Chương 29: Bước Qua Ranh Giới
Mặt trời đã khuất sau dãy núi xa, để lại một bầu trời tím sẫm nhuốm ánh chiều muộn. Lâm Tinh Vãn đứng ở cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài mà lòng không yên. Anh không thể phủ nhận rằng những ngày gần đây, anh đã cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ với Thẩm Dục Hàn. Mỗi cuộc trò chuyện, mỗi ánh mắt, mỗi cái chạm tay đều chứa đựng một thứ tình cảm không thể định nghĩa. Nhưng anh lại sợ, sợ rằng mình không đủ sức để đối mặt với cảm xúc này.
Thẩm Dục Hàn, người đàn ông luôn giữ cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng, giờ đây lại khiến anh cảm thấy rối bời. Anh biết, không chỉ Thẩm Dục Hàn, mà cả anh cũng không thể đơn giản quay lưng lại với những gì mình đang cảm nhận. Nhưng tình cảm này lại khiến anh cảm thấy sợ hãi, như thể chỉ cần một bước đi sai, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Một tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa. Lâm Tinh Vãn quay lại, chỉ thấy Thẩm Dục Hàn đứng đó, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt thì chứa đựng sự kiên nhẫn, như thể hắn đã chờ đợi anh mở lòng.
"Em có một phút không?" Thẩm Dục Hàn hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, không hề vội vàng.
Lâm Tinh Vãn im lặng gật đầu. Thực sự thì anh cũng không thể né tránh mãi được nữa. Dù sao, đối diện với sự thật luôn là điều cần thiết.
Thẩm Dục Hàn bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. Cả không gian như đột ngột trở nên chật chội hơn, và những cảm xúc trong Lâm Tinh Vãn cũng dâng trào, không thể kiểm soát. Hắn đứng đối diện với anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cảm giác này quen thuộc, nhưng cũng thật mới mẻ.
"Em vẫn chưa quyết định được sao?" Thẩm Dục Hàn lên tiếng, lời nói của hắn không chứa đựng sự giận dữ, mà chỉ là một câu hỏi đầy sự kiên nhẫn và hy vọng.
Lâm Tinh Vãn im lặng, mắt nhìn xuống sàn nhà. Anh không biết phải trả lời như thế nào. Mỗi lần đối diện với Thẩm Dục Hàn, anh lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, như thể mọi cảm xúc đều dồn lại trong khoảnh khắc này. Anh không thể phủ nhận rằng bản thân cũng có cảm giác đặc biệt với hắn, nhưng cái cảm giác sợ hãi vẫn đè nặng trong lòng.
"Anh biết em sợ," Thẩm Dục Hàn tiếp tục, "sợ rằng mình sẽ sai, sợ rằng mình sẽ không thể chịu đựng được nếu như mọi thứ không như mong muốn. Nhưng Tinh Vãn... anh có thể chờ em. Anh đã chờ quá lâu rồi."
Lâm Tinh Vãn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Dục Hàn. Từng lời nói của hắn như một mũi tên bắn trúng vào lòng anh, làm trái tim anh không ngừng thổn thức. Anh hiểu rằng hắn không chỉ nói những lời này với anh, mà là đang chờ đợi một sự đồng ý, một cái gật đầu để mọi thứ có thể bắt đầu.
"Em không muốn làm anh thất vọng," Lâm Tinh Vãn thì thầm, đôi tay anh vô thức siết chặt lại. "Nhưng em cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể sống trong những điều không chắc chắn này."
Thẩm Dục Hàn im lặng, bước đến gần anh hơn, nhưng không chạm vào anh. Chỉ đứng đó, như thể cho Lâm Tinh Vãn không gian để suy nghĩ. "Đôi khi, không có gì là chắc chắn, Tinh Vãn. Nhưng anh cam đoan một điều: Anh sẽ không bao giờ làm em phải hối hận về quyết định của mình. Chỉ cần em cho anh một cơ hội..."
Lâm Tinh Vãn nhìn Thẩm Dục Hàn, trong lòng dâng lên một cảm giác mạnh mẽ. Hắn không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều khiến anh cảm nhận được sự chân thành. Thẩm Dục Hàn không phải là một người hoàn hảo, nhưng hắn đủ kiên nhẫn, đủ sẵn sàng để cùng anh bước qua những thử thách phía trước.
"Tại sao lại là em?" Lâm Tinh Vãn hỏi, không phải vì nghi ngờ, mà chỉ là một câu hỏi đầy bất ngờ. "Em không phải là người duy nhất trên đời này mà anh có thể yêu."
Thẩm Dục Hàn mỉm cười, nụ cười của hắn không có chút vội vã nào. "Anh đã gặp nhiều người, nhưng chỉ có em mới khiến anh cảm thấy mình muốn bảo vệ, muốn đồng hành cùng."
Lâm Tinh Vãn không nói gì, chỉ cảm thấy những lời nói của Thẩm Dục Hàn làm anh bất giác cảm thấy ấm áp. Anh nhận ra rằng, dù có sợ hãi, dù có lo lắng, thì những cảm xúc này vẫn luôn tồn tại. Và dù gì đi nữa, anh cũng không thể tiếp tục chạy trốn.
"Vậy thì... chúng ta thử một lần nữa," Lâm Tinh Vãn nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng em không chắc chắn lắm đâu."
Thẩm Dục Hàn không đáp lại ngay lập tức. Hắn chỉ lặng lẽ tiến lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, rồi kéo anh vào một cái ôm ấm áp. "Anh sẽ chờ đợi, không vội vã."
Một cảm giác bình yên bao trùm lấy Lâm Tinh Vãn, và lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, anh cảm thấy mình không còn cô đơn trong nỗi sợ hãi ấy nữa. Anh có thể dựa vào Thẩm Dục Hàn, vì hắn là người duy nhất anh biết có thể hiểu và chấp nhận anh.
Hắn không hứa hẹn rằng mọi thứ sẽ hoàn hảo, nhưng chính sự kiên nhẫn và tình yêu mà hắn dành cho anh đã là tất cả. Và Lâm Tinh Vãn biết, có thể đối diện với những thử thách phía trước, có thể bước qua mọi khó khăn nếu như họ cùng nhau. Anh không còn phải sợ hãi nữa.
Chương này không kết thúc với một nụ cười, mà là với một bước đi chậm rãi về phía nhau, không còn vội vã, không còn sợ hãi. Mọi thứ đã bắt đầu lại từ đây, và anh biết rằng lần này, cả hai sẽ không từ bỏ nhau.
Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip