nhận ra
Tim Alhaitham đập như điên, tới nỗi hai bên màng nhĩ còn vang rõ tiếng thình thịch. Hắn không hiểu chính mình đang nghĩ gì mà còn chưa đẩy anh ra, hắn càng không hiểu hà cớ chi lại phải sợ hãi như vậy. Giọng Alhaitham gần như thì thào:
"Kaveh... tôi..."
"ALHAITHAM!"
Hắn giật mình giật lùi ra sau do tiếng hét của đối phương, song khuôn mặt thì vẫn bị anh giữ lại. Tròng mắt hắn phản chiếu hình ảnh hốt hoảng tới gần như sắp khóc của Kaveh. Phải thú thật lâu lắm rồi hắn mới được nhìn lại biểu cảm ấy. Anh vội rút chiếc khăn tay trong túi ra, lau lau khuôn mặt hắn.
"Em bị sao vậy? Sao tự dưng lại chảy máu mũi thế này? Nhanh lên đứng dậy, ta tới phòng y tế."
Tới tận lúc này Alhaitham mới chậm rãi cảm nhận được mùi máu tanh thấm đẫm chiếc khăn tay trắng muốt. Hắn toan nói không sao thì đã bị Kaveh lôi dậy, kéo tới phòng y tế. Vốn chỉ là chảy máu cam, thế mà Kaveh lại coi như hắn đang sắp chết tới nơi không bằng, hết hỏi có đau ở đâu không tới khó chịu chỗ nào, giọng điệu đến là khẩn trương, khác một trời một vực với người ban nãy. Alhaitham hơi thả lỏng, ậm ừ hưởng ứng 10 vạn câu hỏi vì sao của anh, trong đầu không hiểu sao lại dấy lên suy nghĩ quỷ dị: "Kaveh mà hắn biết đây rồi."
Tới tận khi hắn đã ngồi yên vị trên giường bệnh, Kaveh mới ngừng sốt sắng lại. Không có gì bất ngờ, quả nhiên là do lao lực. Mất ngủ trong thời gian dài, nhốt mình trong phòng nghiên cứu gần như cả ngày, ăn ít làm nhiều, Alhaitham cảm thấy mình chưa xỉu đã là may lắm rồi. Song Kaveh lại không nghĩ như vậy, anh cẩn thận đề nghị nên kiểm tra tổng quát Alhaitham một lượt, xem trên dưới có sứt mẻ chỗ nào không. Bởi theo lời anh nói "Alhaitham vốn là người biết lượng sức mình, hết giờ làm là xách cặp đi về luôn. Làm gì có chuyện tăng ca tới lao lực?" Thế là câu chuyện để tránh mặt Kaveh mà Alhaitham phải tự hành xác bản thân tới độ chảy máu cam đã được chủ nhân của nó chôn vùi mãi mãi, có móc họng cũng không nói ra. Không còn cách nào khác, hắn đành ngoan ngoãn cho bác sĩ khám lại một lượt từ trong ra ngoài, vì rõ là nếu từ chối thì không biết Kaveh sẽ còn nói tới mức nào nữa.
Đương nhiên kết quả hoàn toàn khả quan, ngoài việc cần ăn ngủ đầy đủ ra thì chẳng còn vẫn đề gì khác. Alhaitham sau khi xin bác sĩ một ít thuốc ngủ xong thì kéo rèm bước ra, định bụng lên mặt với Kaveh một trận rằng anh cứ làm quá mọi chuyện lên, chứ hắn chẳng bị làm sao sất. Nhưng ra tới nơi lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Nói không hụt hẫng thì chắc chắn đang dối lòng, nhưng ngẫm lại thì Kaveh hoàn toàn không có nghĩa vụ phải ở lại đợi hắn. Huống chi rõ ràng là ban nãy anh đã thể hiện rõ là ghét hắn ra mặt, có chăng chỉ là do tình huống bất ngờ nên mới lo lắng tới thế thôi. Với tính cách của Kaveh thì có là người đi đường anh cũng sẽ phản ứng như vậy, chứ đừng nói gì đến Alhaitham. Hắn yên lặng thu dọn đồ đạc, toan đi về. Ấy thế mà vừa mở cưa ra đã suýt va phải Kaveh đang xông vào.
Đã nói là Alhaitham có siêu năng lực cứ nghĩ đến ai thì người ấy sẽ xuất hiện mà!
Kaveh lùi lại nửa bước, có hơi bối rối: "A... Xong rồi sao? Bác sĩ nói gì? Mà em định về à?"
Alhaitham nhìn xuống, thấy trên tay anh còn đang cầm nguyên một chiếc sandwich còn nóng hổi cùng chai nước ép, rõ ràng là vừa mới đi mua. Hắn hơi mím môi, miệng nhanh hơn não: "Hoàn toàn bình thường. Tôi chỉ đói quá nên định kiếm gì ăn trước rồi về."
Rồi như thấy chưa đủ còn bồi thêm một câu: "Tối như này rồi đúng là nên ăn gì nhẹ bụng thôi."
Đúng như dự đoán, Kaveh đưa ngay phần ăn kia cho hắn: "Vậy em ăn cái này đi. Dù sao cũng là mua cho em mà, do bác sĩ có nói cần ăn uống đầy đủ."
Nhận lấy chiếc sandwich rồi mới nhận ra chỉ có một phần. Thế có nghĩa là Kaveh tính bỏ của chạy lấy người, coi như mang đồ ăn tới là xong nghĩa vụ rồi bỏ về luôn sao? Chưa kịp để Alhaitham suy diễn xong, Kaveh đã tiếp lời: "Nhận tiện... em có cần tôi đưa về không? Trời cũng tối rồi, với lại để người bệnh tự về thì không ổn lắm."
Ôi trời, Kaveh coi hắn là gái đôi mươi đêm về cần ngươi đưa đón chắc.
"Được thôi, vậy làm phiền anh rồi."
Từ giờ phút này có thể coi Alhaitham làm gì cũng cần tính toán trước chết rồi đi.
Tới khi ngồi yên vị ở ghế phụ, trong đầu hắn mới xuất hiện hàng trăm từ chửi thề. Hắn đang làm cái gì vậy? Không phải cả tuần vừa rồi đều cố gắng tránh mặt đối phương nhất có thể sao? Thế mà giờ đây còn tình thương mến thương đưa nhau về nữa là sao? Cả Kaveh nữa, không phải lúc trước còn nhìn hắn như kẻ thù không đội trời chung à? Làm gì có ai đưa kẻ thù của mình về tận nhà đâu cơ chứ? Alhaitham ngồi trong xe, đến nhìn cũng không dám nhìn Kaveh, chỉ có thể vờ như hứng thú với cảnh vật lắm mà nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Nghĩ lại thì đây có lẽ là lần bình yên nhất sau khoảng thời gian gặp lại nhau của cả hai. Hắn rất muốn hỏi dạo này anh có quen ai không, nhưng lại có vẻ người tình cũ thăm hỏi quá. Cũng rất muốn biết công việc Kaveh có áp lực như trước không, mà lại nhận ra mình còn chẳng phải người thân nữa để mà biết. Bây giờ đến câu dạo này anh sống thế nào cũng không thốt ra khỏi miệng được, bởi hình như anh với hẳn đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng radio đang phát tới bài nhạc nào đó vang vọng trong không gian. Alhaitham tựa vào lưng ghế, khép hờ mắt lại, đột nhiên nghĩ nếu quãng đường này cứ dài mãi thì cũng không tệ.
Alhiatham thế mà thực sự ngủ quên. Coi như đống thuốc ngủ vừa xin từ chỗ bác sĩ là vô nghĩa. Trong mơ, hắn thấy Kaveh khuôn mặt đầy nước mắt đứng trước mặt mình, còn bản thân thì đang ôm lấy mặt anh, từng chữ cứ thế thốt ra. Dù hắn đã bảo dừng lại vô số lần, "Alhaitham" trong mơ vẫn cứ tiếp tục: "Kaveh ơi, ai bảo anh giống cha mình quá làm chi? Mà thôi, cũng vì thế nên tôi mới ở cạnh anh mà."
"Không phải... không phải như thế mà." Alhaitham lẩm bẩm.
"Không phải như thế thì sao?" "Kaveh" trong mơ khuôn mặt tức giận, nắm lấy cổ áo hắn lôi về phía mình.
Nếu không phải như thế, nếu mọi chuyện từ đầu không phải như hắn nghĩ, nếu như người hắn thích không phải cha anh thì là ai?
Rõ ràng là muốn gặp tới phát điên, rõ ràng là chưa một phút nào là không nhớ, rõ ràng là cảm thấy thoải mái nhất khi ở cảnh anh, thế mà trước giờ chỉ toàn trốn chạy. Nếu phải hỏi hắn sợ điều gì, rõ ràng là hắn sợ anh không còn như trước. Mà Kaveh của ngày trước là như thế nào? Là thích hắn, là yêu hắn, là đặt hắn ở trong lòng. Còn hắn đã làm gì? Chính tay Alhaitham đã bắt anh phải móc tim ra rồi bóp cho nát vụn. Chính Alhaitham đã phủ nhận đã từ chối tình cảm ấy. Khoảnh khắc gặp lại cha anh, hắn chỉ cảm thật thật vui, thật tốt, người thầy hắn từng ngưỡng mộ bao năm vẫn vậy. Còn khi gặp lại Kaveh, chỉ thấy hai chân như đứng không vững, chỉ thấy tim đập loạn lên, chỉ thấy trong lòng rối bời. Người thông minh như hắn, lẽ nào lại không nhận ra? Chỉ có lẽ hắn không muốn phủ nhận mọi suy nghĩ của mình trước đó, càng không muốn chấp nhận việc bản thân đã đâm người mình thực sự thương tới mức nào. Đáng lẽ ra hắn nên nhận ra từ lúc bản thân tập hút loại thuốc giống hệt anh, từ lúc cảm thấy trống rỗng khi ở một mình, chứ không phải tới tận lúc này mới ù ù cạc cạc ngộ ra. Quá muộn rồi, Kaveh và Alhaitham không thể cứu vãn nữa rồi.
Hắn với tay lau nước mắt của "Kaveh" trong mơ, rất muốn nói xin lỗi. Nhưng đột nhiên, hai vai bị kéo giật lại. Mở mắt ra, Kaveh đang ở trước mặt hắn, biểu cảm có hơi kinh hãi:
"Alhaitham... em khóc sao?"
"Kaveh, tôi xin lỗi."
Đáp lại một câu hoàn toàn trái trọng tâm, Alhaitham với tay kéo Kaveh về phía mình,
rồi hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip