Chương 4 - Bí mật của sự giả nghèo

Thẩm Dục Hàn đứng lặng nhìn Tinh Vãn. Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong không gian ấy lại có một thứ cảm giác dày đặc, mơ hồ và không thể tả được bằng lời. Hắn đã ở đây một tuần, sống trong căn hộ của Tinh Vãn, và mỗi ngày, hắn lại cảm nhận rõ hơn sự tồn tại của mình trong thế giới của anh. Không phải là sự chiếm đoạt, mà là một phần nhỏ trong thế giới của anh mà hắn cố gắng làm quen.

Mặc dù hắn không làm phiền Tinh Vãn, nhưng sự có mặt của hắn vẫn là một điều không thể phủ nhận. Những sáng sớm hắn để ly sữa, những bữa cơm hắn tự tay nấu, và những lần hắn im lặng ngồi nhìn Tinh Vãn từ xa đều là những hành động vô cùng tự nhiên nhưng cũng đầy ẩn ý. Hắn không mong muốn anh phải đáp lại ngay lập tức, chỉ mong một chút đồng cảm, một chút mở lòng. Nhưng dường như Tinh Vãn chưa sẵn sàng để đón nhận điều đó.

Ngày hôm nay, Tinh Vãn về muộn. Công việc khiến anh phải kiên trì hơn, những cuộc họp, những dự án, tất cả đều dồn nén khiến đôi mắt anh trở nên mệt mỏi. Khi anh mở cửa, mùi thức ăn từ bếp bay ra, hòa quyện với không khí lạnh bên ngoài, khiến anh không thể không cảm thấy lòng mình hơi ấm lên. Thẩm Dục Hàn đang bận rộn trong bếp, bộ đồ thể thao đơn giản, mái tóc hơi rối nhưng vẫn làm toát lên vẻ quyến rũ không thể chối từ. Hắn không quay lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

"Về rồi à?"

Tinh Vãn gật đầu, bước vào mà không nói thêm lời nào. Anh không muốn để lộ ra sự mệt mỏi, nhưng hắn đã nhận ra. Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Tinh Vãn, nhẹ nhàng hỏi:

"Em ăn gì chưa?"

Tinh Vãn nhìn hắn, mắt hơi nheo lại. Anh không muốn sự quan tâm này, không muốn sự chăm sóc của hắn. Anh không muốn yếu đuối, không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai nữa. Nhưng sự quan tâm của Thẩm Dục Hàn vẫn khiến anh không thể phớt lờ.

"Tôi không đói." Tinh Vãn lạnh lùng đáp, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.

"Nói dối." Thẩm Dục Hàn quay lại, đôi mắt ánh lên sự hiểu biết, sự tinh tế mà Tinh Vãn không thể phủ nhận. "Em chưa ăn gì mà uống rượu rồi."

Tinh Vãn không phản ứng, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác và ngồi xuống sofa. Hắn không ngồi cạnh anh, nhưng đứng đó, một lúc lâu. Rồi hắn mới mở lời:

"Tôi nhớ hết mọi thứ về em. Ngay cả những điều nhỏ nhất."

Tinh Vãn không đáp lại. Hắn bước ra khỏi bếp, đến gần anh. Đôi mắt hắn như có một thứ gì đó đè nén, không thể bày tỏ bằng lời. Tinh Vãn nhìn vào mắt hắn, trong lòng không hiểu sao lại có một cảm giác mơ hồ, khó hiểu.

"Hôm nay em làm việc mệt rồi." Thẩm Dục Hàn nói nhẹ nhàng, "Để tôi bóp vai cho em."

Tinh Vãn nhíu mày, có chút bất ngờ. Anh không phải kiểu người dễ dàng để người khác xâm phạm không gian riêng tư. Nhưng nhìn vào ánh mắt thành khẩn của hắn, Tinh Vãn có một giây lưỡng lự.

"Không cần."

Thẩm Dục Hàn không nản lòng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tinh Vãn, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Đôi tay hắn khẽ chạm vào vai anh, động tác mềm mại, dịu dàng, như thể đang thăm dò từng cảm giác của Tinh Vãn. Một sự im lặng bao phủ cả hai, chỉ có tiếng mưa vẫn đều đặn rơi ngoài kia.

Tinh Vãn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn, nhưng anh không dám để bản thân quá yếu đuối. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi xao động. Hắn thật sự đã ở đây không phải vì sự lợi dụng, mà là vì một thứ tình cảm mà Tinh Vãn không dám thừa nhận. Thẩm Dục Hàn, người đàn ông mà anh từng ghét, giờ lại đang ở đây, làm những điều mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cần.

"Anh... muốn ở đây bao lâu?" Tinh Vãn hỏi, giọng anh không thể giấu nổi sự hoang mang.

"Bao lâu cũng được." Thẩm Dục Hàn đáp, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào anh.

Tình huống này khiến Tinh Vãn có chút không yên lòng. Hắn không có gì để mất, hắn có thể ở lại, nhưng anh lại không biết sẽ phải làm gì với cảm giác này. Cảm giác không thể thoát ra, không thể buông tay. Hắn đã nói rất rõ ràng, hắn không còn gì cả, nhưng tại sao vẫn kiên quyết ở lại?

Tinh Vãn đứng lên, đi về phía cửa. Hắn đứng dậy theo sau, chỉ nhìn anh, không nói gì thêm. Câu hỏi vẫn lởn vởn trong lòng anh: Hắn thực sự muốn gì?

Một tuần đã qua, nhưng anh vẫn chưa thể hiểu hết về hắn. Nhưng có lẽ, như những lần trước, chỉ cần hắn không hỏi, chỉ cần hắn không đụng vào những gì anh không muốn nói, mọi chuyện vẫn có thể duy trì.

Hắn đã từng nói, "Tôi nghèo thật mà, nghèo đến mức chỉ còn mỗi em." Một câu nói thoáng qua, nhưng lại như vết xước sâu trong lòng anh. Để rồi, cuối cùng, anh mới nhận ra... mình đã không thể thoát ra khỏi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ngọt