Chương 14: Lời Thú Nhận Đầu Tiên



Phần 1: Buổi Tối Định Mệnh

Sau buổi chụp ảnh, những cảm xúc mới mẻ và phức tạp cứ thế lớn dần trong Kaito và Mei. Kaito, vốn là người lạnh lùng và lý trí, giờ đây lại thường xuyên bị phân tâm bởi hình ảnh Mei. Anh bắt đầu nhận ra rằng sự hiện diện của cô không chỉ mang lại sự ấm áp cho văn phòng, mà còn mang lại ý nghĩa cho cuộc sống vốn dĩ cô độc của anh. Anh nhớ lại lời hứa với chính mình khi báo thù xong: sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn. Và dường như, Mei chính là mảnh ghép còn thiếu đó.Mei cũng vậy. Cô không thể ngừng nghĩ về Kaito. Sự điềm tĩnh, quyền lực của anh, cùng với những hành động quan tâm âm thầm, đã khiến cô hoàn toàn bị cuốn hút. Cô nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho anh đã vượt xa sự ngưỡng mộ của một cấp dưới.Một buổi tối, Kaito đang làm việc muộn như thường lệ. Anh đang xem xét một hợp đồng phức tạp, nhưng tâm trí anh lại không ngừng nghĩ về Mei. Anh nhìn về phía bàn làm việc của cô, giờ đây đã trống không. Anh chợt nhận ra đã lâu rồi Mei không làm bento cho anh. Lòng anh chợt thấy trống trải.Đúng lúc đó, bà Tanaka, thư ký của anh, bước vào văn phòng."Giám đốc Kuroda," bà nói, giọng dịu dàng. "Anh vẫn còn ở đây sao? Trời sắp đổ mưa rồi đấy ạ."Kaito khẽ gật đầu. "Tôi còn một vài việc cần hoàn thành." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu lất phất mưa.Bà Tanaka mỉm cười. "Giám đốc này, tôi thấy anh dạo gần đây hay suy tư hơn trước. Có chuyện gì khiến anh bận lòng sao?"Kaito nhìn bà Tanaka. Anh tin tưởng bà, và hơn nữa, bà là người duy nhất trong công ty có thể nhìn thấu được một phần con người thật của anh. "Không có gì," Kaito đáp, nhưng giọng anh có chút do dự. "Chỉ là... đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống quá yên bình."Bà Tanaka bật cười nhẹ. "Yên bình ư? Với một người từng sống trong bão tố như anh thì đúng là lạ thật. Nhưng... đó là một điều tốt mà, Giám đốc. Anh xứng đáng có được sự bình yên, và cả những điều tốt đẹp khác nữa."Kaito không nói gì. Anh biết bà Tanaka đang ám chỉ đến điều gì."Mà này Giám đốc," bà Tanaka tiếp tục, "hôm nay là sinh nhật của cô Aihara đấy."Kaito giật mình. "Sinh nhật của Aihara-san sao?" Anh hoàn toàn không biết điều đó. Anh đã quá tập trung vào công việc và những cuộc chiến vừa qua mà quên mất những điều nhỏ nhặt. Anh chợt nhớ lại lần Mei khóc vì nhớ bà nội vào dịp sinh nhật bà."Vâng," bà Tanaka đáp. "Cô ấy đã cố gắng giấu, nhưng tôi nghe loáng thoáng từ phòng Nhân sự. Chắc cô ấy cũng không muốn làm phiền ai."Kaito đứng dậy. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đã bắt đầu nặng hạt hơn. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Anh không muốn Mei trải qua một sinh nhật cô đơn, giống như anh đã từng."Bà Tanaka," Kaito nói, giọng anh đầy dứt khoát. "Hãy hủy bỏ mọi lịch trình của tôi trong tối nay. Và đặt một bàn tại nhà hàng Le Ciel."Bà Tanaka hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bà mỉm cười đầy ẩn ý. "Vâng, thưa Giám đốc." Bà biết Kaito đang làm gì.Kaito quay lại bàn làm việc, lấy chiếc chìa khóa xe. Anh không còn vẻ lạnh lùng và tính toán như mọi khi. Trong lòng anh là một sự quyết tâm lạ lùng, một sự thôi thúc chưa từng có. Anh sẽ không để mất cơ hội này. Anh sẽ làm một điều mà anh chưa bao giờ dám làm trong đời.Mei đang trên đường về nhà, bước đi dưới cơn mưa nặng hạt. Cô không mang ô, và chiếc áo khoác của cô đã ướt sũng. Cô cảm thấy một chút buồn bã. Sinh nhật năm nay của cô có lẽ cũng sẽ giống như những năm trước, chỉ có một mình.Bỗng nhiên, một chiếc xe đen sang trọng dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính hạ xuống, và Kaito xuất hiện."Aihara-san," Kaito nói, giọng anh trầm ấm, thoát ra khỏi tiếng mưa. "Cô không nên về một mình dưới trời mưa như thế này."Mei ngạc nhiên nhìn anh. "Giám đốc Kuroda! Anh... anh vẫn còn ở đây sao?""Vào xe đi," Kaito nói, không giải thích. Anh mở cửa xe, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, không cho phép từ chối.Mei do dự, rồi cô bước vào xe. Không gian ấm áp và khô ráo của chiếc xe đột ngột đối lập với cơn mưa lạnh giá bên ngoài. Kaito lái xe đi, không nói gì. Mei nhìn anh, trái tim cô đập thình thịch. Cô không biết anh sẽ đưa cô đi đâu, nhưng cô cảm thấy một niềm hy vọng len lỏi trong lòng.

Phần 2: Khoảnh Khắc Bất Ngờ

Chiếc xe của Kaito lướt êm qua những con phố Tokyo đẫm mưa, thẳng tiến đến nhà hàng Le Ciel. Mei nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng cô đầy thắc mắc. Tại sao Kaito lại đưa cô đến đây? Chẳng lẽ anh định bàn công việc vào lúc này sao? Hay anh đã biết về sinh nhật cô?Khi chiếc xe dừng lại trước nhà hàng, một nhân viên nhanh chóng mở cửa. Kaito bước ra trước, rồi lịch thiệp mở cửa cho Mei. Anh không nói một lời nào, chỉ nhìn cô, ánh mắt có chút gì đó sâu thẳm.Mei bước vào bên trong, hương thơm sang trọng của nhà hàng bao trùm lấy cô. Cô cảm thấy hơi bối rối, không biết nên làm gì. Kaito dẫn cô đến một bàn riêng tư, nằm khuất trong góc, nơi có ánh nến lung linh và một bó hoa hồng trắng tinh khôi đặt giữa bàn."Mời cô ngồi," Kaito nói, kéo ghế cho cô.Mei ngồi xuống, vẫn còn ngỡ ngàng. "Giám đốc Kuroda... Anh mời em đến đây là có chuyện gì sao ạ?"Kaito ngồi đối diện cô. Anh nhìn cô, ánh mắt anh không còn sự lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự chân thành và một chút gì đó căng thẳng. "Hôm nay là sinh nhật cô, Aihara-san."Mei mở to mắt ngạc nhiên. "Anh... anh biết sao?" Cô không hề nói với ai về sinh nhật của mình.Kaito khẽ gật đầu. "Tôi có nghe thư ký Tanaka nói." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng anh trầm ấm hơn. "Tôi không muốn cô phải trải qua một sinh nhật một mình."Mei cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể. Cô không ngờ Kaito lại quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy. Nước mắt cô chợt trào ra, nhưng không phải vì buồn, mà vì xúc động."Cảm ơn anh... Giám đốc Kuroda," Mei nói khẽ, cố gắng kìm nén cảm xúc. "Anh không cần phải làm vậy đâu ạ."Kaito nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại. "Tôi muốn làm vậy." Anh hít một hơi thật sâu, như đang lấy hết can đảm. Đây là khoảnh khắc anh phải nói ra, nếu không sẽ hối hận."Aihara-san," Kaito bắt đầu, giọng anh trầm hơn, mang theo một sự nghiêm túc hiếm thấy. "Tôi... tôi đã là một người đàn ông sống trong bóng tối quá lâu. Tôi đã dành cả cuộc đời mình để trả thù, để lấp đầy một khoảng trống. Tôi đã nghĩ rằng sau khi mọi thứ kết thúc, tôi sẽ lại trở về với sự cô độc và lạnh lẽo."Mei lắng nghe từng lời anh nói, cô cảm nhận được sự chân thành và những cảm xúc sâu kín trong giọng nói của anh.Kaito nhìn thẳng vào mắt Mei, ánh mắt anh không hề né tránh. "Nhưng... cô đã xuất hiện. Cô giống như một tia nắng, đã xuyên qua lớp băng giá trong trái tim tôi. Cô đã mang đến một sự ấm áp mà tôi chưa từng biết đến."Mei cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ. Cô không thể tin vào những gì mình đang nghe."Tôi không giỏi bày tỏ cảm xúc," Kaito tiếp tục, giọng anh có chút vụng về, nhưng lại càng chân thành hơn. "Tôi chưa từng có cảm giác này trước đây. Nhưng... tôi muốn cô biết rằng... tôi quan tâm đến cô, Aihara-san. Không chỉ là một nhân viên, hay một đồng nghiệp. Mà là... một người phụ nữ."Kaito hít thêm một hơi thật sâu. Anh đã nói ra. Đây là lời thú nhận trực tiếp nhất, chân thành nhất mà anh từng nói trong đời."Mei," Kaito nói, lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô. "Tôi không biết đây có phải là tình yêu hay không, bởi vì tôi chưa từng trải qua nó. Nhưng tôi biết, tôi muốn được ở bên cô. Tôi muốn được chăm sóc cô. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười của cô mỗi ngày."Mei hoàn toàn choáng váng. Cô không thể tin được Kaito, người đàn ông lạnh lùng và bí ẩn đó, lại có thể nói ra những lời chân thành đến vậy. Nước mắt cô lăn dài trên má, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc.Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh. Kaito, vốn đang chờ đợi một phản ứng nào đó, cảm thấy hơi lo lắng. Anh sợ rằng mình đã đi quá xa, đã làm cô sợ hãi."Tôi... tôi hiểu nếu cô cảm thấy khó chịu," Kaito khẽ nói, bắt đầu có vẻ thất vọng. "Tôi chỉ là...""Không!" Mei đột ngột thốt lên, ngắt lời anh. Cô vội vàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào tay anh trên bàn. Bàn tay Kaito khẽ giật mình trước sự tiếp xúc bất ngờ đó."Không, Giám đốc Kuroda," Mei nói, giọng cô run rẩy vì xúc động, nhưng ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm. "Em... em cũng có cảm giác giống anh."Mei hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. "Em cũng không giỏi bày tỏ cảm xúc. Nhưng em biết, em đã phải lòng anh, Giám đốc Kuroda. Em... em rất thích anh!"Kaito nhìn Mei. Ánh mắt anh không còn sự lo lắng, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và một tia sáng rực rỡ hiếm thấy. Lời thú nhận bất ngờ từ cả hai phía đã phá vỡ hoàn toàn bức tường vô hình giữa họ. Khoảnh khắc đó, giữa nhà hàng sang trọng, dưới ánh nến lung linh, hai trái tim cô đơn đã tìm thấy nhau.

Phần 3: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên

Lời thú nhận bất ngờ, chân thành của cả Kaito và Mei đã xóa tan mọi khoảng cách và rào cản vô hình giữa họ. Không khí trong nhà hàng Le Ciel bỗng trở nên ấm áp lạ thường, chỉ có ánh nến lung linh và những ánh nhìn say đắm mà họ dành cho nhau.Kaito, sau khoảnh khắc bộc bạch cảm xúc, cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ. Anh mỉm cười, một nụ cười thật sự, không còn che giấu hay gượng ép. Nụ cười đó khiến khuôn mặt anh trở nên dịu dàng và cuốn hút hơn bao giờ hết. Mei nhìn thấy nụ cười ấy, tim cô tan chảy."Chúc mừng sinh nhật, Mei," Kaito nói khẽ, giọng anh trầm ấm, khác hẳn với vẻ lạnh lùng mà cô từng biết. "Cô muốn ăn gì?"Mei, vẫn còn hơi choáng váng vì hạnh phúc, khẽ lắc đầu. "Em... em không biết nữa. Anh chọn đi ạ."Kaito không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Anh gọi phục vụ, gọi món ăn mà anh nghĩ Mei sẽ thích, cùng với một chai vang trắng hảo hạng. Trong khi chờ đợi, họ trò chuyện. Không còn là những cuộc nói chuyện về công việc hay chiến lược kinh doanh. Họ nói về cuộc sống, về những ước mơ, về những điều nhỏ nhặt mà trước đây họ chưa từng chia sẻ.Mei kể về cuộc sống sinh viên của cô, về niềm đam mê nấu ăn, về những chuyến đi chơi cùng bạn bè. Kaito lắng nghe, ánh mắt anh đầy chăm chú. Anh cũng kể về những năm tháng cô độc của mình, về việc anh đã sống như thế nào trước khi gặp cô. Anh không đi sâu vào chi tiết về quá trình trả thù, nhưng Mei cảm nhận được sự trống trải và lạnh lẽo trong quá khứ của anh, và cô cảm thấy muốn sưởi ấm trái tim anh hơn bao giờ hết.Khi món ăn được dọn ra, Kaito gắp thức ăn cho Mei, một cử chỉ ân cần mà cô không ngờ tới. Mei đỏ mặt, nhưng cô đón nhận nó với niềm hạnh phúc. Bữa ăn diễn ra trong không khí lãng mạn và ấm áp. Lần đầu tiên, Kaito cảm thấy một bữa ăn ngon đến vậy, không chỉ vì hương vị của món ăn, mà vì người ngồi đối diện anh.Sau bữa tối, Kaito đưa Mei đi dạo quanh công viên gần đó. Cơn mưa đã tạnh, không khí trong lành và se lạnh. Ánh đèn đường lung linh như những vì sao trên mặt đất. Họ đi cạnh nhau, vai kề vai, không nói nhiều lời, nhưng sự im lặng lại trở nên vô cùng thoải mái và ý nghĩa.Kaito khẽ nắm lấy tay Mei. Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ. Mei khẽ siết chặt tay anh, cảm nhận sự an toàn và bình yên."Anh không ngờ có ngày mình lại có thể nói ra những lời như vậy," Kaito nói khẽ, phá vỡ sự im lặng. "Và anh cũng không ngờ có ngày mình lại có cảm giác này."Mei mỉm cười nhìn anh. "Em cũng vậy. Em chưa từng nghĩ mình sẽ được ở bên một người như anh."Họ dừng lại bên một chiếc ghế đá. Kaito ngồi xuống, kéo Mei ngồi cạnh mình. Anh nhìn cô, ánh mắt anh đầy dịu dàng."Anh biết chúng ta đã có một khởi đầu không giống ai," Kaito nói. "Nhưng anh muốn bù đắp cho em. Anh muốn được ở bên em, tìm hiểu em, và cùng em xây dựng một tương lai."Mei không nói gì, chỉ khẽ tựa đầu vào vai anh. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Những năm tháng sống trong sự cô đơn và trả thù của Kaito đã kết thúc. Giờ đây, anh đã tìm thấy ánh sáng, và ánh sáng đó chính là cô.Kaito khẽ vòng tay ôm lấy Mei. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của cô gái mình yêu. Anh hít hà mùi hương nhẹ nhàng từ tóc cô, cảm thấy trái tim mình bình yên đến lạ. Anh biết rằng, đây chỉ là khởi đầu của một hành trình mới, một hành trình đầy tình yêu và hạnh phúc.Buổi hẹn hò đầu tiên kết thúc khi Kaito đưa Mei về nhà. Trước cửa căn hộ của cô, Kaito khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Mei."Ngủ ngon, Mei," anh nói khẽ. "Và chúc mừng sinh nhật em một lần nữa."Mei đỏ mặt, trái tim cô vẫn còn đập loạn xạ. "Ngủ ngon, Giám đốc Kuroda."Kaito khẽ mỉm cười. "Cứ gọi anh là Kaito."Mei gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ. "Vâng... Kaito."Cô bước vào nhà, tim vẫn còn đập rộn ràng. Kaito nhìn theo bóng cô cho đến khi cánh cửa đóng lại. Anh quay người, bước về phía xe. Bước chân anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cuộc đời anh đã bước sang một trang mới, tươi sáng hơn, ấm áp hơn rất nhiều. Anh đã tìm thấy "trái ngọt" sau những năm tháng đầy giông bão, và anh biết, đó là một món quà vô giá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip