Chương 14: Đó là Tạ An Ninh?!
Nửa sau của cuộc nói chuyện dĩ nhiên là về học bổng và các loại đãi ngộ như ký túc xá miễn phí, vân vân... dù sao tất cả chính là vì muốn cậu chuyện tâm vào vẽ tranh, đừng nghĩ đến chuyện chuyển trường, hơn nữa, thái độ của các giáo viên đều hết sức hòa ái, Tạ An Ninh thề đây là cảnh mà nguyên chủ chưa bao giờ được thấy.
Đương nhiên là Tạ An Ninh sau đó vẫn từ chối ở lại trong trường, chủ yếu là do bí mật của cậu không ít, nếu trọ ở trường thì sẽ rất phiền toái, các giáo viên dĩ nhiên là không bắt ép, chỉ nói nếu Tạ An Ninh có chuyện gì thì phải đi tìm họ.
Vì chuyện Tạ gia, tuy các học sinh trong trường không biết rõ nhưng những nhân vật cấp cao trong trường vẫn biết không ít.
Sau đó, Tạ An Ninh bước vào lớp học, mọi người lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa.
Lần đầu tiên gặp, những người khác chỉ ngạc nhiên, nhưng bây giờ, ánh mắt của đám học sinh liền phức tạp hơn hẳn, đại khái là cảm giác kính nể và vinh dự. Khi Tạ An Ninh chào hỏi bọn họ, có không ít người lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Đám học sinh đều học khoa Văn, bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai chuyện Tạ An Ninh vẽ bức tranh cấp A trong kỳ thi lại là chuyện lợi hại cỡ nào...... Trên thực tế, có không ít học sinh đến đây học chỉ để cho đẹp lý lịch, bọn họ không thật sự định làm công việc gì có liên quan đến ngành đấy sau này.
Về phần Tạ An Ninh trước kia có thành tích kém thế nào, mà giờ lại trở thành như vậy, mọi người đều đã lắc não xong, tất cả nhất trí cho rằng cậu bị tổn thương và đau khổ kích thích nên bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh...... Về phần thực lực, chắc chắn cậu ta trước kia có tập luyện mà không ai biết! Có không ít người từng nhìn thấy Tạ An Ninh lén lút viết vẽ gì đó.
Sau khi Tạ An Ninh ngồi xuống, Du Hồng Phong ngồi bên cạnh tràn đầy sùng bái trên mặt, gã chủ động giúp cậu đi lấy nước và làm những thứ linh tinh, nhìn thấy Tạ An Ninh vừa giơ tay đã nhào sang hỏi cậu muốn làm gì, tự giác hơn cả đám đàn em.
Tạ An Ninh tuy muốn nói chỉ cần gã cư xử bình thường một chút là tốt rồi, nhưng nhìn bộ dạng gã vui vẻ như vậy...... Cậu vẫn không nên nói nhiều thì hơn.
Đợi đến lúc tan học, Tạ An Ninh còn chưa kịp đi, xung quanh đã có mấy người vây lại, cậu ngẩn người, Du Hồng Phong lập tức giải thích, tỏ vẻ bọn họ vì xin lỗi chuyện lúc trước, muốn mời cậu đến ăn tối ở nhà hàng ngon nhất trên hành tinh này.
Tạ An Ninh vốn định từ chối, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của bọn họ, cậu biết nếu từ chối, có khi sẽ xảy ra chuyện gì khác nữa. Lại nói, nghĩ lại thời gian vừa qua, tuy cậu không cần ăn dịch dinh dưỡng giá rẻ nữa, nhưng cậu cũng chỉ ăn ở những quán nhỏ loanh quanh gần nhà, mùi vị cũng chỉ ngon hơn một chút xíu mà thôi, cậu còn chưa được nếm thử đồ ăn ngon của thế giới này, mà tác dụng của vầng sáng nhân vật chính vẫn còn đây, chắc không xảy ra chuyện gì đâu......
Bị đồ ăn ngon hấp dẫn, Tạ An Ninh gật đầu. Nhóm người lập tức lộ ra vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể xem những nhục mạ mà bọn họ nói với Tạ An Ninh trước đó là chưa từng tồn tại, nếu Tạ An Ninh không chấp nhận lời xin lỗi, bọn họ quả thật cũng không có mặt mũi xuất hiện trước Tạ An Ninh.
Lại đành phải xin phép nghỉ livestream, Tạ An Ninh cũng hết cách rồi, cậu lấy lí do là có việc cần xử lý ở trường.
Thủ hạ nhận được tin tức, đi báo cho Cận Tin Hành: "......"
Thằng này cố ý phải không!
===================================
Nhà hàng Garrett nằm trên đỉnh tòa nhà cao nhất của hành tinh, bên ngoài nhà hàng là kính thủy tinh trong suốt, từ chỗ ngồi có thể chiêm ngưỡng bầu trời đầy sao xinh đẹp và cảnh đêm của cả một nửa hành tinh này. Đồ ăn trong nhà hàng cũng cực kỳ đẹp mắt và ngon miệng, được khá nhiều quý tộc khen ngợi.
Dĩ nhiên là chỗ ngồi trong nhà hàng này cung không đủ cầu, đám Du Hồng Phong cũng phải đặt trước mới có.
Mà lúc này, bên trong nhà hàng, người đại diện đang cung kính, hoan nghênh mấy người thanh niên đi vào, đây là khách quen cùa nhà hàng này, thường đến vung tiền như rác, bối cảnh không tầm thường, dĩ nhiên là phải phục vụ cho tốt.
Người đứng đầu là một thanh niên con lai với vẻ mặt lãnh đạm, đúng là Anders.
Về phần mấy người đi theo sau gã, đều là những học sinh ở trường khác, thân phận cũng không thấp, đều là hạng ăn chơi trác táng như Anders.
"Anders, nghe nói thằng phế vật ở trường của cậu giờ đã trở nên lợi hại rồi?" Một người mở miệng.
Bọn họ dĩ nhiên đều được nghe nói về chuyện Anders công khai ngen ngợi sắc đẹp của thằng phế vật kia, bọn chúng cảm thấy đây là chuyện không thể nào, người như Anders mà còn bày tỏ thiện cảm với kẻ như thế sao?
"Coi như là thế đi." Anders khẽ nhíu mày, trông như thể rất không vui, gã lại nói: "Tôi đi ra ngoài một chút." Nói xong, gã xoay người đi ra ban công.
Đám người thấy thế, trong lòng bèn hiểu ra, Anders làm sao lại thích được tên Tạ An Ninh mà gã từng ghét cay ghét đằng chứ, đây chắc chắn là lời đồn nhảm, gây biết bao nhiêu phiền nhiễu cho Anders, làm tâm trạng gần đây của gã không tốt lắm.
Cấp quản lý của trường trung học Alva sợ Tạ An Ninh bị bên khác cuỗm mất, nên tạm thời phong tỏa một ít tin tức, cho nên người bên ngoài cũng không biết rõ chuyện khi đấy xảy ra thế nào, tất cả còn nghĩ Tạ An Ninh chỉ suýt soát vượt qua thi lại.
Đương lúc này, có tiếng huyên náo từ một bên truyền tới, bọn chúng quay đầu nhìn, thấy một nhóm người đi tới, nhìn đồng phục thì là trường Alva, hơn nữa người đi đầu còn rất xinh đẹp.
Được ở chung với người đẹp thì ai chẳng vui, với cả học sinh từ trường Alva thì chắc cũng không phải loại kém cỏi... ngoại trừ Tạ An Ninh mà bọn chúng vừa nhục mạ. Thế là nhất thời, đám người này nảy sinh ý muốn kết bạn.
Vừa hay vị trí của nhóm đối phương lại ở ngay bên cạnh bọn chúng... Và trùng hợp chính là khách mới tới này chính là Tạ An Ninh.
Sau khi ngồi xuống, đám người này liên tục tìm đề tài để đến nói chuyện, mọi người cùng tán gẫu, rồi không biết tại sao, câu chuyện lại quẹo qua Tạ An Ninh.
"Chắc các cậu cũng biết Tạ An Ninh nhỉ."
"Đương nhiên biết." Tạ An Ninh mỉm cười.
Sắc mặt đám Du Hồng Phong lập tức cổ quái, cứ cảm thấy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện không hay ho.
"Lại nói tiếp, thằng rác rưởi ấy cho dù có lợi hại hơn thì có thể làm được gì? Chắc cũng chỉ nhỉnh hơn so với người bình thường một chút, tự tâng bốc mình cao quá rồi."
"Đúng vậy, còn dám nói Anders có ý gì đó với nó, coi chừng là trèo Ninh Tu Cẩn không nổi nên muốn ôm đùi Anders chứ gì, cũng không biết tự tè một bãi rồi soi mặt mình vào đấy xem là cái dạng gì."
"Đúng là buồn cười, nếu là tui, thà tui vừa mắt con chó nuôi trong nhà chứ còn lâu mới đụng tới thằng rác rưởi đó."
Tạ An Ninh giả bộ đăm chiêu: "Thế à?"
"Nếu nó xuất hiện trước mặt tôi, tôi chắc chắn sẽ chửi cho nó biết xấu mặt."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật."
Vẻ mặt đám Du Hồng Phong càng lúc càng kỳ lạ, nếu không phải thấy Tạ An Ninh vừa nghe vừa cười tủm tỉm, chắc bọn họ đã xông lên ẩu đả với đám người đó rồi.
Tạ An Ninh thì cảm thấy thật thú vị, dù sao xảy ra chuyện thế này, người xấu hổ cuối cùng cũng không phải là cậu.
Đám người kia thấy nhóm Tạ An Ninh không phản ứng gì nhiều, còn tưởng chúng nhục mạ chưa đủ đô, bèn nói ngay: "Nghe nói nó vẽ tranh hả? Chắc khó lắm mới vượt qua thi lại nhỉ, không biết nếu so với Bill thì thế nào?"
"Cậu nói đùa hả, Bill có thể vẽ ra tranh cấp B đó, đã là nhân vật đạt chuẩn thiên tài rồi, không lẽ còn không bằng thằng kia?"
"Nếu có gặp thằng Tạ An Ninh kia, bảo nó đến so tài với Bill có khi lại thú vị đấy. Mà e là thằng kia không dám, nếu nó vượt qua được Bill, tôi gọi nó là bố luôn!"
Bọn chúng nói tới đây, lại cười vang một trận. Sắc mặt nhóm Du Hồng Phong đã kỳ quái đến cực điểm.
Người tên Bill kia là học sinh trường Alva, thành tích thuộc dạng giỏi, lần này hình như có việc gì đó nên không cùng đến đây.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân đi tới, một thiếu niên có tóc màu nâu nhạt xuất hiện bên ngoài, cậu ta nhìn sang bên này, đôi mắt đột nhiên sáng lên, rồi kích động chạy tới bên cạnh bàn của Tạ An Ninh.
"Không ngờ lại gặp được cậu ở trong này, thật là trùng hợp quá!" Bill nói đầy kích động.
Đám người liền giật mình, không ngờ Bill còn biết người này? Nhưng mà cũng bình thường thôi, dù sao đều là học sinh trường Alva cả.
Bill tựa hồ lưu luyến, không muốn kết thúc cuộc nói chuyện, còn muốn đối phương ký tên, sau đó cậu ta mới về nhập hội bên này.
"Bill, ông quen biết cậu học sinh kia sao?" Một người hỏi: "Sao lúc trước không nghe ông nhắc tới?"
Bill lúc này mới nói: "Mấy ông chưa nhận ra à! Cậu ta chính là Tạ An Ninh đó. Dạo gần đây rất nổi tiếng, vậy là các ông không biết rồi, cậu ta chính là người vẽ ra bức tranh cấp A trong kỳ thi lần trước đấy! Tuyệt đối là thiên tài......"
Bill bây giờ trông khá kích động, mặc dù lúc trước chính cậu ta cũng thường xuyên nhục mạ Tạ An Ninh, nhưng qua buổi thi lại, cậu ta nháy mắt đã bị đối phương thu phục.
Đám người: "......Cái gì?" Mắt bọn chúng bị mù hay tai bị điếc rồi, người đó thế mà lại là Tạ An Ninh? Bộ dáng đâu có giống một thằng rác rưởi vừa xấu xí vừa đáng khinh đâu!! Mà cậu ta còn vẽ ra được bức tranh cấp A? Sao việc thế này không có ai nói cho bọn họ biết!
Mấy tên vừa nhục mạ Tạ An Ninh, mặt tái mét, hèn gì lúc bọn chúng nói xấu Tạ An Ninh, người đối diện chẳng nói gì cả, hóa ra người đó chính là Tạ An Ninh sao? Hơn nữa, cậu ta cũng khác hẳn bộ dáng rác rưởi như lời bọn chúng nói...... Cú vả mặt này tới cũng nhanh quá đi!
Đừng nói so với Bill, nhìn cái bộ dáng kia của Bill, cậu ta mà không quỳ liếm Tạ An Ninh là đã tốt lắm rồi. Kẻ vừa mạnh miệng nói nếu Tạ An Ninh vượt qua Bill thì sẽ gọi cậu là bố bắt đầu đứng ngồi không yên, mà Tạ An Ninh còn nhìn thấy mặt hắn rồi!
Ngay lúc này, Anders cũng trở lại, một tên tái mặt, vội vàng kéo Bill còn đang điên cuồng khen Tạ An Ninh, "Này này, nếu Anders nghe được......"
Anders không thích Tạ An Ninh là chuyện bọn chúng đều biết, bây giờ tự dưng lại gặp nhau trong này, thể nào cũng không thiếu một màn làm nhục đi, tuy Tạ An Ninh bây giờ đã thay đổi, nhưng Anders cũng không phải loại người dễ ở chung......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip