28. Trợ giảng
Trở lại vấn đề cuộc cá cược giữa Kỳ Vân và Trần Kha Nghị. Hôm nay chính là ngày phân bại thắng thua, xem cô có thể rút ngắn thời gian chính thức làm trợ giảng được hay không.
Người ta nói trong một cuộc thi kiến thức chỉ chiếm sáu mươi phần trăm, bốn mươi phần trăm còn lại là tâm lý sẽ quyết định sự thắng thua của bạn. Đúng vậy tâm lý càng vững vàng bao nhiêu thì khả năng chiến thắng sẽ càng cao bấy nhiêu.
Nếu như bạn học bài có nhớ bài đến đâu đi chăng nữa khi nào phòng thi chỉ cần một câu nói bắt đầu tính giờ làm bài cả người vô thức run lên chữ bay sạch sẽ thì điểm 0 nằm chắc trong tay. Hay đơn giản hơn chính là nhìn lướt qua ánh mắt giảm thị thôi cũng khiến bạn suy sụp tinh thần nộp giấy trắng. Nếu khá hơn một chút, làm hơn nửa bài nghe thông báo còn mười lăm phút nữa sẽ hết giờ, chắc chắn trong phòng thi có hơn nửa lớp bắt đầu luống cuống, không biết phải làm thế nào để thoát ra mớ hỗn độn lúc đó.
Bây giờ Kỳ Vân đang đối mặt với Trần Kha Nghị, trong đời cô đã trải qua vô số cuộc thi lớn nhỏ. Thất bại có, thành công cũng có, tất nhiên cũng đã đúc kết cho mình được một số kinh nghiệm. Cho nên hôm nay là ngày quyết định thành bại dù trước mặt cô là anh đi chăng nữa cô cũng cố gắng áp chế cảm xúc rối loạn trong lòng xuống thấp nhất có thể, tạo cho mình tâm lý thoải mái nhất để chiến đấu. Trong tay cô chẳng có gì nên "được ăn cả ngã về không". Vậy thì chẳng có gì phải sợ.
Trần Kha Nghị thấy thái độ của Kỳ Vân vô cùng điềm tĩnh, lâu lâu còn nở nụ cười tươi không chút gượng gạo, vẻ mặt cô hiện rõ ba chữ "tôi tự tin",anh thầm cong môi để xem cô bé này bề ngoài hừng hực khí thế thật ra có phải cái vỏ rỗng đang gắng phô trương hay không.
Anh đi đến tủ chuẩn xác rút trong tập hồ sơ ra một bài thi đã chuẩn bị từ trước gồm ba trang, chữ phủ kín mặt giấy, rồi quay lại đưa cho Kỳ Vân: "Đầu tiên em hãy làm bài tự luận trước đi, trong bốn mươi lăm phút phải hoàn thành." Lời nói của anh trầm ấm, trong không gian kín lại càng vang dội, anh hướng dẫn sơ qua cách làm bài.
Kỳ Vân cố gắng bình tĩnh nhưng khi nghe đến giọng nói của giáo sư Trần vô tình tăng lên một tầng áp lực. Tranh thủ mọi thứ vẫn chưa quá tệ, cô nhanh tay nhận lấy đề thi, đọc lướt qua nội dung, xem một lượt các câu hỏi. Hình như giáo sư Trần đang sợ cô nhàm chán cho nên có bao nhiêu hình thức ra đề đều được anh áp dụng vào đây. Đề thi ra theo hình thức điền từ vào chỗ trống, cho từ dịch nghĩa... Là những từ được lấy ngẫu nhiên trong từ điển mà giáo sư Trần đã đưa. Tuy hơi dài một chút nhưng có lẽ vẫn nằm trong khả năng của cô.
Nhìn thấy Kỳ Vân đọc lướt qua một lần rồi quay lại trang đầu tiên điền tên của mình vào Trần Kha Nghị mới lên tiếng: "Có gì thắc mắc thì hỏi tôi, nếu không sẽ bắt đầu tính giờ làm bài."
"Dạ không có vấn đề gì." Cô càng kéo dài thời gian chứng hồi hộp sẽ bắt đầu, vẫn là làm càng sớm càng tốt.
Trần Kha Nghị gật đầu, anh giơ đồng hồ lên xem giờ, anh muốn nói là đọc đề thi cẩn thận nhưng chưa kịp mở lời đã thấy Kỳ Vân như một chiến sĩ ra trận chỉ chờ hiệu lệnh liền bắt đầu chiến đấu. Anh vừa dứt lời cô nhanh chóng ngồi vào ghế bắt đầu làm bài.
Lúc này anh chỉ biết lắc đầu cười một cái, đi đến bàn làm việc ngồi xuống âm thầm quan sát. Kỳ Vân làm bài rất tập trung, cây viết trong tay hoạt động liên tục. Dường như đến câu nào khó cô mới dừng lại, chau chân mày, mắt nhìn lên trần rồi đột nhiên hai mắt sáng lên cặm cụi viết tiếp. Lại có lúc cô cắn môi, gõ đầu ba cái như thói quen. Cô nghĩ làm vậy sẽ thông não được chắc. Nhưng mà trông thật buồn cười.
Thời gian vừa hết cũng chính là lúc Kỳ Vân hoàn thành xong bài thi của mình. Đây toàn là những từ cô đã học qua, không có gì quá khó khăn. Bài thi cô không dám khẳng định chính xác một trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng được chín mươi bảy phần trăm. Chỉ có điều dùng tốc độ nhanh để viết đáp án trong thời gian dài sợ không kịp giờ cho nên bây giờ tay phải rất mỏi. Cô đan hai tay vào nhau nắn cái khớp thư giãn, trong lúc đó mắt không rãnh rỗi mà hướng đến giáo sư Trần xem biểu cảm của anh khi chấm bài.
Trần Kha Nghị đọc bài thi, anh đọc với tốc độ không nhanh không chậm, nét mặt điềm tĩnh đến lạ. Nếu như Kỳ Vân khi gặp câu có còn thay đổi nét mặt thì Trần Kha Nghị đọc đến đáp án sai cũng chẳng chau mày một cái. Nhìn biểu cảm này Kỳ Vân không nhịn được kéo ghế gần lại để nhìn rõ hơn, đan chặt tay hồi hộp chờ đợi. Thời gian trôi qua thật chậm chạp. Mới năm phút trôi qua mà cô cảm thấy như phải chờ đợi cả năm tiếng.
Đây không phải là một bài thi đơn giản như bao bài thi cô đã làm chỉ cần trên trung bình mọi chuyện xem như ổn. Mà đó là cả danh dự, mặt mũi của cô, còn có hy vọng về tình yêu của cô cũng đặt hết vào đây. Cho nên kết quả Không được phép thất bại.
Chẳng biết Kỳ Vân đã chờ đợi trong bao lâu, cả không gian không một tiếng động cho đến khi Trần Kha Nghị dừng bút, anh đặt bài thi qua một bên phát ra tiếng sột soạt, nhìn Kỳ Vân, anh không vội nói, chỉ thấy cô gái trước mặt mình căng thẳng đến mức nuốt nước bọt, không dám thở mạnh, anh cũng không để cô chờ đợi nữa mà thông báo: "Tốt lắm, phần tự luận đạt."
Kỳ Vân nghe xong cả người thả lỏng, cuối cùng cũng đạt coi như không uổng công sức cô vất vả mấy ngày nay. Cô không giấu được niềm vui trên mặt, nhìn anh thoải mái cười một tiếng như muốn chia vui. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ mới vượt qua một đoạn đường mà thôi, cần chuẩn bị cho bài kiểm tra kế tiếp.
Trần Kha Nghị là người công tư phân minh, cho nên cũng không tiết kiệm lời khen, đôi khi trong một số trường hợp lời động viên rất quan trọng, nhất là đối với những người có tính căng thẳng giống Kỳ Vân. Cô cố gắng che đậy nhưng tưởng anh không nhìn ra sao? Anh nói kiến thức cô nắm khá tốt, học cũng rất nhanh cần cố gắng phát huy. Tuy nhiên còn phải kiểm tra phần phát âm. Vì nếu viết đúng nhưng đọc không chuẩn thì sẽ chẳng ai hiểu mãi không giao tiếp được xem như công cốc.
Phần còn lại của bài thi bắt đầu. Trần Kha Nghị lật cuốn từ điển tùy tiện chọn một vài từ, đơn giản có phức tạp có bắt Kỳ Vân đọc thử. Kiểm tra hơn hai mươi từ anh mới dừng lại. Phát âm của Kỳ Vân vẫn chưa tốt lắm, đôi khi cô không tự tin vào câu trả lời của mình nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng xét về tổng thể nhìn chung Trần Kha Nghị khá hài lòng, anh mỉm cười, chuyện đã hứa anh nhất định sẽ không rút lời: "Từ mai theo tôi đến lớp, lịch học tôi sẽ gửi cho em." Anh khá sảng khoái đồng ý cho Kỳ Vân làm trợ giảng của mình không đặt ra thử thách gì thêm.
Chỉ là tâm trạng anh đang vui, chuyện ồn ào về đoạn video cũng giải quyết xong.
Trần Kha Nghị đồng ý nhanh chóng kiến Kỳ Vân hơi bất ngờ, đôi lúc chỉ sợ anh đổi ý. Như vậy thật quá tốt, cô không kiềm nổi sự vui sướng đang trào dâng lúc này: "Cảm ơn thầy!" Cô kích động đến nổi muốn chạy đến ôm Trần Kha Nghị một cái. Cũng may cô nhanh chóng điều chỉnh lại được cảm xúc tay giơ lên không trung gượng gạo hạ xuống ngại ngùng cúi thấp đầu.
Vậy là Kỳ Vân đã thành công vượt qua thử thách chính thức theo Trần Kha Nghị làm trợ giảng.
"À phòng kế toán nhờ tôi chuyển lời đến em, thứ sáu đem bảng tên và chứng minh thư gặp cô Giang lãnh lương tháng này." Anh không muốn cô phân tâm cho nên đợi đến bây giờ mới nói chuyện này.
Vừa được thực tập ở một ngôi trường lớn uy tín lại còn có lương hàng tháng đúng là một sự đãi ngộ tuyệt vời. Nhưng mà tháng này cô chưa giúp gì được cho thầy, tháng sau nhất định phải cố gắng làm trợ giảng thật tốt mới xứng đáng nhận lương.
"Dạ em nhớ rồi, mà thầy...." Kỳ Vân ấp úng không dám nhìn vào mắt Trần Kha Nghị.
"Có việc gì sao?"
"Sau khi nhận tháng lương đầu tiên em muốn mời thầy một bữa cơm để cảm ơn thầy đã giúp đỡ em trong thời gian qua." Đây là tiền lương đầu tiên của cô, cô muốn chia sẻ niềm vui này với người mình thích, mà lý do cảm ơn thầy hướng dẫn sẽ là một cái cớ tuyệt vời. Quả là một mũi tên trúng hai đích.
Trần Kha Nghị nhìn cô khóe môi hơi nhếch lên, anh tỏ ra ngạc nhiên: "Tôi có vinh dự vậy sao?"
"Đây là thành ý của em mong thầy nhận lời." Trong lòng Kỳ Vân vô cùng hồi hộp còn hơn lúc làm bài thi nữa. 'Thầy à đồng ý đi nhất định phải đồng ý, đồng ý đi mà'. Cô âm thầm cầu nguyện chỉ mong Trần giáo sư của cô sẽ gật đầu.
Trần Kha Nghị do dự, như rất khó để quyết định: "Nếu đã là thành ý của em tôi không tiện từ chối, đành đi vậy."
Cảm giác như cô đang ép buộc Trần Kha Nghị làm anh khó xử vậy. Thầy à là em mời thầy đi ăn cơm đó, thầy được đi ăn với cô gái xinh đẹp như em lại không phải bỏ tiền quá lợi rồi còn gì. Suy nghĩ cái gì chứ, nếu thầy mời em nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức.
"Vậy khi nào thầy rảnh, có cần hẹn trước không?" Làm giáo sư rất bận, lịch dạy cũng không cố định thường xuyên thay đổi vì vậy hẹn trước sẽ chắc chắn hơn. Cô cũng có thời gian chuẩn bị thật đẹp.
Trần Kha Nghị rất nhanh đưa ra đáp án, anh nói liền một mạch: "Tôi được mời nên theo ý em đi, thứ sáu lãnh lương xong đi luôn cũng được hôm đó tôi trống tiết."
'Làm theo ý em đi' nhưng lại quyết định vào ngày thứ sáu không để cô quyết định. Đúng là độc đoán. Kỳ Vân oán giận trong vài giây rồi thôi, thầy đồng ý rồi nên coi sẽ không kén chọn. Không sao hôm đó cô cũng rảnh, cứ chiều theo ý thầy vậy.
Cô thiếu bước vui vẻ mà nhảy cẩn lên thôi. Hôm nay thành công đến bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip