Chương 12: "Chân Trời Mới"


Cả buổi chiều hôm đó, Lâm Tinh Vãn không thể gạt đi những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ sáng nay với Thẩm Dục Hàn. Những lời nói của hắn, đầy kiên nhẫn và chân thành, cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Dù đã cố gắng để không bị cuốn vào cảm xúc, anh vẫn không thể không thừa nhận rằng trong lòng mình đã có sự thay đổi. Một phần anh muốn rời xa tất cả những gì liên quan đến Thẩm Dục Hàn, nhưng một phần khác lại không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của hắn khiến anh cảm thấy an tâm, giống như một ngọn đèn sáng trong đêm tối. Thực sự, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm anh cảm thấy như vậy, và điều đó khiến anh lo sợ. Anh không muốn mình trở thành một con người yếu đuối, không muốn mình phải lệ thuộc vào bất kỳ ai, nhưng đôi lúc, cảm giác được ai đó chở che lại không thể phủ nhận là điều gì đó khó lòng kìm nén.

Anh cố gắng tập trung vào những công việc còn dang dở, nhưng chẳng bao lâu sau, bàn tay anh lại lướt qua chiếc điện thoại, mở ra dòng tin nhắn chưa đọc từ Thẩm Dục Hàn.

"Anh vẫn chờ em."

Một câu đơn giản, nhưng lại như một lời thách thức với chính bản thân anh. Lâm Tinh Vãn không trả lời ngay lập tức, chỉ đứng đó, tay cầm điện thoại, cảm nhận được sự rung động nhỏ bé trong lòng. Anh không biết phải phản ứng thế nào. Có lẽ, đối với Thẩm Dục Hàn, mọi thứ đã rất rõ ràng, nhưng với anh, mọi thứ vẫn còn là một mớ bòng bong chưa thể tháo gỡ.

Cuối cùng, anh quyết định bỏ qua tin nhắn ấy, thay vào đó là chìm vào dòng suy nghĩ của mình. Anh không muốn mình là người yếu đuối, người dễ dàng bị thuyết phục bởi những cảm xúc thoáng qua. Nhưng khi nhìn lại, liệu những cảm xúc đó có phải là thứ anh cần phải sợ hãi không?

Ngày hôm sau, Thẩm Dục Hàn lại xuất hiện. Lần này, anh không gọi điện thoại trước, cũng không nhắn tin. Hắn chỉ đứng ngoài cửa nhà Lâm Tinh Vãn, im lặng nhìn vào cửa sổ như thể đang đợi một dấu hiệu từ anh.

Lâm Tinh Vãn mở cửa, không ngạc nhiên lắm. Thực ra, trong lòng anh đã tự biết hôm nay hắn sẽ đến. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Dục Hàn đứng đó, khuôn mặt hắn vẫn đầy sự kiên nhẫn, anh không thể không cảm thấy một chút cảm động. Mái tóc của hắn hơi rối sau một ngày dài, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, không hề mệt mỏi. Dường như, hắn chưa bao giờ dừng lại trong cuộc chiến giành lấy anh, dù chỉ một giây.

"Anh muốn gì?" Lâm Tinh Vãn hỏi, nhưng giọng anh không lạnh lùng như mọi khi. Có lẽ chính anh cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mình. Anh đã không còn phủ nhận những cảm xúc của mình nữa, nhưng vẫn không thể nói rõ chúng là gì.

Thẩm Dục Hàn chỉ mỉm cười, đôi mắt hắn không hề rời khỏi khuôn mặt anh. "Tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ muốn em biết rằng tôi sẽ luôn ở đây, bất kể em có cần tôi hay không."

Lâm Tinh Vãn không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn hắn, trong lòng có một cảm giác mơ hồ. "Anh quá kiên nhẫn," anh thừa nhận, mặc dù không biết liệu đó là một lời khen hay chỉ là một sự thừa nhận mệt mỏi. Nhưng hắn chẳng hề tỏ ra khó chịu, ngược lại, hắn vẫn đứng yên đó, chờ đợi, như thể thời gian đối với hắn không phải là một thứ gì đó cần phải vội vàng.

"Kiên nhẫn là thứ tôi có thể kiểm soát," Thẩm Dục Hàn nói, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng tình cảm không phải là thứ có thể ép buộc, Lâm Tinh Vãn. Tôi không ép buộc em yêu tôi. Tôi chỉ muốn em biết rằng tôi sẽ luôn sẵn sàng."

Những lời ấy làm trái tim Lâm Tinh Vãn chao đảo. Anh không thể phủ nhận rằng có một phần trong anh cũng muốn tin vào điều đó. Nhưng lại có một phần khác, sợ rằng nếu anh để mình quá gần gũi với Thẩm Dục Hàn, sẽ có ngày anh bị tổn thương. Từ khi còn nhỏ, anh đã học cách tự bảo vệ mình, luôn tạo ra khoảng cách với mọi thứ để tránh bị đau. Nhưng có lẽ, lần này, khoảng cách ấy không thể duy trì mãi được nữa.

"Tôi không biết mình sẽ đi đâu từ đây," Lâm Tinh Vãn thở dài, giọng có chút mệt mỏi. "Mọi thứ quá khó khăn để hiểu rõ."

Thẩm Dục Hàn bước một bước gần hơn, không nói gì mà chỉ đứng yên, nhìn Lâm Tinh Vãn như thể đang chờ đợi anh tìm ra câu trả lời của chính mình. Một lúc lâu sau, hắn mới cất tiếng, giọng vẫn bình thản: "Chúng ta sẽ cùng tìm hiểu, không phải sao? Nếu em muốn."

Lâm Tinh Vãn không trả lời, chỉ đứng đó, như thể đang suy nghĩ rất lâu. Rồi anh cuối cùng cũng mở miệng, giọng anh giờ đây bình tĩnh hơn, như thể đã tìm được chút bình yên trong tâm trí.

"Tôi sẽ thử." – Lâm Tinh Vãn nói, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Thẩm Dục Hàn. "Nhưng tôi cần thời gian. Không phải tất cả mọi thứ có thể xảy ra trong một đêm."

Thẩm Dục Hàn gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trong ánh mắt hắn. "Tôi sẽ chờ đợi, Lâm Tinh Vãn."

Những ngày tiếp theo, Lâm Tinh Vãn đã dần dần mở lòng hơn, không còn giữ vững bức tường lạnh lẽo như trước. Anh và Thẩm Dục Hàn bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, không phải là những cuộc trò chuyện nặng nề, mà là những câu hỏi nhỏ nhặt, những chia sẻ về những điều không quan trọng nhưng lại khiến không khí giữa họ trở nên dễ chịu hơn. Họ bắt đầu có những bữa ăn cùng nhau, những buổi chiều dạo bộ dưới ánh hoàng hôn, không vội vàng, không lo lắng. Chỉ đơn giản là hai người cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bình yên.

Có những lúc, Thẩm Dục Hàn đưa anh đến những quán cà phê mà anh chưa từng biết, chỉ để cùng anh ngồi lặng lẽ, thưởng thức một tách cà phê, không cần nói gì nhiều. Lâm Tinh Vãn bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp từ những khoảnh khắc này. Đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của Thẩm Dục Hàn cũng đủ để anh cảm thấy an lòng, không cần phải có thêm bất kỳ lời nói nào.

Nhưng trái tim anh vẫn không thể hoàn toàn thư giãn. Anh sợ rằng mình sẽ lại lún sâu vào cái tình cảm này mà không thể thoát ra được. Sự lo lắng vẫn luôn vây quanh anh, như một đám mây đen không thể tan biến. Nhưng một phần trong anh lại thấy, nếu không thử, anh sẽ mãi không biết được cảm giác thật sự của mình. Anh không muốn sống mãi trong nỗi sợ hãi và sự cô đơn.

Thế nhưng, những cảm xúc chưa rõ ràng vẫn luôn tồn tại trong Lâm Tinh Vãn. Anh không thể nào dễ dàng để mình hoàn toàn mở lòng. Sự cẩn trọng và nỗi sợ hãi từ quá khứ vẫn đeo bám anh. Nhưng lần này, thay vì tránh né, anh lựa chọn đối diện. Không phải vì anh đã hoàn toàn yêu Thẩm Dục Hàn, mà vì anh muốn cho mình cơ hội được thử nghiệm, được sống trong một thế giới có sự quan tâm thực sự.

Bước đi này có thể là sai lầm, nhưng ít nhất, Lâm Tinh Vãn muốn mình không phải hối tiếc vì đã không thử. Anh không thể suốt đời sống trong sự cô đơn, không thể suốt đời sống trong cái vỏ bọc mà anh đã tự tạo ra. Thẩm Dục Hàn không yêu cầu anh phải thay đổi ngay lập tức, không yêu cầu anh phải mở lòng ngay lập tức. Hắn chỉ muốn ở đó, chờ đợi anh, dù có phải đợi lâu bao lâu.

Và cuối cùng, anh nhận ra rằng sự đồng hành mà Thẩm Dục Hàn hứa sẽ là thứ giúp anh bước qua những nỗi đau trong quá khứ. Dù không phải lúc nào anh cũng sẵn sàng để đón nhận, nhưng ít nhất, anh đã bắt đầu tin rằng sự quan tâm thật lòng có thể chữa lành vết thương, dù vết thương ấy đã sâu đến đâu.

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ngọt