Sinsoledad (5)




Yeh Shuhua trở về nhà sau bữa tối bàn công chuyện cùng Cho Minnie thì đã là nửa đêm. Cô gái mở cửa bước vào phòng, thở dài đầy ngao ngán. Trên tay Shuhua cầm một hộp quà nhỏ - quà từ vị chủ tịch Cho tặng sinh nhật cô. Đó là một chiếc nhẫn bạc, nhẫn được chạm khắc vô cùng tinh xảo, xung quanh còn dát một vòng kim cương quý. Khi Cho Minnie đưa Shuhua món quà này, cô chủ tịch mỉm cười đầy ẩn,

"Yeh tổng, tôi sẽ đi công tác xa từ tuấn sau. Hẹn em ngày 14-2 chúng ta gặp lại cùng kí kết hợp đồng. Nếu hôm đấy em đeo chiếc nhẫn này, Cho Minnie tôi tuyệt nhiên xem như em đã chấp nhận tình cảm của mình.."

Vậy là đã rõ, chiếc nhẫn Minnie tặng cô không đơn giản chỉ là một món quà, mà nó giống như một vật trao đổi : Rằng chỉ khi Shuhua chấp nhận tiến đến mối quan hệ cùng ai kia, thì bản hợp đồng giữa hai tập đoàn mới có thể thành công trót lọt.

Nghĩ đến đoạn này, vị tiểu thư họ Yeh đã sớm thấy đau đầu. Shuhua quyết định cất quà vào ngăn tủ, cô tạm thời không muốn nghĩ đến vấn đề ấy nữa. Vậy mà chẳng hiểu sao, giây phút họ Yeh kia chỉ vừa tiến đến bàn làm việc của mình, cô đã thấy một thứ gì khác.

Là chiếc khăn len Seo Soojin đã tối ngày vất vả ngồi đan cho cô.

Chiếc khăn len màu nâu sữa, còn được thêu dòng chữ nhỏ bởi chỉ trắng vô cùng nổi bật, là tên Yeh Shuhua. Phía dưới chiếc khăn, Soojin để lại cho cô một tấm thiệp hồng hình trái tim, nét chữ em ngay ngắn được viết ngay chính giữa
"Sinh thần khoái lạc, cô gái của em !"

Shuhua cầm chúng lên, rồi lại nhìn dòng chữ trên tấm thiệp lần nữa. Hành động cứ thế lặp đi lặp lại một hồi lâu, sau cùng đến khi không nhịn nổi mình, khóe môi vị tiểu thư mới vẽ lên nụ cười rạng rỡ. Món quà này do Seo Soojin tặng cô, nó không phải thứ gì xa xỉ đắt tiền, càng chằng phải là báu vật quý hiếm hay có kích thước lớn, nó chỉ đơn giản là một chiếc khăn len nhỏ, là đồ thủ công tự làm. Nhưng đối với Yeh Shuhua, không hiểu sao cô lại ưng đến thế.

Vị tiểu thư cứ ngẩn ngơ đứng cầm rồi ngắm nghía chiếc khăn trên tay mình mãi, chỉ đến khi điện thoại truyền đến thông báo tin nhắn, Shuhua mới định thần trở về thực tại.

Tin nhắn từ Seo Soojin.

"Chị về rồi nhỉ, em có thể qua phòng chị bây giờ được không ?"

Họ Yeh bật cười.

Bình thường em luôn tự tiện ra vào phòng cô, đến ăn, chơi rồi ngủ cũng đã chai mặt như thể phòng mình, vậy mà hôm nay lại lạ lùng nhắn tin xin phép.

"Mau qua, chị chuẩn bị đi ngủ !"

Thế là ai kia nghe lời cô thật, rất nhanh chỉ mấy phút sau đã đẩy cửa bước vào. Seo Soojin hai tay bê một khay bánh nhỏ, trên cắm nến số 24, vẻ mặt em cô cùng rạng rỡ, còn kêu lên thật to:

"Chúc mừng sinh nhật Yeh Shuhua ! Nhắm mắt lại và ước rằng sống cùng em hạnh phúc suốt đời nhé !"

Cô gái thấy bộ dạng em vui vẻ như vậy, lại được thêm một trận hạnh phúc lớn trong lòng. Cô chiều theo ý em, cũng nhắm mắt ước nguyện rồi thổi nến. Xong xuôi, Shuhua còn tiến lại gần mà ôm người đối diện vào lòng thật lâu, đủ lâu để cô có thể cảm nhận được, trái tim Seo Soojin trong vòng tay mình đang đập liên hồi nhanh và mạnh đến chừng nào.

Sinh nhật 24 tuổi năm ấy, Yeh Shuhua không hề ước bản thân có thể trở nên khỏe mạnh, hay giàu sang phú quý hơn, cô cũng không mơ rằng công ty do mẹ để lại sẽ ngày càng làm ăn phát đạt. Shuhua đã chẳng ước ao những điều tầm thường đó.

Mà vị tiểu thư thay vào đấy, cô ước Seo Soojin và mình không phải chị em một nhà.

Đúng hơn, Yeh Shuhua mong rằng, có một ngày nào đó, cô có thể đường đường chính chính nói lời yêu em, mà không phải trên cương vị tình cảm gia đình...



































































"Nếu bây giờ em nói rằng em không ủng hộ chị Shuhua với vị chủ tịch Cho kia, Yuqi-ssi sẽ thấy sao ?"

Seo Soojin hỏi Yuqi khi họ Song đón em từ trường đi học về.

"Vì sao ? Chị thấy họ đẹp đôi mà. Chủ tịch Cho còn tặng chị gái em một chiếc nhẫn rất đẹp làm quà tỏ tình, Soojin đã biết chuyện đấy chưa ?"

"Em biết.. nên em mới không ủng hộ hai người bọn họ, Ugi ngốc !"

Song Yuqi bật cười, chị nhìn người còn lại đang bĩu môi giận dỗi qua gương chiếu hậu.

Yuqi biết em đang nghĩ gì, thoạt nhìn qua thì Seo Soojin có vẻ trông giống dân mọt sách, tối ngày chỉ chăm chăm cắm đầu bài vở. Nhưng có tiếp xúc rồi, họ Song mới thấy em hóa ra lại thuộc tuýp người tinh tường, thậm chí còn nhanh nhạy đến mức người khác phải ngạc nhiên. Nên việc em gái họ Seo đang lo lắng cho Shuhua kia chịu thiệt thòi khi vị chủ tịch gây sức ép lên cô, là điều dễ hiểu.

Yuqi đưa Soojin về đến cổng nhà, trước khi để cô gái còn lại vào trong, họ Song nhanh tay kéo em vào một cái ôm chặt.

"Im nào... Đứng yên một chút, cho chị ôm Soojin chỉ một chút thôi, vì mai chị phải ra nước ngoài đi công tác rồi.. có lẽ chị sẽ nhớ họ Seo nhà em lắm.."

Cô sinh viên ban đầu còn ngạc nhiên không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe Yuqi nói vậy, em cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Cô gái còn tâm lí vòng tay ra sau lưng Yuqi vỗ về nhẹ nhàng.

Chỉ là trong khoảnh khắc đấy, lòng Soojin đơn giản nghĩ rằng chị làm việc quá mệt mỏi, nên em mới vươn tay ra an ủi Yuqi mà thôi...

Ấy thế mà cảnh tượng hai con người đứng ôm nhau với lời lẽ động viên như vậy, vô tình lọt vào mắt Yeh Shuhua cũng vừa lúc đó mới đi làm về, lại thành ra một màn tình cảm ướt át đầy ngọt ngào.

Cô tiểu thư liền chẳng suy nghĩ, không nói không rằng cứ thế hùng hục bước về phía hai người nọ, rồi kéo Seo Soojin khỏi vòng tay Yuqi mà lôi em vào nhà. Trước khi đóng cửa, Shuhua còn không quên ném cho họ Song kia đang ngơ ngác đứng nhìn bên ngoài ánh mắt tóe lửa, mà đọc rõ vị ra, là kiểu

"Em ấy là của tôi, cậu có mơ cũng đừng mong động vào !"


Soojin bị Shuhua cầm tay lôi vào nhà rất mạnh, khiến em không ngừng kêu lên đau đớn.

"Shuhua ! Chị đang làm em đau !"

Nhưng cô gái còn lại chẳng có vẻ gì là dễ buông tha cho họ Seo như vậy, ngược lại, cô còn trợn tròn mắt quát em thật to.

"Seo Soojin, em thật to gan ! Trước cổng nhà mà dám tình tứ công khai với người khác như vậy ? Lại còn cùng cậu ta hẹn hò mà không nói chị một tiếng ? Có phải em xem chị là vô hình trong cái nhà này rồi phải không ?"

"Không phải như vậy..."

"Còn chối ? Chính chị thấy tận mắt hai người ôm ấp tình cảm ngoài kia. Chị cái gì cũng đem kể cho em, cái gì cũng là chị luôn hỏi ý kiến em đầu tiên rồi mới làm, chuyện chị có người theo đuổi, người ta xuất sắc giỏi giang như thế nào, dành hảo cảm đến chị ra sao, cũng là một câu chị nói với em, hai câu chị báo cho em ! Vậy mà em cùng bạn thân chị thành đôi như vậy, nếu không phải hôm nay chị bắt gặp được, có lẽ sau này chị cũng mãi mãi chẳng biết ?"

"Chị.. nghe em nói.."

"Seo Soojin ! Em dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây ! Việc gì chị cũng luôn là nghĩ đến em đầu tiên, đi đâu làm gì đều nghĩ xem hôm nay em lên trường học hành thế nào, liệu có bị kẻ xấu bắt nạt ra sao, việc ăn uống ngủ nghỉ của em cũng đều do một tay chị lo liệu ! Vậy mà lúc nào em cũng chỉ như một cái đuôi ! Suốt ngày bám dính lấy chị mè nheo, còn nghịch ngợm phá bĩnh, càng không biết tự chăm lo lấy mình, động tý đều là đứt tay đứt chân. Seo Soojin, em thật sự là đứa quá phiền phức ! Em làm chị bận lòng nhiều lắm có biết không !"

Yeh Shuhua chính là giận quá hóa điên, từng lời cô nói ra đều mang sức sát thương lớn, như hàng vạn nhát dao đâm thẳng vào tim người đối diện. Hằng ngày Shuhua lo chuyện công ty, chuyện nhà đã đủ mệt, nay còn thấy người mình thương lén lút yêu đương với kẻ khác, nên cô chẳng thể kìm nổi lòng.

Ấy vậy mà Seo Soojin nghe Shuhua trách móc mình như vậy, em cũng chẳng dám cãi lại một lời, chỉ có thể chết trân nghe ai kia cứa sâu vào lòng. Đợi đến khi Shuhua dừng mắng nhiếc, Soojin mới khẽ lên tiếng.

"Chị.. chị thật sự coi em là cái đuôi vướng víu, là đồ phiền phức sao ?"

"..."

"Em xin lỗi, xin lỗi vì đã luôn không giúp được gì chị, thay vào đó lại khiến chị mệt mỏi hơn như vậy..."

"Soojin, không phải, là chị lỡ lời thôi.."

Shuhua ngẩn người, đến bây giờ cô mới nhận ra mình đã chót làm tổn thương em vô lí.

"Em.. em cũng không phải là đang hẹn hò cùng Yuqi-ssi. Là chị ấy bảo muốn ôm em một chút, có lẽ chị ấy cần động viên... nên bọn em mới cùng đứng ôm nhau an ủi như vậy.."

"..còn về chuyện tình cảm, em đúng là có đang thích một người.. nhưng thật lòng, em không dễ gì chia sẻ với chị như cách chị luôn làm với em được.. vì.."

Seo Soojin tiến đến gần Shuhua, em nhìn thẳng mặt cô. Shuhua có thể thấy được trong ánh mắt long lanh sâu thẳm ấy, có thứ gì đó hiện hữu lên rất chân thành, khảng khái, nhưng cũng đầy vụn vỡ và đau thương...

Seo Soojin nuốt nước bọt, em tự nhủ có lẽ đây là lần duy nhất bản thân được làm điều này.
Cô gái nhướn mặt lại gần hơn, rồi đặt lên môi Shuhua một chiếc hôn nhẹ.

"Vì người em thích.. chỉ có mình chị mà thôi.."










—————————————
Mình hoàn thành Sinsoledad trước ngày Trân đi, và ban đầu truyện chỉ vỏn vẹn có 5 chương.
Nhưng mà bây giờ, mình sống chết cũng không động đến con số 5 nữa, nên mình quyết định kéo dài Sinsoledad thành 6 chương cho tròn ! 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip