Chương 24: Cùng Nhau Hướng Tới Tương Lai
Lâm Tinh Vãn không biết tại sao, nhưng khi ánh mắt của Thẩm Dục Hàn nở một nụ cười dịu dàng, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, như thể có gì đó bắt đầu thay đổi trong mình. Anh đã không thể nào nói rõ ràng được cảm xúc của mình, nhưng những ngày qua, sự hiện diện của Thẩm Dục Hàn dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Ngày hôm sau, Lâm Tinh Vãn quyết định đến công ty, nhưng trái tim anh vẫn còn vướng lại với cuộc trò chuyện hôm qua. Anh không hiểu sao mình lại cảm thấy bối rối đến vậy. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác rằng những kế hoạch, những công việc luôn là điều quan trọng nhất với mình, giờ đây lại không thể hoàn toàn chiếm lĩnh suy nghĩ của anh.
Thẩm Dục Hàn, người đàn ông ấy, không phải là một người dễ dàng bị lãng quên. Dù anh không muốn thừa nhận, nhưng mọi thứ về hắn, từ những cử chỉ nhỏ nhặt nhất đến ánh mắt nặng trĩu đầy tình cảm, đều khiến anh khó mà rũ bỏ khỏi tâm trí.
Ngày hôm nay, anh nhận ra một điều rất rõ ràng: những gì anh đã xây dựng trong cuộc sống này, những bức tường mà anh luôn tạo ra để bảo vệ bản thân, giờ đây lại trở thành những rào cản vô hình, khiến anh không thể tiến về phía trước. Anh đã không để ai vào gần mình quá lâu, vậy mà Thẩm Dục Hàn, với tất cả sự kiên nhẫn và chân thành của mình, lại làm cho những bức tường ấy bắt đầu rạn nứt.
Tại công ty, không khí hôm nay có phần căng thẳng.
Lâm Tinh Vãn không chỉ phải đối mặt với công việc, mà còn phải đối diện với những quyết định quan trọng mà hắn chưa hề chuẩn bị sẵn. Dù là một người luôn kiểm soát được mọi tình huống, nhưng trong lòng anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã diễn ra giữa anh và Thẩm Dục Hàn. Mối quan hệ giữa hai người đang dần trở nên phức tạp hơn anh tưởng tượng.
Anh đang chuẩn bị bước vào cuộc họp khi điện thoại của anh reo lên, một tin nhắn từ Thẩm Dục Hàn.
"Anh muốn gặp em chiều nay. Có thể không?"
Lâm Tinh Vãn nhìn vào màn hình điện thoại, cảm giác bất lực lại ùa về. Anh chưa sẵn sàng cho những thay đổi lớn trong đời mình, nhưng một phần trong anh lại muốn gặp hắn. Anh cảm thấy rằng nếu không gặp hắn ngay lúc này, tất cả những gì anh đã cố gắng kiểm soát sẽ lại vụt đi, giống như cát chảy qua kẽ tay.
Anh nhanh chóng trả lời: "Chiều nay được."
Buổi chiều, Lâm Tinh Vãn gặp Thẩm Dục Hàn tại một quán cà phê vắng vẻ.
Khi anh bước vào, ánh mắt của Thẩm Dục Hàn ngay lập tức tìm thấy anh. Hắn không có vẻ gì vội vàng, cũng không tỏ ra gấp gáp. Chỉ là một ánh mắt, đầy kiên nhẫn, như thể đã chờ đợi anh rất lâu rồi. Lâm Tinh Vãn nhận ra một điều, đó là hắn đang chờ đợi một quyết định quan trọng từ anh.
Thẩm Dục Hàn mời anh ngồi xuống, không nói gì ngay lập tức. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn anh, một sự im lặng đầy sự hiểu biết. Lâm Tinh Vãn có thể cảm nhận được, hắn hiểu anh không muốn vội vàng, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ bỏ cuộc.
"Em đã suy nghĩ về những gì chúng ta đã nói hôm qua," Thẩm Dục Hàn lên tiếng, giọng hắn trầm ấm. "Anh không yêu cầu em phải đưa ra quyết định ngay lập tức, nhưng anh chỉ muốn em hiểu một điều, Tinh Vãn. Anh sẽ ở đây, cho dù em có chấp nhận anh hay không."
Lâm Tinh Vãn ngẩng đầu lên, ánh mắt anh không thể giấu được sự bối rối. "Em... em không biết mình muốn gì nữa. Nhưng em không muốn tiếp tục cảm giác này, cảm giác mà mình không thể kiểm soát được. Anh làm em không thể tập trung vào bất cứ điều gì nữa."
Thẩm Dục Hàn không hề tỏ ra bất ngờ. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, như thể đã đoán trước được điều này. "Anh biết em sẽ có cảm giác đó, vì anh không phải là người dễ dàng để em chấp nhận. Nhưng anh tin vào thời gian, và anh tin vào chính em."
Những lời này của Thẩm Dục Hàn khiến Lâm Tinh Vãn không thể nào dứt ra khỏi sự bất an trong lòng. Anh đang đứng giữa hai lựa chọn – một là tiếp tục giữ khoảng cách, như những gì anh đã làm trước đây, và hai là mở lòng, chấp nhận một sự thay đổi lớn trong cuộc đời mình.
"Anh không muốn em cảm thấy áp lực," Thẩm Dục Hàn nói tiếp, "Nhưng anh cũng không muốn em mãi sống trong sự tự bảo vệ mình nữa. Em xứng đáng có một hạnh phúc, và anh sẽ là người giúp em tìm ra nó."
Lâm Tinh Vãn im lặng, lòng anh đang dậy sóng. Hắn nói đúng, anh không thể mãi sống trong sự sợ hãi, trong những bức tường mà mình đã xây dựng để bảo vệ bản thân. Những cảm xúc của hắn dành cho anh là thật, và có lẽ, đã đến lúc anh phải thừa nhận điều đó.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài.
Lâm Tinh Vãn nhìn vào đôi mắt của Thẩm Dục Hàn, cảm nhận được sự kiên định và chân thành trong đó. Ánh mắt của hắn chứa đầy những điều chưa nói, những lời hứa mà hắn không cần phải thốt ra. Hắn chỉ cần Lâm Tinh Vãn hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách, hắn sẽ luôn đứng ở đó, bên cạnh anh.
Cuối cùng, Lâm Tinh Vãn khẽ thở dài, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Thẩm Dục Hàn. "Anh đúng là người khó để hiểu. Nhưng có lẽ, em sẽ thử một lần."
Thẩm Dục Hàn không giấu được niềm vui trong mắt mình. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, và chỉ cần một cái nắm tay ấy thôi, Lâm Tinh Vãn đã cảm nhận được sự an tâm mà hắn mang lại.
"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu," Thẩm Dục Hàn nói, giọng hắn ấm áp, như thể đang hứa với anh điều gì đó quan trọng. "Chúng ta sẽ đi từng bước một, không vội vàng. Và anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Lâm Tinh Vãn nhìn hắn, nụ cười của hắn sáng lên, và dù còn nhiều điều chưa rõ ràng, anh biết rằng hắn sẽ luôn ở bên cạnh anh, để cùng anh đối diện với những thử thách phía trước.
Thẩm Dục Hàn nắm tay anh chặt hơn, như để khẳng định rằng tất cả những gì hắn nói đều xuất phát từ trái tim. Lâm Tinh Vãn không cần thêm lời nào nữa, chỉ cần ánh mắt của Thẩm Dục Hàn, sự kiên nhẫn của hắn là đủ để anh cảm thấy rằng mình không đơn độc trong cuộc hành trình này.
Hết chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip