Chapter 15
- Rõ ràng là... Rõ ràng là tao thấy một cái bóng đen rất là lớn mà... - Tiếng con Lan oang oang khắp cả phòng y tế.
- Tao chẳng thấy gì cả... - Tuấn còi trả lời trớt quớt.
- Lúc đó tụi bây cũng có ở đó mà... Tụi bây cũng nhìn thấy nó như tao mà... - Nhỏ Lan vẫn ngoan cố, lúc này nó đang nằm trên giường bệnh.
- Tao đã nói rồi... Chỉ có một mình mày thấy thôi... Mày lại bị ảo giác nữa rồi. Lo mà ăn uống cho điều độ vô... - Nhân trả lời.
Bước ra khỏi phòng y tế, Nhân và Tuấn gặp ngay cô Vân chủ nhiệm. Trông cô có vẻ hớt hải lắm.
- Bạn Lan có sao không các em? Có bị thương chổ nào không?... - Cô hỏi với vẻ sốt sắng.
- Dạ bạn không sao đâu ạ. Tụi em đã đưa bạn ngay đến phòng y tế. Lan cũng đã tỉnh lại rồi ạ...
- Vậy thì may quá!... - Cô Vân thở phào nhẹ nhõm - Con nhỏ không biết ăn uống đàng hoàng cứ để cho ngất xỉu giữa đường giữa chợ như vậy hoài... Để cô vào thăm nó cái đã, các em vào lớp chuẩn bị cho tiết học đi.
...
Trên đường lên lớp trở lại để bắt đầu tiết ba, Tuấn hỏi Nhân với vẻ khá là lo lắng.
- Con Lan nó để ý hành tung của tụi mình rồi... Phải làm sao bây giờ?
- Trước hết tụi mình cứ bình thường đi đã... Phải hành động kín đáo hơn một tí...
Tuấn ngước nhìn Nhân, rõ là cả hai đang vẫn còn rất hoang mang sau sự việc vừa rồi.
- Cái bóng đen lúc đó... Nó là gì vậy mày? - Tuấn hỏi.
- Tao cũng không biết, nhưng chắc chắn nó là một linh hồn thần... Tao nghĩ vậy... - Nhân trả lời.
- Linh hồn thần á? Linh hồn thần nào mà có thể trốn trong cái phòng hôi rình đó được ta... - Tuấn bất chợt quay sang Nhân - Rồi mày có định vào bắt nó tối nay không? Để tao biết tao thu xếp đi theo...
Nhân bất chợt đứng khựng lại.
- À... Tao nghĩ là không cần thiết... Tao sẽ đi với con chuột...
- Ê... Mày định cho tao ra rìa luôn hả?... Tao đã nói tao sẽ giúp mày là giúp mày mà. Thấy lần trước tao giúp mày bắt Sorisk gì gì đó ngon ơ không?...
- Ờ thì... Tao không muốn... mày mắc phải rắc rối giống như tao... - Nhân cau mày suy nghĩ.
Tuấn còi bước đến bên Nhân và đặt tay lên vai cậu.
- Bây giờ tao hỏi mày, tối nay mày định đột nhập vào trường bằng cách nào?...
- ...
- Không biết đúng không?... Okay tao sẽ theo và chỉ mày. Thỏa thuận vậy nhe ~ - Tuấn còi cười tít mắt.
* * * * * *
Cả lớp đang chú tâm học bài thì tất cả tự dưng im phăng phắc rồi rộ hẳn lên những tiếng nói chuyện. Con Lan bước chầm chậm vào lớp. Nó tiến vào dãy bàn của mình và ngồi vào vị trí ngồi còn trống.
- Ê mày bị sao nữa vậy con kia - Tiếng con Trang điệu cất lên.
- Mày khỏe chưa? Có cần về sớm không? - Tiếng con Hà tóc tém.
- Để tao xin phép giáo viên cho mày về nha - Tiếng nhỏ Vy lớp trưởng.
Ngay lúc này dường như mọi ánh mắt và chú ý đang đổ dồn về phía con Lan. Ấy vậy mà nó vẫn mỉm cười, giọng rất bình tĩnh rất khác với lúc nó ở trong phòng y tế.
- Tụi bây đừng lo. Tao không sao. Chỉ tại tao ăn uống không đủ thôi đó mà...
Ở dãy bàn cuối dưới này, Nhân và Tuấn hơi bất ngờ một tí. Đúng là lời nói, cả thần thái của con nhỏ đã hoàn toàn khác biệt, không còn chút gì ngoan cố như lúc trước. Nhân còn tưởng nhỏ Lan sẽ ngay lập tức to nhỏ với tụi con gái ngay sau khi ngồi vào chổ ngồi.
Nhưng không, con Lan vẫn cứ im lặng, mặc cho bao nhiêu câu hỏi của mọi người xung quanh đang đổ dồn về nó. Điều này không làm Nhân thấy hoang mang nữa, có lẽ là nó tưởng mình lại thấy ảo giác như lần trước.
- Tao thấy hình như nó vẫn chưa cam tâm tin mọi thứ nó thấy là giả... - Tuấn còi thì thầm vào tai Nhân.
- Nhưng ít ra nó cũng đã giữ im lặng rồi...
- Tao chỉ thấy khó tin thôi... - Tuấn trả lời.
Nhân vẫn nhìn nhỏ Lan, nó đang chuẩn bị lấy vở ra để bắt đầu tiết học.
- Nếu em thấy không khỏe thì hãy báo ngay cho các bạn nhé... Cô sẽ ở dưới văn phòng.
Cô Vân vẫn còn đứng ở cạnh ngưỡng cửa nói với vào trong. Con nhỏ sướng thiệt, lần trước được thầy Phong hỏi han, giờ là cô chủ nhiệm. Nhưng tốt nhất là cho tới hiện tại nhỏ Lan vẫn còn chưa hó hé điều gì với mọi người xung quanh, điều đó làm Nhân tạm thời yên tâm.
- Dạ... - Nhỏ Lan trả lời.
* * * * * *
- Cái giềeeee... Đi vào tối nay á??~~ - Con chuột thốt lên những lời nói bẽ bàng.
- Đúng rồi. Tui vẫn còn cảm nhận được nó đang ở trong trường nên là định đi vào tối nay. Lúc đó sẽ không còn ai ở trường cả... - Nhân đập cái trứng vào trong chảo và vặn lửa lên.
Con chuột đau đớn bay lên bàn ăn, giọng khổ sở.
- Nhưng mà... Nhưng mà... tối nay là chương trình yêu thích của tui đó... Không xem không được huhu... ~ - Con chuột than thở.
- Ủa gì?... Ông biết xài tivi rồi đó hả?... Chuột mà cũng thích xem tivi như người sao?... - Nhân trở mặt cái trứng lại.
Con chuột đập cánh và đậu lại trên vai Nhân.
- Thì cũng biết chút chút... Nhưng mà ông đi rồi thì tui bắt buộc cũng phải đi theo... Không chịu đâuu... ~ - Con chuột bấu vào vai Nhân, giọng nũng nịu.
- Chưa chắc tui sẽ gặp lại linh hồn đó mà. Vả lại tối nay tui chỉ thăm dò lát rồi về à. Nếu thấy khó xơi quá thì tui sẽ trở về hội ý với ông sau... - Nhân đập thêm một quả trứng nữa.
Con chuột chớp chớp mắt, có vẻ như nó đang cố gắng phân tích những lời Nhân nói theo một hướng hợp lý nhất, để như là một lời biện hộ cho sự tắc trách của nó.
- À thì... cũng được. Thanes không có ở đây chắc hông sao đâu ahihi... Nhớ là đừng làm quá sức mình, có gì không ổn thì cứ rút về nha...
- Tuân lệnh sếp!...
Thật ra Nhân cố tình nói vậy cũng là vì mục đích cá nhân của mình mà thôi. Nhân đã hứa với Tuấn sẽ cho cậu đi theo, nhưng nếu con chuột cũng theo thì không được. Vì vậy việc con chuột ở lại nhà tối nay đều thuận cả đôi đường, thuận lợi cho cả hai đứa tất cả. Con chuột sẽ không bỏ lỡ chương trình yêu thích và Nhân cũng sẽ không để Tuấn... leo cây.
- À mà chuột này, cái bóng đen đó... là gì vậy.
- Hmmm... Chỉ là bóng đen không thì không chắc, còn phải coi nó làm được gì nữa đã. Nhưng trước mắt nó có thể là Emi-uos chẳng hạn... Thấy cũng đen đó... ~
Nhân xắp cái trứng chiên cuối cùng vào trong dĩa.
- Xong rồi! Bữa tối xong rồi á... Ông có thể dùng khi nào ông muốn...
- Oke cảm ơn bạn cộng sự!~
* * * * * *
Nhân đạp xe mình qua từng con đường trong một buổi tối vắng sao. Trước mắt Nhân, đèn đường đã sáng lấp lóa qua những khung kính cửa sổ, qua những hàng quán được bày biện trải dọc khắp vỉa hè.
Phố mỗi lúc một đông, người người đi lại, cười nói rộn khắp những con đường. Với balô trên vai, Nhân đạp xe thật nhanh qua những dòng người xuôi ngược để đến điểm hẹn với thằng Tuấn còi.
Tuấn đã chờ Nhân sẵn ở ngã ba cây đa. Cả hai cùng hướng xe đạp của mình về phía trường học.
Càng đến gần trường, cung đường dần trở nên tối và vắng. Chỉ còn một vài ánh đèn đường lẻ loi hắt lên những ánh vàng lập lòe trên mặt đường xám xịt.
- Rồi kế hoạch của mày là gì? - Tuấn còi đạp xe theo sau hỏi.
- À thì... Tao dự định sẽ thăm dò trước rồi sau đó tính tiếp - Rồi Nhân quay về sau hỏi Tuấn - Mày biết đường để đột nhập vào không?...
- Biết chứ... Cứ tin tưởng ở tao...
Cả hai ngừng lại trước cổng trường. Lúc này trời đã tối đen như mực, chỉ còn một vài ánh đèn loe loét được trường thắp lên trước các dãy phòng học. Nhân bước xuống, dắt chiếc xe nhẹ nhàng vào một góc tối của bụi cây trước cổng.
- Ê chờ đã... - Tuấn còi chạy đến - Đâu thể tự dưng cất xe ở đây được, mất là thấy mẹ đó con...
Nói rồi Tuấn cởi balô mình xuống, kéo khóa kéo, lấy ra một cái ổ khóa và một sợi dây xích.
- Khóa hai chiếc xe mình lại cho chắc ăn.
Cạch!...
Ổ khóa đã được khóa kĩ. Cả hai đứa ngước nhìn vào khoảng sân tối om phía trong cổng trường.
- Mày sợ ma không? - Nhân hỏi
- Còn lâu nha
- Vậy chỉ tao chổ tao có thể leo trộm vào...
- Không phải leo, mà là chui vào...
Tuấn còi dẫn Nhân đi vòng sang bên trái của trường. Tại đó, một con hẻm nhỏ hiện ra với một bên là bờ tường của trường còn một bên là một rừng... chuối. Gió thổi ngang khẽ lay động những khóm chuối đu đưa theo từng ánh đèn loe loét hắt ra từ phía sau bức tường. Con hẻm trước mặt Nhân và Tuấn thật sự tối om và không hề có chút ánh sáng.
- Ê mày ơi nhìn nó hơi bị... ghê hơn buổi sáng tao thấy... - Thằng Tuấn còi bắt đầu hoang mang.
- Sao hồi nãy mày nói không sợ ma mà... - Nhân rút ra từ trong túi quần cái điện thoại - Chờ chút tao mở đèn...
Ánh đèn flash được bật lên. Phía bên dưới mặt đất, cỏ mọc cao đến ngang gối. Con hẻm mà Nhân và Tuấn chuẩn bị bước vào dường như chạy dài đến vô tận, tuốt ở xa rồi chợt mất hút khỏi tầm mắt.
- Đi vô mau lên... - Nhân giục.
Tiếng cỏ xào xạc dưới chân, cả tiếng xào xạc của rừng chuối nữa. Tất cả vang lên nghe thật đáng sợ.
Nhân và Tuấn dừng lại khi đến một dãy hàng rào. Tuấn vội tiến về trước, vừa đi vừa cúi xuống để tìm thứ gì đó.
- A... Đây rồi...
Tuấn kéo một mảnh hàng rào lên thì một lỗ trống xuất hiện.
- Chui vào đi mày!... Tuấn giục.
- Sao mày lại biết chỗ này?... - Nhân bất giác hỏi.
- Cứ chui vào mau đi...
Tuấn giữ mảng hàng rào cho Nhân chui vào rồi sau đó cậu cũng chui vào nốt.
Nhân và Tuấn cùng nhìn khung cảnh xung quanh.
Bỗng dưng cái balô sau lưng Nhân rung lên.
Roẹt!...
Đột nhiên một bóng đen từ trong balô của Nhân vụt ra. Khiến cho Nhân và Tuấn hoảng sợ và bỏ chạy tán loạn.
- Ây da!... Đúng là ở trong balô khó chịu quá đi màa... ~~
- - - - - - - - - - - - -
End Chapter 15
Nếu thấy hay hãy để lại 1 vote cho mình ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip