Tập 15.1: Người có về (2)
Nagisa hoài nghi ông trời cố tình trêu đùa cậu.
Làm gì có cái thể loại vừa nhắc đã tới y như Tào Tháo thế này.
Asano có vẻ thích thú lắm, hắn ta hất cằm với cậu đầy ẩn ý, Nagsia giật mình.
Giờ cậu nên chạy? Tất nhiên chỉ cần cậu chạy về phòng mình, đương nhiên sẽ tự động thoát, Karma không thể nào biết chính xác được cậu ở đâu.
Có phải hay không? Hắn thật sự không biết?
Lam Thục thúc giục: "Mau ra chào Lão đại đi, mấy ngày không gặp sợ người ta quên mất cậu rồi."
Nagisa ảo não: "Tôi thực sự mong Lão đại quên tôi đây này."
Cậu là người không giỏi trốn tránh, nếu có chuyện gì quan trọng cần phải ra mặt, chắc chắn cậu sẽ ra cho dù sợ hãi đến mức nào. Lúc đầu khá là tự hào về tính cách này, nhưng hiện tại lại thấy nó cực kỳ, cực kỳ lãng phí.
Nếu ra thì quá nửa 50% cậu sẽ mất mạng đó a.
Cậu quyết định ngồi im tại chỗ. Trái tim đập mạnh như muốn văng ra ngoài, chỉ có thể nắm chặt gấu quần ngồi đó suy nghĩ linh tinh. Hắn biết cũng không sao. Giờ cậu chỉ còn cái mạng quèn này, hắn muốn giết hay chà đạp thế nào cũng kệ, cậu không quan tâm.
Nagisa thoạt nhìn qua trông rất thanh thản sau khi nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, rằng mọi vết thương, nỗi đau đều trải qua rồi, chỉ hơn ở chỗ lần này sẽ chết mà thôi. Có thanh thản hay không? Chỉ mình cậu biết.
"Cậu không sợ à?" Lam Thục khoanh tay nằm lên bàn đá, nghiêng đầu hỏi cậu.
"Tất nhiên." Nagisa rất sợ chết.
Nghĩ đến chuyện mình sẽ chết trong ngục giam tối tăm, cậu đã sợ muốn run người. Đâu có ai không sợ chết, nếu đã xác định phải chết, hãy tò mò mình sẽ chết theo cách nào, chứ không phải ngồi đó khóc lóc.
...
Nagisa tưởng Asano với Karma sẽ ra phòng chính để bàn chuyện hoặc đến một nơi bí mật nào đó. Ai ngờ...
Nagisa thấy hình bóng người kia cư nhiên xuất hiện ở hoa viên, từng bước chân vững vàng tự tin bước đến nơi này. Hắn mặc bộ vest đen tuyền, mái tóc đỏ quen thuộc vuốt ra sau để lộ cái trán trơn bóng, ánh mắt sắc như lưỡi dao lia từng nhát về đây.
Nagisa ngay lập tức nhảy xuống ghế, chui ra sau lưng Lam Thục, ngó ngó cái đầu nhỏ ra trộm nhìn Karma như một đứa trẻ nhút nhát trốn sau lưng bố mẹ, mở to đôi mắt lấp lánh tò mò nhìn mọi thứ mới lạ.
Đương nhiên Karma biết cậu ở đây, đôi mắt hổ phách trong suốt chạm phải sự ngây ngốc của cậu trong giây lát, giây sau liền chuyển sang phía Asano. Một tia kinh ngạc cũng không có.
Nagisa căng thẳng, vậy là người ta biết mình ở đây thật.
Có lẽ Abi đi sau hắn thấy tình hình chưa đủ loạn, cậu ta chỉ thẳng vào cậu hét lên:
"Ủa...Nagisa sao cậu ở đây? Có biết tôi tìm cậu bao nơi rồi không?"
Nagisa: "...."
Lam Thục rất vinh hạnh được một đứa nhóc trốn sau lưng. Cậu ta cười suốt cả buổi.
Vì Lam Thục ngồi quá gần Asano, Karma lại ngồi đối diện hắn ta. Nagisa không dám thì thầm to nhỏ gì, cậu đành lấy ngón tay viết mấy chữ sau lưng Lam Thục.
Lam Thục may mà nhanh trí, cậu ta quay sang nói nhỏ với Asano.
Asano cười nhếch môi cực kỳ gian xảo, đôi mắt liếc về phía Nagisa tựa hồ suy nghĩ gì đó rất thú vị. Kết quả vẫn là phất tay một cái, Nagisa được đà kéo Lam Thục chạy đi.
Nói thật, cậu không tài nào chịu nổi không khí nơi đây, cảnh đẹp, gió mát, nhưng sao nó quá nồng nặc sát khí. Cả đến khi chạy đi, cậu vẫn mơ hồ cảm nhận được sát khí ghim sau lưng mình, ngày càng bám sát.
Nagisa nhầm trầm trọng rồi, cậu sợ chết, cậu sợ đau, và tất nhiên sợ chuyện mình sống không bằng chết. Nếu để Karma bắt được, sợ rằng đến cả linh hồn cũng không bay đi được.
Sau khi chạy đến khu bắn súng, Nagisa mệt mỏi nói:
"Tôi cần phải bắn súng."
"Ha, cậu có thói quen cứ khi nào bị tâm trạng là bắn súng thế?" Lam Thục hỏi
Nagsia liếc xéo người bên cạnh: "Chúng ta quen nhau chưa quá một tuần đâu. Đừng làm như anh hiểu tôi."
"Được rồi, được rồi..."
Pằng!
Hồng tâm để lại một lỗ nho nhỏ như hạt đậu. Nagisa nheo mắt hài lòng. Cậu nạp thêm đạn, đổi tư thế ngắm bắn.
"Không sợ Lão đại đến đây bắt cậu à?"
Nagisa hờ hững: "Có chứ. Có điều bây giờ tôi trốn đến chân trời góc bể, Karma vẫn tìm được thôi."
Lam Thục cười cười: "Không dùng kính ngữ sao?"
"Có người ở đây đâu mà dùng, đọc như thế này vui miệng hơn."
"Ha...ha. Nagisa à, cậu gan lắm, Lão đại cậu biết được chắc phanh thây cậu ra mất."
Nagisa đổi hết khẩu súng này đến khẩu súng khác, dùng hết tư thế trên trời dưới biển, mãi đến khi ngón tay bóp cò súng co rút một trận mới dừng lại. Ở đốt ngón tay đã hằn thành hình vòng tím bầm rồi, các ngón khác cầm súng cũng không khác là mấy. Lam Thục chuẩn bị sẵn hộp cứu thương, cậu ta muốn lấy túi nước lạnh chườm qua cho Nagisa.
Sau khi giải tỏa tâm trạng một hồi, Nagisa thấy khá hơn rất nhiều, cậu tu ừng ực nước bằng bên tay đỡ đau hơn, tay đau nhất để mặc cho Lam Thục giải quyết.
Lam Thục chợt hỏi một câu: "Nếu người ta kêu cậu về, cậu có về không?"
"Tôi được lựa chọn sao?" Nagisa cười khổ.
"Nếu."
Nagsia hơi liếc mắt sang trái, vẻ suy nghĩ thành thực.
"Có về."
"Tại sao? Trông cậu rất sợ Lão đại mà."
"Ở đó có người làm bánh rất ngon, với cả mọi người ở đó tôi quen mắt hơn." Nagisa ăn ngay nói thật.
Lam Thục: "..."
"Vậy giờ về được chưa?"
Giọng nói dí dỏm phát lên ngay bên cạnh hai người, Lam Thục lẫn Nagsia đều giật mình quay đầu.
Abi mỉm cười rất lương thiện, một mực nhìn Nagisa.
Lam Thục như nhìn thấy quỷ. Cậu ta làm sát thủ bao năm, trực giác đã lên mức thượng thừa, làm sao có thể không phát hiện ra có người đi vào chứ. Lại quay sang nhìn vẻ kinh ngạc của Nagisa, đoán chừng tên này không phải dạng tầm thường.
Đúng là mấy người bên Akabane toàn lũ dị nhân mà, đến cả người ngồi ngay trước mặt Lam Thục hiện tại cũng là nhân vật có tiếng trong giới ngầm.
Siêu trộm!
Không hiếm nhưng đến được mức "siêu" thì cực hiếm. Để cả một siêu trộm cũng không phát giác ra, người này không biết đã trải qua những gì.
Nagisa bĩu môi nhìn Abi, nói: "Anh không mang theo Kar...lão đại đến bắt tôi đấy chứ?"
"Không đâu, Lão đại vẫn ngồi đó nói chuyện, tôi đến đón cậu."
"..."
Abi nói tiếp: "Nếu giờ cậu về với tôi, tôi cam đoan lão đại sẽ chừa cho cậu con đường sống."
"Mẹ kiếp." Nagisa chửi thề một tiếng. Liếc sang Lam Thục một cái. Ý nói: anh thấy chưa? Người ta thực sự không cho tôi lựa chọn gì luôn.
Abi đặt tay lên vai cậu:
"Đi chứ?"
"....đi..." Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi kêu, Abi nghe được hài lòng vô cùng, cúi đầu với Lam Thục một cái, sau đó đưa cậu ra ngoài.
Nagisa với Abi sánh đôi, bước theo phía hành lang rộng rãi đi dần về phía hoa viên rợp nắng. Tâm trạng của cậu bình tĩnh đến lạ thường. Có lẽ do vừa bắn súng xong, hoặc do lời nói của Abi vừa nãy nên khi nhìn thấy Karma, cậu vẫn giữ được bộ dáng nghiêm chỉnh không chút run sợ.
Karma mắt nhắm mắt mở nhìn thấy cậu từ phía xa, hắn nheo mắt một cái, biểu cảm không rõ.
Asano cùng hắn nói nãy giờ, không khí xung quanh đó đúng là bất khả xâm phạm, đến cả Abi cũng không dám đến gần, Nagisa chỉ có thể đứng bên cạnh cậu ta ngắm trời ngắm đất.
Đến khi đôi chân cậu mỏi nhừ rồi, Karma mới chậm rãi đứng dậy, cùng Asano đi về hướng này.
Nagisa theo phản xạ lùi một bước.
Karma thấy hành động nhỏ nhặt đó của cậu liền tức giận. Nagisa đành phải tiến lên một bước.
Trước khi tiễn Karma, Asano ghé lại gần hắn nói câu gì đó mờ mờ ám ám, hắn ta vừa nói vừa liếc sang Nagisa chứ.
Nói xong liền vẫy tay tạm biệt: "Lần sau tới chơi tiếp nhé. Nagisa!"
Nagisa: "..." Những ngày tháng tốt đẹp của cậu sắp tàn rồi.
Erry lái máy bay. Cô chờ mọi người lên đủ rồi mới bắt đầu khởi động, khi cô thấy bóng dáng của Nagsia, cô cười duyên xinh đẹp. Nagisa cũng cười lại, nhưng nụ cười nó gượng gạo không nỡ nhìn.
Ở ghế phó lái, Isoga một mặt nghiêm túc nhưng sâu trong đáy mắt chứa sự dịu dàng khó thấy. Nagisa chứng kiến toàn bộ khuôn mặt quen thuộc của mọi người, trong chốc lát gân cốt thả lỏng, dựa vào lưng ghế lim dim.
Đến cuối cùng vẫn là trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip