i
căn hộ 403 của Kang Taehyun là một tuyên ngôn về sự tĩnh lặng. mọi thứ đều được xếp đặt gọn gàng, ánh sáng luôn được điều chỉnh ở mức độ trung tính. cậu là một biên tập viên, người tìm kiếm sự hoàn hảo trong từng dấu chấm, dấu phẩy.
đối với Kang Taehyun, trật tự là hình thức cao nhất của sự tồn tại. cuộc sống của cậu là một bản thảo đã được hiệu đính: không có lỗi sai, không có từ ngữ thừa thãi.
tuy nhiên, sự tĩnh lặng ấy, luôn luôn, bị thách thức bởi bức tường thạch cao bên phải.
khu chung cư này đã cũ, và bức tường ngăn cách giữa căn 403 và 404 mỏng đến mức nó không phải là một rào cản, mà là một ranh giới ngăn cách hai thế giới.
bên kia bức tường là Choi Beomgyu. Kang Taehyun chưa từng nhìn thấy mặt cậu hàng xóm này, nhưng cậu biết rõ Choi Beomgyu: người thường bật nhạc cổ điển vào buổi sáng như một nghi thức thanh tẩy, và gảy đàn guitar acoustic vào lúc nửa đêm, khi mọi thứ xung quanh đã ngừng thở.
Kang Taehyun đoán Choi Beomgyu là một nghệ sĩ. chỉ có một nghệ sĩ mới có thể sống trong sự hỗn loạn của những nốt nhạc không được viết ra. đối với Kang Taehyun, Choi Beomgyu là một sai số không thể chấp nhận được trong công thức sống của cậu.
nhưng đó cũng là một ám ảnh.
Kang Taehyun nhận ra rằng, dù cố gắng đến mấy, cậu vẫn luôn lắng nghe. cậu lắng nghe tiếng bật tắt đèn, tiếng ghế kéo nhẹ trên sàn nhà Choi Beomgyu tất cả đều là những tín hiệu về một cuộc đời khác, một cuộc đời được phép rung động mà không cần xin phép.
tối nay, Kang Taehyun đang cố hiệu đính một bản luận văn triết học dài và khô khan. ngoài cửa sổ, đèn đường hắt lên một ánh vàng buồn bã, nhuộm màu căn phòng. đồng hồ điểm 1 giờ 15 phút sáng. đúng lúc đó, tiếng đàn guitar lại vang lên.
nó không phải là một bản nhạc đầy đủ. nó là một đoạn minor ngắn, chỉ ba nốt, buồn bã, rồi dừng lại ở một nốt chưng hửng. nó không hề có sự kết thúc. nó giống như một câu hỏi không lời gửi vào khoảng không.
Kang Taehyun nhíu mày. sự thiếu trọn vẹn này làm cậu khó chịu một cách vật lý. tại sao lại dừng lại ở đó? tại sao lại không hoàn thành? cậu cảm thấy Choi Beomgyu đang cố ý kéo cậu vào sự khắc khoải của cậu ta.
cậu đặt bút xuống. sự tĩnh lặng của căn phòng quá lớn, và cái chưng hửng ấy giống như một vết thương chưa lành. Kang Taehyun biết mình không thể tiếp tục làm việc nếu không có sự kết thúc.
cậu bước đến bức tường. áp lòng bàn tay lên thạch cao lạnh lẽo, cậu cảm nhận được hơi ấm của một cuộc đời khác ở phía bên kia. cậu lấy một chiếc bút chì, gõ nhẹ vào bức tường, chỉ hai tiếng cách quãng:
tap – tap.
đó không phải là lời phàn nàn của một người hàng xóm khó tính. đó là câu trả lời bằng mã morse cho nốt nhạc bị bỏ dở kia. đó là hành động của một biên tập viên đang hiệu đính, đang bổ sung phần kết còn thiếu.
khoảng lặng kéo dài. chỉ có tiếng mưa lất phất ngoài hiên.
rồi, từ phía Choi Beomgyu, tiếng đàn guitar lại vang lên. cậu hàng xóm đã tiếp tục đoạn nhạc bị bỏ dở, nối liền với cú gõ tường của Kang Taehyun, và kết thúc nó bằng một nốt trọn vẹn.
Kang Taehyun dựa vào tường, thở ra nhẹ nhõm. cậu nhắm mắt lại. cậu đã làm một điều vô lý, một điều phá vỡ mọi quy tắc của chính mình. nhưng cậu đã có được sự tĩnh lặng.
và quan trọng hơn, cậu đã có được sự kết nối đầu tiên.
Choi Beomgyu đã nghe thấy cậu.
kể từ đêm đó, tiếng đàn guitar của Choi Beomgyu trở thành một phần của lịch trình của Kang Taehyun.
Choi Beomgyu không cố ý làm phiền nữa; cậu bắt đầu gửi những tín hiệu có chủ đích. đôi khi là một đoạn crescendo (lớn dần) khi Kang Taehyun đang căng thẳng; đôi khi là một đoạn decrescendo (nhỏ dần) khi cậu biết Kang Taehyun cần sự tập trung.
Kang Taehyun cũng đáp lại. nếu Choi Beomgyu gảy đàn quá nhanh, cậu sẽ gõ chậm lại một nhịp để cân bằng. nếu Choi Beomgyu chơi một đoạn quá buồn, Kang Taehyun sẽ gõ nhẹ và đều như một nhịp đập ổn định, một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều ổn.
họ là hai hàng xóm, nhưng họ giao tiếp với nhau bằng một thứ ngôn ngữ tinh tế hơn cả lời nói: ngôn ngữ của âm thanh và sự im lặng.
cho đến một buổi sáng, Kang Taehyun tìm thấy một vật lạ.
nó không ở trong nhà cậu. nó nằm trên thềm cửa căn 403, sát ngay bức tường ngăn cách họ. đó là một chiếc kẹp giấy đã được uốn cong thành hình một nốt nhạc minor.
chiếc kẹp giấy không đi kèm lời nhắn. nó chỉ nằm đó, như một vật chứng cho thấy Choi Beomgyu đã biết tên cậu.
Kang Taehyun cầm lấy chiếc kẹp giấy lạnh ngắt. cậu nhận ra, âm nhạc đã vượt qua bức tường vật lý. giờ là lúc cảm xúc phải đối diện.
mối tình lãng mạn này, được kiến tạo từ những âm thanh nhỏ bé và sự im lặng, đã chính thức bước sang một chương mới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip