Chương 9: "Khoảng Cách Được Xóa Nhòa"
Lâm Tinh Vãn thức dậy vào sáng hôm sau, cảm giác mệt mỏi không tan đi dù anh đã ngủ suốt đêm. Cơn ác mộng tối qua vẫn còn ám ảnh, nhưng điều kỳ lạ là, khi anh mở mắt, không gian xung quanh không lạnh lẽo như những đêm trước. Thẩm Dục Hàn không còn nằm trên sofa nữa, nhưng cảm giác có người ở cạnh, bảo vệ mình, vẫn đọng lại trong không khí. Anh không thể giải thích nổi tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng có một sự khác biệt trong căn phòng này, và chính sự hiện diện của Thẩm Dục Hàn đã khiến anh cảm nhận được một sự bình yên không tên.
Anh bước vào phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh táo. Từng giọt nước mát lạnh chạm vào da, như thể xóa đi phần nào những nỗi đau trong lòng. Mỗi lần nước chảy qua tay anh, nó như một lời nhắc nhở về những gì anh đã và đang trải qua. Những ký ức đen tối không thể xóa nhòa, nhưng ít nhất, lúc này anh có thể cảm nhận được rằng mình không còn đơn độc. Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, ánh sáng vàng của buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, rọi thẳng vào căn phòng. Cảnh vật xung quanh có vẻ tĩnh lặng, nhưng trong lòng anh lại như có sóng ngầm, những cảm xúc không thể kiểm soát.
Thẩm Dục Hàn đang đứng trong bếp, tay cầm chiếc cốc, nhìn chằm chằm vào máy pha cà phê. Mùi cà phê mới pha bắt đầu lan tỏa trong không gian, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Anh không biết có phải do sự xuất hiện của Thẩm Dục Hàn hay không, nhưng mọi thứ hôm nay dường như khác biệt. Có lẽ là ánh sáng trong căn phòng, hay là sự thay đổi trong cách anh nhìn nhận mọi thứ, không còn u ám như trước. Tất cả những thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng hơn, sống động hơn, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Thẩm Dục Hàn đứng đó, không nói gì, chỉ là sự hiện diện của hắn, làm cho không gian này bỗng nhiên ấm áp đến lạ.
Thẩm Dục Hàn nhìn thấy anh, hơi bất ngờ nhưng không nói gì, chỉ đưa tay ra mời anh vào.
"Em muốn uống gì?" – Hắn hỏi, giọng trầm ấm, như mọi ngày, nhưng có chút khác biệt. Không còn sự căng thẳng, không còn khoảng cách vô hình giữa hai người, chỉ có một sự dịu dàng lạ lùng và an yên trong giọng nói ấy. Lâm Tinh Vãn ngập ngừng một chút, rồi khẽ đáp: "Cà phê."
Không khí giữa họ bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn sự ngại ngùng, không còn khoảng cách vô hình giữa hai người. Chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng lại có cái gì đó rất khác. Cảm giác trong lòng Lâm Tinh Vãn lạ lùng, như thể anh đã lâu lắm rồi mới cảm thấy một sự bình yên như vậy. Một cái gì đó, thật nhẹ nhàng, nhưng lại chạm sâu vào trong lòng anh.
Thẩm Dục Hàn rót cà phê vào cốc, rồi đưa cho anh. "Em không cần phải nói gì. Chỉ cần ở đây thôi."
Lâm Tinh Vãn nhận lấy cốc cà phê, không nói gì, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp len lỏi. Anh đã quen sống một mình quá lâu, đã quen tự gánh vác mọi thứ, nhưng cái sự "ở đây" của Thẩm Dục Hàn như thể là một sợi dây vô hình kéo anh ra khỏi thế giới đơn độc mà anh đã tạo ra cho chính mình. Anh không phải đối mặt một mình nữa. Ít nhất, giờ đây, có một người đang đứng bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ mọi thứ, không cần hỏi han hay ép buộc.
Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Dục Hàn, dường như trong đó có tất cả những điều chưa được nói ra. Nhưng điều quan trọng là, không phải những lời nói hay hành động, mà là sự hiện diện, sự im lặng đầy ý nghĩa. Và lần này, anh không cảm thấy bị đe dọa, mà là một sự bình yên không thể lý giải. Thẩm Dục Hàn không hỏi anh quá nhiều, không đòi hỏi anh phải mở lòng ngay lập tức. Chỉ đơn giản là đứng đó, như một phần của không gian này, như một sự bảo vệ nhẹ nhàng mà không cần nói.
"Anh có nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn không?" – Lâm Tinh Vãn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh trầm, mang theo chút lo lắng không thể che giấu. Câu hỏi này không chỉ dành cho hiện tại, mà còn cho cả quá khứ lẫn tương lai. Liệu tất cả những gì họ đã trải qua có thể xóa nhòa được sự tổn thương không thể nói thành lời?
"Không," – Thẩm Dục Hàn trả lời ngay lập tức, giọng hắn vững vàng. "Nhưng tôi sẽ không để em một mình." Câu trả lời của hắn mạnh mẽ đến mức không thể phản bác. Một câu nói đơn giản, nhưng lại như một lời hứa không cần phải nói nhiều. Lâm Tinh Vãn cảm thấy lòng mình nhẹ đi phần nào. Dù anh không thể đảm bảo mọi thứ sẽ ổn, nhưng có ít nhất một người sẽ đứng bên cạnh anh, không rời bỏ, dù những thử thách phía trước có gian nan đến đâu.
Lâm Tinh Vãn uống một ngụm cà phê, cảm nhận hương vị đắng đắng, nhưng lại đầy sức sống. Anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đó, bên cạnh Thẩm Dục Hàn, và cảm nhận một sự thay đổi nhỏ trong tâm hồn mình. Những bức tường mà anh đã xây dựng bao lâu nay để bảo vệ bản thân đang bắt đầu rạn nứt. Có lẽ, đôi khi, chỉ cần một người kiên nhẫn đứng bên cạnh, không đòi hỏi, không mong cầu, mà chỉ đơn giản là đồng hành, mọi thứ cũng sẽ dần dần thay đổi.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng, nhưng lại đầy đủ những khoảnh khắc nhỏ, dịu dàng. Thẩm Dục Hàn không đẩy anh, không thúc giục, chỉ đơn giản là ở đó. Mỗi giây phút trôi qua trong sự hiện diện của hắn đều trở nên có ý nghĩa. Những khoảng cách vô hình giữa họ dần dần bị xóa nhòa. Không cần lời nói, chỉ cần sự kiên nhẫn và sự có mặt đúng lúc.
Thẩm Dục Hàn vẫn không hỏi thêm gì. Hắn biết, đôi khi không phải lúc nào cũng cần phải có lời nói. Lâm Tinh Vãn vẫn chưa sẵn sàng mở lòng hoàn toàn, nhưng hắn hiểu. Và hắn sẽ chờ. Chờ đến khi nào anh sẵn sàng. Và trong suốt quãng thời gian đó, hắn sẽ không buông tay, không rời bỏ, sẽ ở bên anh dù có thế nào đi nữa.
Và có lẽ, anh đã sẵn sàng cho sự thay đổi đó. Sự thay đổi không phải từ những lời hứa, mà là từ sự hiện diện lặng lẽ, là sự kiên trì không lời. Một sự thay đổi nhỏ, nhưng đủ để khiến trái tim anh thổn thức. Và có lẽ, đây là bắt đầu của một điều gì đó mới mẻ.
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip