Chương 26: Con Đường Phía Trước
Lâm Tinh Vãn thức dậy vào sáng hôm sau, cảm giác nặng nề trong lòng vẫn chưa buông bỏ. Những lời nói của Thẩm Dục Hàn tối qua cứ quay cuồng trong đầu anh. "Anh sẽ không bỏ cuộc." Câu nói ấy như một lời hứa, nhưng cũng giống như một lời thách thức. Anh không thể không nghĩ về nó. Liệu anh có thể thật sự mở lòng? Liệu anh có thể đặt niềm tin vào một người mà mình từng xem là đối thủ không đội trời chung?
Anh ngồi trên giường, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Một ngày mới lại bắt đầu, và Lâm Tinh Vãn biết mình không thể cứ mãi sống trong sự do dự. Anh cần phải đối mặt với thực tế, đối mặt với những cảm xúc mà anh đã cố gắng kìm nén.
Tại công ty, Lâm Tinh Vãn đã có một ngày bận rộn.
Những báo cáo cần phải xem xét, những quyết định quan trọng cần phải đưa ra. Mặc dù tâm trí anh không hoàn toàn tập trung vào công việc, nhưng anh cố gắng để mọi thứ không bị ảnh hưởng. Chỉ có một điều duy nhất làm anh phân tâm: Thẩm Dục Hàn. Hắn không gọi, không nhắn tin, nhưng sự hiện diện của hắn vẫn lảng vảng đâu đó trong đầu anh, như một cái bóng không thể rời xa.
Đến giờ nghỉ trưa, anh nhận được một tin nhắn từ Thẩm Dục Hàn:
"Em có muốn đi ăn tối không? Anh sẽ đợi em ở quán cà phê cũ."
Lâm Tinh Vãn nhìn tin nhắn một lúc lâu, cảm giác trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh đã không trả lời ngay lập tức. Thực sự, anh không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng cuối cùng, anh lại nhắn lại một câu đơn giản:
"Em sẽ đến."
Buổi tối, Lâm Tinh Vãn bước vào quán cà phê cũ.
Không gian vẫn như ngày nào, ấm áp và yên bình. Anh bước vào và nhìn quanh. Và rồi, hắn đã ở đó, đang ngồi ở góc quen thuộc. Thẩm Dục Hàn không nhìn anh ngay, hắn vẫn đang chăm chú vào cốc cà phê của mình, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Lâm Tinh Vãn tiến lại gần và ngồi xuống đối diện hắn.
"Chào em." Thẩm Dục Hàn mỉm cười, giọng nói bình thản, nhưng vẫn có chút gì đó kiên nhẫn, như thể đã chờ đợi anh từ lâu.
"Chào anh." Lâm Tinh Vãn đáp, dù trong lòng có chút bối rối, nhưng anh cố gắng giữ sự bình tĩnh.
Họ im lặng trong một lúc, chỉ có tiếng thì thầm của những cuộc trò chuyện xung quanh và tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa. Lâm Tinh Vãn cảm nhận được sự gần gũi của không gian này, nhưng tâm trí anh vẫn bị lấn át bởi những suy nghĩ không dứt. Thẩm Dục Hàn lại là người mở lời.
"Anh biết em vẫn đang lo lắng. Nhưng anh không có ý định ép em phải làm gì cả. Anh chỉ muốn em biết một điều: Anh sẽ chờ em, cho dù phải mất bao lâu." Hắn nói, ánh mắt không rời khỏi Lâm Tinh Vãn.
Lâm Tinh Vãn nhìn vào mắt hắn, một cảm giác ấm áp và cũng đầy bất an dâng lên trong lòng anh. Anh không biết phải đáp lại như thế nào. Lời nói của hắn như một sự cam kết, một lời hứa không lời thoái lui, và điều đó khiến anh cảm thấy một chút sợ hãi. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến anh cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Có lẽ, anh không phải sợ hãi.
"Anh có thật sự nghĩ em sẽ thay đổi không?" Lâm Tinh Vãn hỏi, đôi mắt anh đầy nghi hoặc.
Thẩm Dục Hàn không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi mới khẽ đáp: "Anh không biết. Nhưng anh tin vào em. Anh tin rằng em sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, cơ hội để sống thật với bản thân."
Lâm Tinh Vãn cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của hắn. Anh không biết phải làm gì với những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình. Nhưng điều anh biết là, hắn đang làm tất cả những gì có thể để đưa họ đến gần nhau hơn.
"Em không biết liệu mình có thể làm được không," Lâm Tinh Vãn thở dài. "Em không biết liệu mình có thể đặt niềm tin vào anh hay không."
Thẩm Dục Hàn khẽ mỉm cười. "Anh hiểu. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là em không cần phải làm mọi thứ ngay lập tức. Chỉ cần em biết rằng anh sẽ ở đây, chờ đợi, và sẵn sàng bước tiếp cùng em."
Lâm Tinh Vãn cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Không có áp lực, không có yêu cầu ngay lập tức. Thẩm Dục Hàn không ép buộc anh, mà chỉ đơn giản là muốn anh biết rằng hắn sẽ luôn bên cạnh. Một cảm giác an toàn lạ thường lan tỏa trong lòng anh, và Lâm Tinh Vãn bắt đầu cảm thấy rằng có thể, chỉ có thể thôi, anh cũng sẽ mở lòng mình ra.
Sau buổi tối ấy, những ngày tiếp theo trôi qua với những bước đi thận trọng.
Lâm Tinh Vãn không còn cảm thấy sự nặng nề trong lòng như trước. Anh không vội vàng, nhưng cũng không còn giữ khoảng cách. Anh bắt đầu để ý đến những thay đổi trong mối quan hệ của mình với Thẩm Dục Hàn. Mỗi lần gặp gỡ, mỗi cuộc trò chuyện, anh dần cảm nhận được một thứ gì đó nhẹ nhàng hơn, gần gũi hơn. Hắn không yêu cầu anh phải thay đổi ngay lập tức, mà chỉ đơn giản là mong muốn anh mở lòng. Và dần dần, anh cũng cảm nhận được rằng mình không còn phải chiến đấu với chính mình nữa.
Một tuần sau, Lâm Tinh Vãn quyết định có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với Thẩm Dục Hàn.
Họ ngồi bên nhau trong một quán cà phê nhỏ gần công ty, giữa những cuộc trò chuyện của những người xung quanh, không gian như thu hẹp lại chỉ còn lại hai người. Lâm Tinh Vãn nhìn vào mắt hắn, quyết định không lùi bước nữa.
"Anh nói đúng," Lâm Tinh Vãn bắt đầu. "Em không thể cứ mãi sống trong sợ hãi. Em không thể cứ mãi trốn tránh được. Anh đã cho em thời gian, cho em không gian để suy nghĩ. Và bây giờ, em muốn biết rõ hơn về con đường phía trước."
Thẩm Dục Hàn im lặng, đôi mắt hắn dịu lại, không nói gì mà chỉ lắng nghe. Hắn biết rằng, đây chính là khoảnh khắc quan trọng mà anh đang phải đối mặt.
"Em không chắc chắn mọi thứ sẽ suôn sẻ," Lâm Tinh Vãn tiếp tục, "Nhưng em muốn thử. Em muốn xem liệu chúng ta có thể đi cùng nhau không."
Thẩm Dục Hàn mỉm cười, nhưng lần này, nụ cười của hắn không phải là sự thách thức hay đùa cợt, mà là sự chân thành. "Anh sẽ không đẩy em đi, em biết mà. Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, bất cứ lúc nào em cần."
Lâm Tinh Vãn cảm thấy như một cánh cửa lớn đang mở ra, và lần đầu tiên, anh không cảm thấy sợ hãi khi bước vào.
Con đường phía trước vẫn còn đầy chông gai, nhưng ít nhất, Lâm Tinh Vãn đã không còn đi một mình.
Hết chương 26
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip