Chương 27: Những Bước Đi Mới


Lâm Tinh Vãn ngồi đối diện màn hình máy tính, những con số trên đó như mờ đi trước mắt anh. Đầu óc anh dạo này lúc nào cũng quay cuồng với những suy nghĩ, những cảm xúc đan xen không thể nào tách rời. Mỗi khi ánh mắt anh vô tình chạm vào chiếc điện thoại, những tin nhắn của Thẩm Dục Hàn lại hiện lên, lại làm trái tim anh thêm thổn thức. Cảm giác ấy, sự thay đổi mà anh cảm nhận được từ khi mối quan hệ giữa anh và Thẩm Dục Hàn bước vào giai đoạn mới, nó thật sự khiến anh bối rối. Không phải vì ngại ngùng, không phải vì sợ hãi, mà vì anh biết rằng mình không thể quay đầu lại được nữa.

Anh không còn là người đơn độc, không còn phải vướng phải những vỏ bọc cứng ngắc mà anh tự tạo ra cho bản thân. Từ khi có Thẩm Dục Hàn, anh bắt đầu cảm nhận được một cảm giác yên bình, như thể những lo toan trong cuộc sống này đã được ai đó chia sẻ cùng anh. Điều đó khiến anh không thể không cảm thấy một sự thay đổi lớn lao trong tâm hồn mình.

Một tuần trôi qua kể từ khi họ quyết định bước vào mối quan hệ này một cách chính thức.

Lâm Tinh Vãn và Thẩm Dục Hàn không còn giữ khoảng cách như trước, không còn những cuộc gặp gỡ vội vã hay những lần đối diện đầy e dè. Mối quan hệ của họ đã dần đi vào một quỹ đạo ổn định. Mỗi ngày, họ đều dành thời gian bên nhau, nhưng không phải là để hối hả, mà là để tận hưởng những khoảnh khắc giản dị. Những buổi chiều nhẹ nhàng ngồi bên nhau uống trà, những cuộc trò chuyện không mục đích nhưng lại rất thấu hiểu, tất cả đều khiến Lâm Tinh Vãn cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới khác, một thế giới mà chỉ có anh và Thẩm Dục Hàn.

Thẩm Dục Hàn luôn là người chủ động, hắn sắp xếp mọi thứ chu đáo, từ những buổi hẹn hò lãng mạn cho đến những lúc giúp anh giải quyết công việc. Hắn không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn đồng hành mà Lâm Tinh Vãn có thể tin tưởng tuyệt đối. Và có lẽ, đó cũng chính là điều mà anh tìm kiếm bấy lâu nay: một người mà anh có thể chia sẻ hết thảy mọi thứ, không chỉ là tình yêu, mà còn là những ước mơ, những hoài bão và cả những lo lắng trong cuộc sống.

Sáng hôm nay, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng làm việc của Lâm Tinh Vãn.

Anh thức dậy từ sớm, không phải vì công việc hay những lo âu về tương lai, mà vì anh muốn dành chút thời gian cho bản thân. Anh đứng trước gương, quan sát kỹ lưỡng bản thân mình. Thời gian trôi qua, nhưng anh cảm thấy mình ngày càng thay đổi. Không còn là người mơ mộng, không còn là người luôn sống trong bóng tối của chính mình. Anh cảm nhận được sự trưởng thành trong từng suy nghĩ, trong từng hành động.

Từ ngày có Thẩm Dục Hàn bên cạnh, anh không còn sợ hãi nữa. Những điều mà trước đây anh cho là không thể vượt qua giờ đây trở nên nhỏ bé đến kỳ lạ. Anh tin rằng, với sự ủng hộ và tình yêu của Thẩm Dục Hàn, anh có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào trong cuộc sống. Và cảm giác ấy, cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào người khác, là thứ mà trước đây anh chưa từng nghĩ mình có thể trải nghiệm.

Lâm Tinh Vãn bước ra khỏi nhà, chiếc xe đợi sẵn dưới lầu đã thu hút sự chú ý của anh.

Thẩm Dục Hàn đã đến đón anh, như mọi ngày. Cả hai không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu nhau. Thẩm Dục Hàn mỉm cười khi thấy Lâm Tinh Vãn bước ra, đôi mắt hắn ánh lên một sự dịu dàng mà không phải ai cũng có thể nhận ra.

"Hôm nay em có vẻ tươi tắn hơn mọi ngày," Thẩm Dục Hàn nói, giọng hắn ấm áp và dễ chịu.

Lâm Tinh Vãn bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Em cũng không biết nữa, có thể là vì được nhìn thấy anh mỗi ngày nên cảm thấy vui hơn."

Thẩm Dục Hàn mỉm cười nhìn anh, nhưng không nói gì thêm. Hắn đưa tay ra, như một hành động quen thuộc, giúp anh vào xe. Sau đó, chiếc xe lăn bánh, mang theo những cảm xúc nhẹ nhàng, ấm áp giữa hai người.

Cả ngày hôm đó, Lâm Tinh Vãn không thể ngừng nghĩ về mối quan hệ của họ.

Anh không thể phủ nhận rằng, cảm giác yêu thương, sự thấu hiểu và chia sẻ mà Thẩm Dục Hàn mang lại đã khiến anh dần dần thay đổi cách nhìn nhận về cuộc sống. Trước kia, anh luôn cho rằng mình có thể tự sống một mình, không cần phải dựa vào ai. Nhưng giờ đây, khi ở bên Thẩm Dục Hàn, anh nhận ra rằng đôi khi, việc dựa vào người khác không phải là sự yếu đuối, mà là sự trưởng thành. Anh đã học được cách yêu thương, cách chia sẻ và cách sống cùng người khác, thay vì cô đơn trong những suy nghĩ của riêng mình.

Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Lâm Tinh Vãn nhận được một tin nhắn từ Thẩm Dục Hàn.

"Anh đang chờ em ở nhà hàng, chúng ta có thể nói về tương lai."

Lâm Tinh Vãn không cần suy nghĩ lâu, nhanh chóng nhắn lại: "Em đến ngay."

Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh cảm nhận được rằng, dù có bất kỳ thử thách nào, Thẩm Dục Hàn sẽ luôn ở bên cạnh anh. Và đó là điều quan trọng nhất.

Tại nhà hàng, không khí nhẹ nhàng, ấm cúng.

Lâm Tinh Vãn và Thẩm Dục Hàn ngồi đối diện nhau, nhìn nhau một lúc lâu nhưng không vội nói gì. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng không có sự im lặng khó xử, chỉ là một sự thấu hiểu im lặng giữa họ.

Thẩm Dục Hàn lên tiếng trước, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Lâm Tinh Vãn, anh không muốn chỉ là người yêu của em, anh muốn là người đồng hành cùng em trong tất cả mọi thứ. Tương lai không thể đoán trước, nhưng anh muốn chúng ta cùng bước đi, không ai bỏ lại ai."

Lâm Tinh Vãn nhìn vào đôi mắt hắn, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Anh nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy. Em không muốn mất anh."

Thẩm Dục Hàn cười, nụ cười ấy khiến Lâm Tinh Vãn cảm thấy lòng mình ấm áp. "Vậy chúng ta sẽ không bao giờ buông tay, đúng không?"

"Đúng," Lâm Tinh Vãn thì thầm, và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng mọi thử thách trong tương lai đều có thể vượt qua, chỉ cần hai người cùng nhau.

Những bước đi phía trước không còn là một con đường đầy mơ hồ nữa.

Bây giờ, với Thẩm Dục Hàn bên cạnh, Lâm Tinh Vãn cảm nhận được sự tự tin, sự kiên định trong trái tim mình. Anh không còn phải sợ hãi về những điều chưa biết. Vì anh biết, dù có khó khăn, dù có giông bão, họ sẽ luôn bước đi cùng nhau, không bao giờ rời xa.

Và như thế, chương mới trong cuộc đời họ bắt đầu, một chương mà cả hai cùng nhau viết nên, với những hy vọng, những ước mơ, và một tình yêu chân thành, bền chặt.

Hết chương 27

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ngọt