Chương 2: Khía cạnh yếu đuối- vỡ oà

Đến những nơi xa xôi nằm ngoài lãnh thổ Inazuma, biết thêm nhiều loài sinh vật mới, nhìn thấy thế giới bên ngoài quốc gia mà không cần thông qua sách báo.
Được gặp gỡ và kết thật thật nhiều những người bạn tốt.
Được sống trong một gia đình hạnh phúc, có một cuộc sống bình dị mà ấm cúng.
Được gặp lại họ, bên cạnh họ để mỗi khi cô thấy cô đơn, họ sẽ có mặt ở đó.
...

Sự ra đi của mẹ.
Áp lực của anh trai.
Sự trách móc của người dân khi cô không làm tròn bổn phận.
...

Tối quá. Đáng sợ quá.
Tất cả, tất cả đều xuất hiện trong giấc mơ của cô mỗi khi đêm về.

*

Trong nhận thức của mọi người, cô gần như có tất cả. Quyền lực, tài năng, sự tín nhiệm. Cô là tiểu thư cao quý của gia tộc Kamisato và có những người hầu trung thành.
Phải. Cô có những gì người bình thường không có. Nhưng... nhưng cô không cần đến điều đó. Cô đơn, buồn tủi, trách nhiệm.
Cô có anh trai và Thoma, những người dù bận rộn đến đâu cũng không bao giờ bỏ lỡ một thay đổi nhỏ của cô. Nhưng cô muốn nhiều hơn thế.

Cô ước cô là một con chim, bay cao giữa bầu trời rộng lớn. Một con chim có thể vượt biển đến bất cứ nơi đâu.
Và cô không phải một con chim. Cô là Kamisato Ayaka, một đứa trẻ lớn lên trong cái lồng chính trị, bị trói chặt trong lễ nghi gia tộc gò bó.

Dẫu vậy, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được chứng kiến sự phát triển của đất nước, được thấy gương mặt vui cười của người dân. Cô hạnh phúc khi mọi người được hạnh phúc với nguyện vọng của chính mình. Ít nhất khi ấy, Ayaka có thể giả vờ rằng cuộc sống cô đã chọn cho mình thật đáng giá.

Và cô cứ sống như thế, cô đơn cùng áp lực đè nặng lên vai.

*

Hôm nay, anh sẽ trở về.

Ngay khi Ayaka nghe tin này đã nhanh chóng thu xếp mọi việc rồi chạy đến cảng Ritou. Mọi người tụ tập đông đúc ở đây. Họ muốn gặp Beidou- thuyền trưởng Đội thuyền Nam Thập Tự. Cô nổi tiếng với tính cách hào sảng, thể chất phi phàm, đã chỉ huy đội mình vượt qua những vùng biển nguy hiểm nhất. Dẫu vậy, người đầu tiên đập vào mắt Ayaka không phải người phụ nữ với danh xưng Chị đại mà là một cậu thanh niên trẻ với thân hình nhỏ bé, tưởng chừng sẽ lọt thỏm trong dòng người mà lại vô cùng nổi bật.

Giống với lần cô gặp anh, hai người đã chạm mắt một lần nữa. Nếu không có ai, chắc chắn cô sẽ đến chào hỏi anh nhưng thật tệ, quá nhiều người ở đây. Cô và anh chỉ mỉm cười và gật đầu chào nhau. "Vậy là được rồi. " Cô tự nhủ rồi quay người trở về dinh thự.

*

Đêm ấy cô không ngủ được, chẳng vì lí do đặc biệt gì. Đến tận khi tối muộn, cô mới hoàn thành công việc của mình. Cô mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được.

Ayaka thổi tắt ngọn nến và tựa đầu vào bệ cửa sổ. Đêm nay thật đẹp. Không gian tĩnh mịch, chỉ còn tiếng dế kêu, tiếng lá xào xạc trong gió và ánh sáng duy nhất đến từ mặt trăng. Thật trong lành, thật thoải mái.

Cô yêu khoảnh khắc này. Cô không còn điều gì phải lo lắng, cũng không cần phải cố gắng tỏ ra bản thân mình vẫn ổn.
Cô yêu khoảnh khắc này dù sâu tận đáy lòng, cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Cô nhìn thấy một bông hoa đung đưa nhẹ nhàng nơi khoảng vườn trống trải. Bông hoa đó bình thường, nhỏ bé đến thanh tao. Và nó sẽ mãi ở đó, mọc lên, nở rộ rồi lại lụi tàn. Nó làm bạn với gió và trăng. Nó đang hoàn thành sứ mệnh của mình tường giờ, từng phút, tô điểm cho thế gian rộng lớn.

"Nếu nó có sự sống, nó có hài lòng với cuộc đời này không?"

Nở rộ rồi lụi tàn, cô sẽ mãi ở đây.

Nở rộ rồi lụi tàn, cô sẽ mãi cô đơn.

Nở rộ rồi lụi tàn, cô sẽ mãi là tiểu thư của gia tộc Kamisato. Cô phải dành cả đời vì lợi ích của gia tộc, giống anh trai.

Nước mắt cô giàn giụa. Liệu có thể thoát ra? Liệu có thể chạy trốn? Liệu cô có đang hạnh phúc?

Và cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay...

*

Ayaka nhìn mình trong gương. Cô đã sợ mắt mình sẽ sưng húp, đỏ hoe khi tỉnh dậy. Thoma và anh trai rất tinh ý. Cô không muốn họ lo lắng cho mình nhưng có vẻ như mọi thứ đều ổn. Ít nhất là cô nghĩ vậy. Cô bước ra khỏi phòng với phong thái tao nhã cùng nụ cười trên môi. Cô đã quá quen với việc này.

"Hôm qua có chuyện gì sao?" Ayato bất ngờ hỏi, ánh mắt chăm chú theo dõi biểu cảm của cô.

"Dạ?" Cô giật thót.

"Đúng vậy. Từ sáng tôi đã để ý thấy sắc mặt tiểu thư tiều tụy quá. Tối qua tiểu thư bị mất ngủ sao?" Thoma bày tỏ sự lo lắng của mình.

A, rõ ràng đến vậy ư. Họ vẫn có thể nhìn ra ngay cả khi cô đã giấu rất kĩ.

"Không có gì đâu ạ. Hôm qua sổ sách khá nhiều nên em ngủ muộn hơn bình thường... một chút." Ayaka nhanh chóng biện minh.

Hai người họ chắc chắn không tin lời cô nói nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Cô biết ơn vì điều đó.

*

Cô sẽ đến gặp Kazuha. Hôm qua cô không có cơ hội nói chuyện với anh. Cô hỏi thăm mọi người trên thuyền nhưng có vẻ do tận hưởng cuộc sống Inazuma nên họ không để ý đến sự vắng mặt của anh. Dẫu vậy cũng không khó để tìm thấy.

Ayaka đã ngay lập tức nhận ra anh đang ở bờ biển, ngồi trên một mỏm đá. Cô vô thức mỉm cười. "Phong cách này thật giống với cậu ấy."

Kazuha cứ ngồi như thế, đăm chiêu nhìn mặt biển xa xăm. Cát trắng mịn màng, nước biển trong xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ. Những con mòng biển bay lượn trên đầu thật tự do. Nơi này bấy lâu nay không hiếm khi bắt gặp ma vật hay những tên hung hãn nhưng lúc này nó lại bình yên đến kì diệu. Cô tự hỏi liệu anh đang nghĩ điều gì.

Ayaka lại gần, cẩn thận vuốt váy rồi ngồi xuống bên anh.

"Đang xem gì vậy?"

Kazuha không nhìn cô"Tôi chỉ đang ngắm nghía khung cảnh tuyệt đẹp này, và lắng nghe âm thanh của biển."

"Quả là một sở thích thú vị nhỉ. Vậy nó thế nào?"

"Rất hay."
"..."
"Cô Kamisato."

"Sao vậy?"

"Cô có bao giờ cảm thấy cô đơn không?"

Mắt cô hơi mở to. Chưa từng có ai hỏi cho điều này trước đây.
"Tôi không biết nữa. Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Chỉ là tôi cảm thấy cô rất cô đơn... dù luôn mỉm cười."

"Vậy sao? Quả là không gì giấu được cậu, kẻ lang thang yêu dấu của tôi." Cô lắc đầu, giọng trầm lại mang một cảm giác man mác buồn. Câu nói này đã triệt để chạm vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô."Thật ra... tôi cũng muốn có bạn, ý tôi là những người thực sự coi tôi là bạn. Nhưng tôi cũng biết trách nhiệm bản thân phải gánh vác với tư cách tiểu thư  của gia tộc. Vậy nên tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cô ấy rất cô đơn với áp lực đè nặng trên vai.

Cô ấy không là chính mình.

Cô ấy mỉm cười đầy giả tạo.

Có buồn khổ không? Hiển nhiên.

Có đau đớn không? Hiển nhiên.

Có thể chạy đi, bỏ mọi thứ lại phía sau và sống thật hồn nhiên không?

Không.

Mãi mãi không.

Dù anh trai cô chưa bao giờ yêu cầu, nhưng cô cũng sẽ không thể, không thể.

"Ch-chỉ cần cố gắng..."

Cổ họng cô nghẹn lại, khoé mắt cay xè. Cô đang cố kiềm chế cảm xúc của mình một cách khó khăn. Nước mắt cô cứ lã chã rơi.

Thật không tốt chút nào. Phải chăng ngay từ đầu cô không nên bắt đầu cuộc trò chuyện. Cô không muốn khóc trước mặt  bất kỳ ai. Cô là một quý cô đoan trang và hoàn hảo.

Phải, đúng như vậy.

Cô vùng chạy đi, không kịp nhìn biểu cảm Kazuha lúc ấy.

"Cô Kamisato. Đợ-"

Tai cô ù dần. Không biết anh có đuổi theo cô không. Cô cứ chạy, chạy, chạy và chạy. Đâu cũng được, chỉ cần thoát khỏi đây. Và đến khi nhận ra thì cô đã bị bốn tên Samurai lang thang chặn đầu.

"Cô em biết mình không nên có mặt ở đây chứ."

"Nhìn đi, cô ta hẳn sẽ có giá trị."

"Trông cô tệ thật đấy. Đi với bọn ta đi."

"Hahahah-"

Mặt cô tối sầm. Thật vô lễ. Bọn chúng nghĩ cô là ai cơ chứ.

"Đừng bao giờ..."

"Hả gì cơ? Dù kêu cứu hay khóc lóc th-"

"...coi thường Trường phái Kamisato!"

Trong nháy mắt, tất cả kẻ địch đều được giải quyết một cách nhanh gọn. Cô nhanh đến mức bọn chúng chưa kịp trở tay. Khi cả bốn tên hợp sức cũng chỉ nhận thất bại ê chề trước vị tiểu thư quý tộc. Chúng vội vã bỏ trốn không dám ở lại một giây.

Ưm ưm, đây chính là thành quả của việc tập luyện chăm chỉ và lợi ích khi sở hữu Vision. Khi về cô sẽ thưởng cho bản thân.

Ayaka ngồi bệt xuống. Khi lấy lại bình tĩnh và không còn muốn khóc, cô bắt đầu thấy áy náy. Cô đã thể hiện quá nhiều cảm xúc cá nhân để rồi bỏ lại Kazuha ở đó. Cô nên đi xin lỗi. Bỏ qua việc tự thưởng đi, cô sẽ phải vung kiếm thêm 100 lần.

"Tiểu thư Kamisato."

A, giọng nói này. Tim cô đập thình thịch. Không ngờ anh chạy đến tận đây. Nhưng cô nào dám nhìn mặt anh nữa chứ. Ước gì cô có thể biến mất ngay bây giờ.

Hít lấy một hơi và tự trấn tĩnh bản thân, cô mỉm cười và ngẩng đầu lên.
"Cậu Kaedehara?"

"Tiểu thư Kamisato, cô không sao chứ?"

Kazuha ngồi xuống trước mặt cô. Cô tìm cách né tránh ánh mắt của anh. Đôi mắt đỏ rực ấy có thể dễ dàng nắm bắt suy nghĩ của bất cứ ai nó nhắm tới. Đáng sợ thật.

"Không sao đâu. Tôi xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng. Tôi đã không thể kiềm chế chính mình." Cô tự trách.

"Tôi đã đưa ra câu hỏi mà không nghĩ đến cảm xúc của cô. Xin hãy tha thứ cho tôi."

Ayaka lắc đầu"Không phải. Cậu hỏi thế không hề sai. Chỉ là đôi lúc, tôi sẽ trở nên nhạy cảm. Nhưng tôi mong cậu sẽ không kể chuyện này cho ai." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt cương quyết.

Anh mỉm cười dịu dàng."Tất nhiên rồi thưa cô."

Mắt anh nìn thẳng vào mắt cô, ấm áp và đượm buồn, chứa đầy tâm sự.

Tim cô lỡ mất một nhịp. Cô bắt đầu trở nên lúng túng."Ha, có lẽ cũng đã đến lúc tôi nên quay về rồi. Hẹn gặp lại, và hãy quên những gì vừa xảy ra đi nhé."

"Ừm. Hẹn gặp lại." Anh đỡ cô dậy rồi đứng đó nhìn theo cô.

Cô bước đi có chút vội vàng. Chậc, cảm xúc này là sao vậy chứ? Thật kì lạ, không biết từ lúc nào, mặt cô đã đỏ bừng.



( Khi trở về cô đã bị tra hỏi vì mọi người thấy vệt đỏ trên mắt cô.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip