Request 1
Thiết lập: Y/n cùng tuổi với Bakugo, năm hai khoa phổ thông trường cao trung U.A. Có thể mọi người thấy Bakugo trong fic khá hiền nhưng tớ lại muốn viết anh điềm tĩnh hơn, trưởng thành hơn.
Tỏ tình.
.
.
.
.
.
..................
"Bakugo, tớ thích cậu"
Giọng người thiếu nữ bình tĩnh, tựa như nàng chỉ đang nói điều gì đó rất đỗi bình thường. Đôi mắt chăm chú nhìn chàng trai trước mặt, để ý từng cử chỉ dù là nhỏ nhất. Vậy mà, điều em nhận được lại là một cái nhìn không mặn không nhạt, song, là bóng lưng của người.
Bakugo chậc lưỡi, bước chân vẫn đều đặn như không bị ảnh hưởng, còn chẳng thèm nhìn lại tới một cái. Anh đã quá quen với hình ảnh của người con gái kia, vô cùng phiền phức.
Mỗi ngày đều là vài món đồ nhàm chán dưới ngăn bàn, tủ giày thi thoảng lại có mấy bức thư nhỏ, giờ trưa luôn có sẵn hộp bento nóng hổi đặt trên bàn, sau mỗi giờ thực hành lại có sẵn thuốc sát trùng và băng cá nhân đặt bên cạnh cặp sách. Và cứ đến giờ tan học, em lại như một cái đuôi nhỏ lon ton chạy theo anh, luôn lầm bầm mấy câu nói vô nghĩa.
Vậy thì đã sao?
Những món đồ kia không ở trong thùng rác thì cũng là nát bét trong thùng rác. Bức thư nhỏ em viết chưa từng được mở ra, còn bị đốt đi trong những vụ nổ nhỏ. Hộp bento khi thì được đưa cho đám mèo hoang cạnh trường, khi thì cũng chịu chung số phận mà yên vị trong thùng rác. Đống đồ sơ cứu trước đó được đặt ngay ngắn cạnh chiếc cặp xách, nhưng khi nàng quay lại, chiếc cặp đã biến mất còn đống đồ vẫn nằm nguyên.
Em biết chứ, biết rằng Bakugo chưa từng để em vào mắt.
Nhưng biết sao đây, đôi mắt em lại chỉ toàn là hình bóng anh. Mới đầu chỉ là chú ý tới vị thủ khoa nổi tiếng ngang ngược một thời của khoa anh hùng. Từ cái cách anh nổi cáu vô cớ với đám bạn, tới cách anh hống hách vô lý rồi cả bộ mặt cau có khó ở khiến em phải bật cười. Sau lại để ý dáng vẻ tự tin tới kiêu ngạo, cách anh ngạo nghễ chiến thắng tất thảy như thể vinh quang ấy nó vốn dĩ đã được định sẽ thuộc về anh.
Cứ như bùn lầy càng giãy giụa lại càng lún sâu, để khi nhận ra thì em đã xong rồi, em không thể rời mắt, không thể ngừng nghĩ tới anh. Hình bóng chàng trai với mái tóc vàng tro lấp đầy tâm trí em, giọng nói trầm khàn luôn văng vẳng bên tai, thói quen của anh bỗng được em thực hiện theo trong vô thức.
Em biết chứ, em đối với anh, không đơn thuần là ngưỡng mộ hay yêu thích.
Em dần trở nên tham lam hơn. Em muốn được ngắm nhìn khuôn mặt điển trai ở khoảng cách gần hơn, muốn được trò chuyện với anh như một người bạn và còn hơn cả thế. Em muốn sánh bước cùng anh mỗi giờ tan học, muốn được đan lấy bàn tay lớn hằn những vết chai vì tập luyện mà có. Em muốn anh biết được thứ cảm xúc đang đâm chồi mỗi khi được đứng cạnh anh , muốn anh biết cảm giác như bị rút cạn khi thấy anh đứng cạnh ai khác.
À, những việc em làm thật vô nghĩa làm sao, Bakugo chẳng phải người sẽ thích những món đồ đó đáng yêu được cất dưới ngăn bàn. Nhưng biết làm sao đây, em lại thấy Bakugo rất hợp với chúng. Những món đồ gợi em nhớ tới anh, những món ăn đủ dinh dưỡng được dày công tìm tòi để anh bồi bổ sau tiết thực hành mệt mỏi. Những lời yêu không đủ can đảm giãi bày em nhờ lá thư gửi tới anh.
"Cậu biết đấy là người không nên quen nhất mà, Y/n? Redflag di động! Cậu đang tự đào hố chôn mình đấy"
Em biết chứ, nhưng lỡ lún vào quá sâu, thậm chí em còn không có ý định tìm lối thoát. Mặc cho lời khuyên của đám bạn văng vẳng bên tai, mặc cho thói xấu của anh rõ mồn một như ban ngày. Điều đó đều không đủ để tác động lên gốc rễ tình yêu đã găm chặt vào trái tim em.
Y/n hít sâu, đôi chân thoăn thoắt chạy theo người trong mộng. Gió thu nhẹ đẩy đưa làn tóc, mang âm vang của em với tới anh:
"Bakugo, tớ thực sự thích cậu!"
Bakugo đã thực sự đứng lại, em đã tưởng đó là một tín hiệu tốt. Cho đến khi nghe thấy điều anh nói, quả thực muốn chặt cây nhanh thì cần một cái rìu thật sắc, muốn chết tâm thì cần sự dứt khoát không nhân nhượng.
"Tao thì không. Nhân vật quần chúng như mày, tao còn không để vào mắt"
Ồ, ra là vậy.
Em như chết sững tại chỗ, anh từng to tiếng đuổi em đi, từng ngó lơ để em từ bỏ nhưng đây là lần đầu tiên. Đôi mắt đỏ ruby nhìn về phía em, như thể nhìn người lạ qua đường, giọng nói đều đều khác hẳn bình thường, và em đủ hiểu anh để biết điều đó là những gì anh thực sự cảm thấy.
......
Bakugo đã thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Không cần phải dọn đống đồ dở hơi ở ngăn bàn, không cần đem hộp bento ra sân sau của trường, không cần đốt đám giấy nháp màu hồng ở tủ giày và cũng không có giọng nói chướng tai của con nhỏ kia.
"Nếu biết trước nói thế con nhỏ Y/n đó sẽ biến mất thì đã nói từ sớm rồi"
Thở hắt ra, môi kéo lên thành một nụ cười đắc ý. Anh đã sẵn sàng trở lại cuộc sống yên bình trước đó rồi! Cuộc sống không có mấy lời hỏi han quan tâm vô nghĩa, không có những câu chuyện nhàm chán ở khoa phổ thông, không có đôi mắt lấp lánh ánh sao mỗi khi nhìn anh, không có mùi hoa oải hương nhè nhẹ bên cạnh, không có cái đuôi nhỏ hay theo đằng sau...
Điên rồi, Bakugo sực tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn, anh đưa tay lên vò loạn mái tóc vàng tro, khiến nó càng thêm rối. Đôi mắt ruby dừng hai giây trước khi nhắm lại lần nữa. Phòng học trống không, hẳn là anh đã ngủ quên cho tới tận giờ tan học, thật là một chuyện hiếm thấy.
Ba ngày, đã ba ngày anh không bị làm phiền bởi Y/n.
Đúng, lẽ ra anh phải vui nhưng thứ cảm xúc thiếu vắng, ngứa ngáy bực bội trong tâm trí như đang phản bội anh. Bakugo đã thấy phiền, anh đã tìm cách để cắt phăng đi cái đuôi thừa thãi luôn bám theo sau.
"Chết tiệt... Đều là kế hoạch của con nhãi ranh kia sao..."
Phải thừa nhận, Bakugo đã quá quen với hình ảnh người con gái kia, đã quá quen với sự xuất hiện của Y/n và trong một khắc lơ là đã vô thức coi mọi thứ em mang tới là điều đương nhiên.
Rời khỏi lớp học, bước chân ấy vậy mà lại có chút vội vã. Lần đầu tiên Bakugo Katsuki đặt chân tới khoa phổ thông, lại là để đi tìm người con gái bị chính anh từ chối. Bakugo chưa từng lưu số của em, cũng chưa từng đi tìm em trước, chỉ từng loáng thoáng nghe rằng học lực của em không tồi, hẳn cũng là những lớp đầu.
Khoa phổ thông hôm nay ồn ào hơn mọi khi.
"Y/n, ngoài kia ồn ào quá, cậu có muốn ra xem thử không?" - Cô bạn thân vừa hỏi vừa chọc ngón tay vào má em.
Em gạt nhẹ tay cô bạn, nhưng sau vài giây má lại bị chọc. Y/n thở dài, tay cầm bút viết vãn thoăn thoắt trên mặt giấy.
"Thôi đi, kì thi sắp tới tớ còn chưa kịp chuẩn bị, đề cương ôm không xong mà còn định đi hóng hớt cái g-"
"Y/n"
Tay cầm bút cuối cùng cũng dừng lại, em vội vàng ngẩng đầu để rồi bắt gặp người em thương. Anh đứng ở cửa, đôi mắt ruby nhìn thẳng vào em. Trên trán còn nhỏ vài giọt mồ hôi, anh đã chạy từ khoa anh hùng sang đây sao?
"Này, xếp đồ hộ tớ, tớ ra ngoài một chút" - Em nói, vội vàng đứng dậy đi về phía anh.
Em ngại chứ, sau khi bị từ chối thẳng thừng như thế thì lấy đâu ra mặt mũi nhìn anh đây. Nhưng Y/n cũng không muốn cô bạn thấy mình chật vật thế nào với thứ tình yêu ngay từ khi bắt đầu đã không có kết quả, em sẽ bị nó cười thối mũi mất thôi.
"Bakugo... cậu tìm tớ à?"
"Đúng, tao đến đây tìm mày"
Cứ ngỡ là em đang ảo tưởng, vậy mà chính anh lại nói rằng đó là sự thật. Con tim bị đè nén mấy ngày lại không kìm nổi mà đập loạn trong lồng ngực, giọng em có chút run:
"Cậu tìm tớ có gì sa-"
"Tao nhớ mày"
Đôi mắt em mở lớn, gương mặt đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Rõ ràng trước đó đã đuổi em đi, mà giờ lại nói nhớ em sao? Thật hay mơ vậy? Nếu là mơ thì thà là để em mơ mãi...
"Y/n, nghe tao nói n-"
"Xin cậu, đừng có đùa với tớ như thế. Cậu biết rõ tớ còn thích cậu mà, biết rõ tớ đối với cậu không đơn thuần chỉ là thích mà còn là y-"
Ngón tay chai sần nhẹ nhàng đặt trên môi em, cản lại những lời em muốn nói. Anh khom người, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người. Mùi hương độc quyền của riêng anh cứ thế xộc thẳng vào mũi, như một chất gây nghiện khiến em tham lam muốn giữ khoảnh khắc này mãi. Và gần hơn, gần hơn.
Những điều này đều quá tải với trái tim nhỏ, em đưa tay lên muốn tạo khoảng cách nhưng lại bị anh dễ dàng túm lấy. Gần như thì thầm trên môi em, giọng anh êm tai lạ thường:
"Y/n, hẹn hò đi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip