16vs21
Mùa tựu trường vẫn còn cái nắng gay gắt của tháng Chín. Đường Nguyễn Thị Minh Khai kẹt cứng xe đạp Thống Nhất, xe máy Dream II, và vài chiếc Wave Trung Quốc mới nhập. Tiếng còi xe inh ỏi lẫn với tiếng loa phát thanh phường: "Nhắc nhở học sinh đội mũ bảo hiểm khi tham gia giao thông..."
Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai – ngôi trường công lập danh tiếng nhất quận 3 – vừa được sơn sửa lại nhờ khoản tài trợ 200 triệu đồng từ Tập đoàn Đóng tàu Sài Gòn. Sân trường lát gạch men Terrazzo bóng loáng, phòng học lắp quạt trần Panasonic Nhật Bản, bảng đen thay bằng bảng trắng nhập khẩu. Bảng hiệu đồng mới tinh khắc dòng chữ: "Nhà tài trợ chính: Ông Trần Văn Hải – TGĐ Tập đoàn Đóng tàu Sài Gòn".
Trong sân trường, đám học sinh lớp 10 tụ tập thành từng nhóm. Đám con nhà giàu mặc đồng phục trắng phau may đo riêng, giày Bata trắng, đeo đồng hồ Casio G-Shock. Đám trung lưu thì đồng phục vải thường, giày bata đen. Còn đám nghèo – hiếm hoi lắm – thì vá vai, vá khuỷu, cặp sách là bao ni-lông cũ.
Trần Tuấn Kiệt – cậu ấm út nhà họ Trần
Trần Tuấn Kiệt, 16 tuổi, lớp 10A1.
• Chiều cao: 1m70, vai rộng, cơ bắp săn chắc nhờ tập gym ở CLB California quận 1.
• Da: trắng hồng nhờ kem Pond's và tắm trắng bằng sữa dê nhập khẩu.
• Tóc: chải ngược bóng mượt bằng keo Gatsby, vuốt ngược kiểu "đầu đinh hai mái" đang thịnh hành.
• Mắt: một mí, sắc lẹm, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt.
• Đồng phục: may đo riêng tại tiệm Minh Khang đường Lê Lợi, vải cotton Ai Cập, cổ áo thêu chữ "K" nhỏ xíu.
• Cặp sách: da cá sấu thật, bên trong không sách vở mà là:
• Chai nước hoa Guy Laroche 100ml (giá 1,2 triệu, bằng 3 tháng lương công nhân).
• Máy Game Boy Color tím trong suốt, chơi Pokémon Red.
• Hộp thuốc lá Jet mới khui (20 điếu, mua ở tiệm tạp hóa gần cầu Mr. Điền).
• Tạp chí FHM bản Hồng Kông, bìa có cô người mẫu mặc bikini.
• Truyện tranh Doraemon bản Nhật in lậu, giá 15 nghìn/cuốn.
Kiệt là con út của ông Trần Văn Hải (giám đốc tập đoàn đóng tàu) và bà Lê Thị Kim Loan (phó tổng công ty xuất khẩu thủy sản). Anh cả Trần Tuấn Anh đang du học ngành kỹ thuật hàng hải tại Mỹ, nên mọi kỳ vọng đổ dồn lên anh. Kiệt được "thả" cho chơi bời, chỉ cần không làm mất mặt gia đình.
Nhà tài trợ trường, nên thầy cô nhắm mắt trước mọi vụ:
• Đánh nhau với học sinh trường Lê Hồng Phong (Kiệt cầm đầu, dùng gậy bóng chày).
• Hút thuốc trên sân thượng (bị bảo vệ bắt gặp, chỉ nhắc nhở suông).
• Tổ chức cá độ bóng đá Euro 2000 trong lớp (cược tiền triệu, thầy chủ nhiệm biết nhưng im lặng).
Nguyễn Chính Minh – "ông cụ non" lớp 10A1
Ngồi bàn cuối cùng, góc khuất nhất lớp, là Nguyễn Chính Minh, 21 tuổi.
• Chiều cao: 1m88, gầy trơ xương (48kg), vai hẹp, xương sườn lộ rõ dưới lớp áo đồng phục.
• Da: ngăm đen, đầy tàn nhang, tay chân nổi gân xanh vì lao động từ nhỏ.
• Mắt: sâu hoắm, đen láy, luôn cúi gằm khi nói chuyện.
• Tóc: cắt ngắn tựa lính nghĩa vụ, tự cắt bằng kéo cũ.
• Đồng phục: vải thường, vá vai trái, vá khuỷu tay phải, cổ áo sờn chỉ.
• Cặp sách: bao ni-lông cũ đựng:
• 3 cuốn giáo khoa mượn thư viện (Văn, Toán, Lý).
• 1 cuốn vở ô ly 96 trang (viết cả hai mặt).
• 1 cây bút bi Thiên Long đã hết 2/3 mực.
• 1 hộp cơm nhựa cũ (để ăn trưa).
Minh đến từ xã Tân Phước, Tiền Giang.
• Năm 15 tuổi mới biết chữ (trước đó giúp bà nội làm ruộng, chăn vịt).
• Nhờ trưởng thôn vận động bà con quyên góp, cậu mới được lên Sài Gòn học lớp 6 (năm 1994).
• Điểm số luôn đứng đầu khối, được học bổng miễn 100% học phí + 150 nghìn/tháng tiền ăn.
• Tối nào cũng đạp xe ship cơm tấm ở chợ Tân Định (từ 18h-22h, kiếm 15-20 nghìn/ngày).
• Ngủ trong phòng trọ 12m² ở hẻm 42 Tân Định, chia sẻ với 3 người lao động khác (giá 300 nghìn/tháng).
Bữa trưa của Minh: bát cơm trắng + 3 lát dưa chua muối (mua ở quán cơm bình dân 2 nghìn/bát). Ăn vội trên sân thượng để tránh ánh mắt dè bỉu của lũ bạn giàu.
Lần đầu trên sân thượng – 11h45, thứ Sáu tuần thứ 3
Kiệt trốn tiết Địa lý (thầy dạy buồn ngủ, lại còn bắt chép bài dài). Cậu leo lên sân thượng tầng 5 – nơi ít người lên, chỉ có vài thùng nước cũ và dây phơi quần áo của bảo vệ.
Kiệt rút hộp Jet, châm lửa bằng bật lửa Zippo khắc chữ "K". Lần đầu hút thuốc, khói cay xè cổ họng, cậu ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa, ngồi bệt xuống sàn xi-măng.
Tiếng cười khẽ vang lên từ góc tường. Kiệt quay phắt lại:
Minh ngồi xếp bằng, dựa vào tường, trước mặt là bát cơm trắng với vài lát dưa chua vàng ươm, bên cạnh là cuốn Vật lý 10 mở trang bài tập về nhà. Cậu ăn chậm rãi, từng muỗng nhỏ, mắt dán vào sách.
Kiệt đứng phắt dậy, tiến lại gần, giọng gằn:
• "Mày cười gì, thằng nhà quê?"
Minh ngẩng lên. Đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng Kiệt không chút sợ hãi, nhưng miệng im bặt. Cậu đặt muỗng xuống, cúi đầu tiếp tục ăn.
Kiệt tức điên. Cậu bước tới, giơ tay phải – đầu thuốc lá còn đỏ – dí sát vào mu bàn tay trái của Minh.
Xèo một tiếng. Mùi da thịt cháy khét lẹt. Minh nhăn mặt, tay run run, nhưng không kêu, chỉ siết chặt nắm đũa bằng tay phải. Vết bỏng đỏ rực, nổi bọng nước.
Kiệt cười khẩy, dùng mũi giày Bata trắng đạp mạnh vào bát cơm.
Bát nhựa rơi xuống, cơm trắng vương vãi lẫn với bụi bẩn và mẩu thuốc lá Kiệt vừa vứt. Dưa chua lăn lóc dưới sàn.
Lúc ấy Minh mới ngửa mặt nhìn thẳng. Khuôn mặt tầm thường đầy tàn nhang, đôi mắt sâu thẳm như giếng làng quê bị bỏ hoang. Không căm hận, không sợ hãi – chỉ là một sự trống rỗng đến lạnh người.
Kiệt túm tóc Minh giật mạnh lên:
• "Mày nhìn gì? Tin tao móc mắt mày không, thằng nghèo kiết xác?"
Cậu buông tay, quay lưng bỏ đi, để lại Minh quỳ nhặt từng hạt cơm rơi. Cậu dùng tay không lau sạch bụi, bỏ lại vào bát, rồi tiếp tục ăn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhà kho và sự cố – tháng 10/2000, tiết Thể dục
Hai tuần sau, Kiệt nghiện nặng cái cảm giác "làm chủ". Cậu chia tay Lan Anh – lớp phó văn nghệ – sau khi nhỏ từ chối vào nhà kho lần thứ ba. Nhỏ khóc lóc: "Kiệt, mình sợ... lỡ có thai thì sao?" Kiệt nhún vai: "Mày sợ thì biến. Tao không thiếu người."
Nhưng cơn nứng tuổi dậy thì vẫn hành hạ. Tiết Thể dục, Kiệt kéo Lan Anh (lần cuối) vào nhà kho sau trường – nơi chứa bóng ném, dụng cụ thể dục cũ kỹ, mùi ẩm mốc và phân chuột.
Trong kho tối om, chỉ có ánh sáng lọt qua khe cửa. Kiệt đẩy nhỏ sát tường, tụt quần, thúc mạnh. Lan Anh rên rỉ khe khẽ, bộ ngực lắc lư dưới lớp áo đồng phục.
Đang cao trào, cánh cửa kho bật mở.
Minh bước vào, tay cầm chùm chìa khóa bảo vệ đưa, tìm bóng ném cho tiết sau. Cậu liếc thấy cảnh tượng: Kiệt đang đè Lan Anh, quần tụt đến đầu gối.
Minh không nói gì, lặng lẽ nhặt quả bóng, đóng cửa lại. Tiếng khóa lách cách.
Kiệt mất hứng, cặc mềm nhũn. Lan Anh hoảng loạn mặc đồ, chạy mất.
Kiệt ngồi bệt dưới sàn, quần tụt, cặc vẫn cứng vì cơn giận. Cậu đấm tường, chửi thề: "Đù má thằng khốn!"
15 phút sau – tiết cuối
Mọi người về hết. Minh quay lại cất bóng. Kiệt đóng sầm cửa, cầm gậy bóng chày nhôm (mượn của đội bóng trường), đập mạnh vào đầu Minh.
Ầm! Máu tuôn xối xả, bê bết mặt, chảy xuống cổ áo trắng. Minh ngã quỵ, tay ôm đầu, máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
Kiệt gầm lên:
• "Mày cứ như kì đà cản mũi vậy! Làm bố mất cả hứng! Giờ cặc tao vẫn cứng đây!"
Cậu túm cổ áo Minh, dí mặt cậu vào đũng quần phồng rộp.
Ai ngờ, Minh dùng răng kéo khóa quần. Cặc Kiệt bật ra – còn dính dịch từ lần trước với Lan Anh.
Minh thì thầm, giọng run run, dáng vẻ hèn mạt lấy lòng:
• "Em... em giúp anh bú cho hết."
Kiệt cười nhếch, buông cổ áo:
• "Bú đi, thằng biến thái."
Minh quỳ xuống, tay run run nắm lấy cặc Kiệt. Lưỡi cậu quấn quanh đầu khấc, mút sâu, nuốt ực tinh trùng khi Kiệt bắn.
Cậu sướng run người, lần đầu được phục vụ đến thế. Kéo quần, Kiệt ném xấp tiền 5 triệu xuống đất (tờ 50 nghìn mới tinh, rút từ ví da cá sấu):
• "Tiền thuốc men. Nhìn đầu mày đầy máu tởm vãi."
Minh chờ Kiệt đi khuất, tay mò vào quần. Lần đầu cậu nứng – dậy thì muộn vì suy dinh dưỡng từ nhỏ.
Cặc cậu to gấp đôi Kiệt, thô ráp, dài ngoằng, nổi gân xanh. Hình ảnh tưởng tượng: Kiệt quỳ mút cho cậu.
Dòng tinh đặc sệt bắn ra sàn xi-măng.
Minh lẩm bẩm, giọng khàn đặc:
• "Phí thật... cho bé cưng uống sẽ tốt hơn."
Cậu nhặt tiền, đếm từng tờ: "Nhà giàu chịu chi phết, tận 5 triệu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip