagisa cười một cách máy móc. Giọng nói vẻ trơn tru không hợp với hoàn cảnh, thoạt nhìn trông rất bình tĩnh. Chỉ có cậu mới biết trong lòng cậu đang cuộn trào từng đợt sóng.
"Ừ, đi ăn."
"....vâng" Vậy ngài đi ăn đi, đừng nhìn chằm chằm tôi thế.
"..."
"...."
Nagisa lùi về sau một bước, hai tay giơ lên muốn đẩy vai người kia, nhưng sợ Karma ghét đụng chạm, hai tay bơ vơ giữa không trung. Cậu rời đi tầm mắt, nói:
"Vụ tối qua.....tôi thật sự không có cố ý."
Dứt lời, tất cả mọi người đang cúi đầu đột ngột ngẩng lên không chút do dự, nơi cậu chứa đựng hết mọi ánh mắt kỳ lạ đó.
"Thật sự là...tôi lúc đó mệt quá nên cái gì cũng mơ hồ, sau đó tôi làm cái gì tôi đều không nhớ rõ nữa....nhưng nếu...nếu ngài ghét người khác đụng vào thì chốc nữa tôi sẽ đi thay ga giường cho ngài. Cái chỗ mà tôi...ừm....cái đoạn." Âm thanh tựa hồ run rẩy, bộ dạng sợ hãi vô cùng đến chân thật.
"Được rồi, ga cậu không cần thay."
Karma nói đúng theo dự đoán của cậu. Nagisa cúi đầu che đi nụ cười khoái trá. Chỉ mong sao người khác càng hiểu nhầm nhiều càng tốt.
Maehara híp mắt nhìn theo cậu, chợt nói: "Karma à. Tí nữa tôi có việc ra ngoài. Cậu biết có tên nào giỏi công nghệ thông tin không, tôi muốn đem theo một chuyến."
Karma nhìn cậu ta: "Cậu rất giỏi mà."
Maehara nhún vai: "Vụ lần trước khiến tôi quá đau đầu, mọi trợ thủ cậu đưa cho tôi đều từ chối theo rồi, nay lại có thêm một vấn đề khác. Tôi không chắc lần này có thể toàn thây trở về đâu. Hay cậu phái Karasuma theo đi. Hihi, nếu là anh ta chắc chắn sẽ...."
"Cậu theo cậu ta."
Karma lại rơi tầm mắt xuống đỉnh đầu Nagisa. Toàn thân cậu căng cứng, đôi mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Trong miệng lúng búng muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy mình hoàn toàn không đủ tư cách để mở miệng.
Đây là mệnh lệnh.
Và vấn đề là cậu phải đi cùng với cái tên chết dẫm kia.
Nagisa quay đầu trừng Maehara muốn rách mắt. Cậu khóc không ra nước mắt. Dõi theo bóng lưng Karma đang đi dần về phía phòng ăn. Cậu chán nản thở ra một hơi. Nhìn người ấy từ phía sau, mới đúng là vị trí của cậu.
....
Maehara nói rằng cậu không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần mang cái xác còn hồn đến là được, còn lại cứ để cậu ta lo, cố mà ăn uống cho đã thêm vài ngày nữa. Bởi vì lần này đi đến nơi khác chưa chắc đã có thể quay lại.
Maehara sau sáng ngày hôm đó liền biến mất. Mãi một tuần sau mới quay lại để sửa soạn.
"Chỉ một mình tôi thôi à? Cậu không đem theo ai nữa sao?"
Maehara khoác sau lưng một cái balo nặng trịch, đứng đối diện Nagisa giúp cậu chỉnh sửa cổ áo.
"Không có ai cả. Có mỗi cậu thôi. Tôi muốn hai chúng ta một mình hưởng thụ tuần trăng mật lãng mạn này."
"Cậu luôn nhàm chán như thế." Nagisa hất tay cậu ta ra, vươn tay cào cào mái tóc xanh mấy cái, lấy trong túi áo ra hai chiếc dây chun, hờ hững buộc tạm lên hai bên.
Hai người đứng trên sân thượng ngập gió. Tóc cậu theo đó mà phất phơ theo. Maeahara không kiềm được chọt chọt má cậu.
Nagisa buộc xong tóc. Cậu hướng Maehara hất cằm:
"Bao giờ đi đây?"
Maehara ngồi xổm xuống, hai tay chống má, nhếch môi: "Đợi thêm người đã."
Nagisa: "Hử, sao cậu nói chỉ có mỗi tôi?"
"Sao vậy? Cậu muốn ở riêng với tôi đến thế à?"
"Hừ, tùy cậu." Nagisa ngồi xổm xuống theo. Nhìn về phía xa xa. Nơi gọi là tự do hiện lên trong mắt Nagisa đượm một mùi buồn bã.
Cả thành phố như phết lên một lớp siro tím vậy, phía cuối chân trời một màu tím hồng, những đám mây hồng hồng tụ lại ở đó chậm di chuyển. Thời điểm vàng trong ngày, một buổi hoàng hôn đẹp đẽ. Màu xanh trong đôi mắt cậu nhẹ hòa quyện với màu tím, hiện tại nhìn vào, so với dải ngân hà không khác là bao.
Maehara nghiêng đầu lên hai cánh tay, ngây ngẩn nhìn cậu. Một chút ánh sáng đọng lại trong ngày hôm nay cư nhiên bị người trước mặt hút hết. Kiềm chế cảm xúc trong lòng, cậu ta đưa tay chạm vào mái tóc cậu.
Mãi đến khi trời tối sậm lại. Maehara nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi đứng dậy, hai tay chống hông ngẩng đầu nhìn trời.
Nagisa lười biếng vẫn ngồi chỗ cũ: "Cái người cậu bảo. Bao giờ mới đến thế? Nếu biết người ta đến muộn thế này tôi đã không thèm theo cậu lên đây."
"Tôi muốn ngắm hoàng hôn nên mới rủ cậu theo."
Nagisa quay phắt sang, giơ ngón giữa về phía Maehara, mặt dữ dằn, trừng mắt. Thời gian của cậu. Đáng lẽ chút thời gian quý báu này đáng ra nên tiêu vào việc cậu ngồi chơi game với cả ăn bánh của Okuda mới đúng. Cái tên này từ lúc nào đã trở nên khó chịu đến như vậy.
"Haha..."
Khi đó, Karma từ lúc nào đã gần đi tới. Đằng sau hắn là Karasuma và vài cảnh vệ mặt lạnh như băng bước theo sau, cả khí thế mấy người đó tỏa ra như muốn bức đôi mắt cậu đến chết.
Nagisa ngay lập tức ngã nhào ra đất.
"Mẹ nó, Maehara. Thế này...thế này cần gì tôi phải theo cậu nữa...mấy cái người đó chiếm hết hào quang của tôi rồi."
Maehara vươn tay về phía cậu, cười nhạt nhẽo: "Nagisa-kun, tôi tin vào phán đoán của tôi. Cậu chắc chắn sẽ tỏa sáng nhất."
"Phán đoán cái em gái cậu. Cút ra." Nagisa hất tay cậu ta ra, phủi phủi quần áo, bĩu môi quay ra chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip