Chương 26: Giam giữ
20h00 tối, sau một trận đánh nhừ tử, Băng Di bị Thùy sai đem cà phê và đồ ăn tới căn phòng của cậu chủ Gia Ngọc ở dãy nhà phía Tây. Con đường hành lang u ám từ chiếc đèn trên trần hắt xuống yếu nhớt. Băng Di ngồi trước căn phòng X01 cũng được hơn 2 tiếng đồng hồ rồi, cửa phòng khóa chặt, có lẽ chủ nhân của nó đã đi đâu đó rồi, cô cũng chẳng buồn rời đi, nếu bê cái khay đồ ăn còn nguyên si với ly cà phê nguội lạnh trở về kiểu gì cũng bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Băng Di để khay đồ ăn sang bên, ngồi co chân lại, cô gục mặt xuống gối nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay. Vẫn là mùi hương tinh dầu hoa cam khó phai từ chiếc áo sơ mi đen mà cô đang mặc trên người, thật dễ chịu.
Bước chân khẽ dừng lại, không tiếng động. Ánh mắt hai màu lạnh lẽo nhìn cô gái đang ngồi xổm đó, mái tóc đen dài bay lòa xòa trong gió.
"Cạch"
Tiếng cửa mở, Băng Di thoáng giật mình bừng tỉnh, chỉ thấy bóng dáng cao lớn bước vào trong căn phòng tối mịch kia. Nhìn qua khay đồ ăn, đã thấy ly cà phê rỗng tuếch. Cô bê khay đồ ăn đứng dậy, nhìn qua khe cửa, trong khoảnh khắc đó, hai ánh mắt chạm nhau. Cô chỉ thấy một con mắt màu xanh dương có chút mờ đục, gương mặt không nhìn thấy rõ. Chiếc áo thung trắng rướm máu vứt dưới sàn cùng một lọ thủy tinh với những viên trong tròn màu vàng, để mình trần, trên cơ bụng phía bên hông trái có một vết thương hở miệng rỉ máu.
Băng Di quay người thì đụng mặt Monster và cái người có mái tóc màu bạch kim nổi bậc kia mà cô đã nhìn thấy ở khu huấn luyện.
Monster nhìn Băng Di nói: "Sao giờ này mới mang tới, định để cậu chủ chết đói hay gì. Đưa đây rồi rời đi đi."
Rồi Monster lấy khay đồ ăn đi vào trong. Băng Di coi như cũng xong việc, khẽ lướt qua Key một cách vô tình. Cậu hơi ngoái đầu lại nhìn, một cảm giác thân thuộc đến lạ nhen nhóm trong lòng.
...
Lại một đêm tối, giữa tiết trời chuyển lạnh cuối đông. Lại có thêm trận mưa rào rả rít, cơn gió ngoài biển khơi khẽ gào thét bên tai, tuy nghe được tiếng sóng biển nhưng lại chẳng hề nhìn thấy biển đâu.
Cô bạn Kiều Anh không biết đã mất tích đi đâu, hoặc có thể bị bắt tới khu huấn luyện rồi cũng nên. Chỉ còn lại mình Băng Di lang thang trên con đường hành lang dài vắng lặng. Cô chợt nhớ lại cái ánh mắt lạ lẫm đó, nó lạnh đến khoét vào tim người. Cô nhìn thấy ở con mắt xanh đục ngầu đó là một thế giới trống rỗng, một sự cô độc, cố gắng tìm sự cầu cứu. Chẳng còn nơi trốn thoát, chẳng còn nơi nào để dựa vào.
Trở về khu nhà dành cho người hầu để nghỉ ngơi, cả một ngày nay vừa bị hành hạ từ khu huấn luyện đến khi trở về thì lại bị đám người hầu đánh tối mày tối mặt, Băng Di gần như đuối sức, đã thế còn không được ăn gì nữa. Vừa mới vác mặt bước vào thì ngay lập tức đã bị hai cô ả người hầu lôi đi, làm Băng Di không kịp phản ứng gì. Dù sao cũng sẽ là một trận nhừ tử thấu xương, trong đầu cô giờ sực nhớ đến người đưa viên thuốc "thần kì ấy", chỉ nhớ thuốc chứ người đưa thì không, chỉ cần có nó cô có thể chống trọi được rồi. Nhưng xuôi thay, giờ cô có cầu cũng chẳng có dược.
Băng Di chẳng biết hai cô ả người hầu này và Thùy đưa cô đi đâu, cô cũng mặt xác luôn, tới đâu hay tới đó, giờ cô lả lắm rồi chẳng còn sức đấu mà phảng kháng nhưng chắc chắn cô không để mình phải chết. Bằng cách nào đó cô nhất định phải sống, không vì mục đích gì nhưng sống trước đã rồi tính tiếp.
Đến một căn phòng lớn, cánh cửa mở toang ra, hai cô ả lôi Băng Di vào trong, nhấn người cô xuống quỳ rạp trước một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân kia, dáng vẻ vô cùng uy quyền, trên tay cầm ly rượu vang xoay xoay. Và người đó chính là Hoàng Khang.
"Đẹp thế này, đem làm vũ khí khiêu gợi mấy tên đại gia đảm bải bọn hắn sẽ chết hết."
Hoàng Khang cất giọng điệu khoái trá cùng nụ cười đểu cợt. Khẽ đứng dậy nhấc chân đi tới, anh ta đưa tay nâng cằm Băng Di lên nhìn kĩ gương mặt xinh đẹp quyết rũ này.
"Được rồi, ra ngoài đi, việc của các cô xong rồi đấy."
"Dạ vâng cậu chủ!" Thùy cùng với hai cô ả cúi đầu chào rồi rời đi khỏi đây, cánh cửa kia đóng sầm lại. Thùy háo hức nhếch mọi đắc ý: "Để xem, nó có thoát khỏi tay của cậu cả hay không? Một khi bị cậu ấy nhắm chúng thành một món hàng thì sẽ bị đưa đi làm gái mại dâm để trụt lợi trong phi vụ làm ăn nào đó."
"Kể ra con nhỏ đó lớn lên đẹp thật, càng đẹp càng chết."
"Thế nên mới bị cậu cả nhìn chúng, giống như đợt con nhỏ Kiều cũng bị đó. Miễn có gương mặt đẹp thì cũng trở nên xấu số thôi. Con nhỏ Băng Di đó, chết chắc rồi."
Băng Di giương đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt một cách dửng dưng, không hề tỏ ra sự sợ hãi, cô luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Hàng chân mày khẽ nhíu lại, không biết người này có ý định gì. Ánh mắt dò xét biểu cảm trên cơ mặt của anh ta.
Hoàng Khang vớ lấy ly rượu vang đỏ, khẽ khụy gối xuống ngang tầm mắt của Băng Di đưa cho cô bảo: "Muốn uống thử một chút không?"
Anh ta đưa ly rượu hướng tới đôi môi đỏ mọng của Băng Di, cô nghiêng mặt sang chỗ khác, khẽ cất giọng nhẹ tênh: "Có thuốc!"
"Haha" Hoàng Khang cười phá lên: "Tinh mắt đấy. Một chút thuốc kích thích thôi, có thể khiến em trở nên hưng phấn hơn. Nghe lời ta thì em được sống, còn không thì qua tay kẻ khác làm con điếm nhé, em xứng đáng làm một món hàng có giá cho mấy tên đại gia."
Hoàng Khang nắm chặt lấy cằm của Băng Di, ánh mắt cô trân trân nhìn anh ta. Ngay sau đó anh ta liền cố dốc hết ly rượu vào miệng Băng Di, cô cố gắng giằng co để không đưa thứ đó chảy vài trong họng của mình. Cuối cùng thì rượu bị chảy tèm nhem từ miệng xuống cổ, làm ướt chiếc áo cô đang mặc. Cô gặp người ho sặc sụa, vị rượu vừa cay vừa nồng.
Sự ương ngạnh của Băng Di khiến Hoàng Khang càng thêm thích thú nói: "Sự giận dữ của em khiến ta thích đấy. Em làm đổ hết thuốc rồi, ngài mai có một bữa tiệc cấp cao, em sẽ trở thành một con mồi trình diễn trước toàn thể thợ săn, làm vật đấu giá cũng hay ho đấy."
Nói rồi Hoàng Khang đứng lên đi tới bàn lấy một cái bơm kim tiêm chứa thuốc mê, quay người lại giơ cái bơm kiêm tiêm tiến lại. Băng Di cả kinh khi nhìn cái mũi kim nhọn hoắc đó sáng lóe dưới ánh đèn. Cô đứng dậy, bước chân thụt lùi ra sau, giờ cô chỉ có muốn thoát ra khỏi đây thôi. Cô quay người nhấc chân chạy về phía cửa, thì bị Hoàng Nhanh túm lấy tóc cô kéo phắt lại, đâm mạnh bơm kim tiêm ngay vào cổ, chất dịch trong suốt đó được bơm vào trong máu.
Cả cơ thể Băng Di chầm chậm ngã xuống nền, toàn thân như tê cứng dần mất đi cảm giác, đầu óc quay cuồng nhìn tên cao lớn kia mập mờ. Hắn khẽ cúi xuống, đưa tay chạm lấy khuôn mặt tái nhợt nhưng không hề khai đi sắc thái băng giá đến bình thản khiến đối phương vừa bực vừa muốn chiếm hữu. Tuy cả cơ thể dường như chẳng còn cảm giác gì giống như cái xác chết vậy nhưng ý thức của Băng Di vẫn còn rất rõ ràng, cô dường như không thể làm được gì cả ngoài sự bất lực.
Bỗng cánh cửa mở ra, tên quản lý của Hải Đăng là Alex Phạm bước vào, với vẻ mặt hấp tấp nói: "Thưa cậu, giờ cậu hãy tới cắn cứ tầng mây ICY gấp đi ạ. Chủ tịch vừa chuyển bay về đây cũng tới đó rồi, cậu Hải Đăng và cậu Gia Kỳ đã có mặt sẵn. Hình như chuyện xấu xảy ra rồi đó ạ."
Tên Alex Phạm khẽ đảo mắt nhìn cô gái nằm dài dưới sàn kia trong tình trạng tê liệt toàn thân, nhưng mắt vẫn mở trân trân cũng đủ hiểu cậu Hoàng Khang lại chuẩn bị có món đồ món đồ mới trong bộ sưu tập của mình nữa rồi. Nhưng cô gái này quả thật rất xinh đẹp.
Hoàng Khang nghe xong tuột cả hứng, ý định xơi cô gái này thì lại gặp chuyện. Anh ta thở phắt một cái nói: "Được rồi, tôi tới liền. Sao bảo ba tôi mai mốt gì mới về mà, ổng lại về sớm thế."
Alex Phạm trả lời: "Vì đêm nay sẽ là cuộc chiến giữa CMI với HA đó ạ. Nên không thể bỏ qua được, liên đến hệ thống an ninh vệ tinh của chúng ta."
"Vậy thì tạm thời cất người ở một nơi thật kín đáo mới được."
Nói rồi, Hoàng Khang bế sốc Băng Di lên đi vào trong một căn phòng, bốn bức tường bằng kính cường lực hoàn toàn, để cô trong đó và nhốt lại. Sau đó anh ta nhanh chóng rời khỏi đây, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đó khuất dần sau cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip