Chương 1: Tôi biết tôi đến phòng thay đồ để giở trò côn đồ.

''Bạn học, tôi có thể hỏi một câu sao?'' 

''...Gì? ''

''Cậu định xem bao lâu?'' 

Giang Ly vừa mới chuyển từ một chuyện khác và là một học sinh chuyển trường, cô vẫn chưa quen với môi trường khuôn viên mới. Dẫn dắt cô sử dụng dùng thay đồ làm lớp học... 

''Đi ra ngoài''

 Anh dường như vừa cởi quần áo xong, và dáng người của Quý Triệt vô tư phơi bày trong không khí cũng không biết là ai lầm lỡ xông vào, thiếu niên thanh âm không một chút dao động, làm cho người ta không có cảm giác ấm áp. 

Khung cảnh vô cùng nghiêm trang...

Giang Ly đứng ở nơi đó nhất thời không biết nên đi như thế nào. Anh cảm thấy người ở cửa không có ý định rời đi. Anh chậm rãi nhìn sang, đôi mắt mím thành một đường hẹp, xương  vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hơi nhếch lên, lại có một loại cao ngạo cùng ngạo khí. 

Giang Ly thấy anh nhìn mình, hai má hơi ửng hồng,nhất thời cảm thấy xấu hổ.

'' Tôi xin lỗi.'' 

Đây là lần đầu tiên Giang Ly lớn như vậy, cô lúng túng nhất thời không dámngaangr đầu lên chỉ có thể hoảng hốt xin lỗi. Chàng trai uể oải nhìn cô gái nhỏ đang ''làm bậy'' trước mặt. Đôi mắt hoa mai trong veo của cô gái nhỏ chảy vào món quà cuộn giấy. Nhưng đôi mắt đó được tô điểm bằng hàng lông mi dài trẻ con, giống như hai quả cầu pha lê. Một đôi mắt đẹp đến nao lòng anh. Anh ban đầu sửng sốt vài giây, giữa hai lông mày có chút lạnh lùng, hưng khi nhìn thấy cô đứng như một đứa trẻ mắc lỗi, cơn tức giận không thể giải thích được của cậu lập tức biến mất.

Quý Triệt nhìn vào đôi mắt này, khóe miệng nhếch lên một tia tà ác.

Nhìn rất tốt? Đây là cảm gics đầu tiên của anh.

Làm thế nào là nó dễ thương? Mức độ muốn bị bắt nạt nghiêm trọng! Quý Triệt thầm nghĩ.

Giang Ly bị ánh mắt chằm chằm của anh làm cho sợ hãi. vội vàng tránh đi ánh mắt của anh. Chỉ thấy thanh niên chậm rãi mặc áo vào. lhoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt:

''Cái gì? Không nhìn thấy trên cửa biển hiệu sao?'' 

Giang Ly lắc đầu, lại cúi đầu.

Khung cảnh tràng ngập sự bối rối, và tiếng thở của cả hai bên đều có thể nghe thấy lặng lẽ...

Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ bên ngoài vang lên phá vỡ bầu không khí.

"Quý ca! Anh là người duy nhất mất tích trong sân vận động, khi nào thì anh có thể hồi phục?'' 

Người hét lên là Lâm Trì - bạn ấu thơ của Quý Triệt.

Nói đến đây, cậu không nhịn được nữa, sốt ruột chạy vào phòng thay đồ. lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái mảnh mai đứng trong phòng thay đồ, cậu kinh ngạc hét lên: "Chuyện gì vậy?!''

Cậu lại nhìn Quý ca của mình - Quý Triệt, "Quý ca! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu có để mệnh lệnh sau lưng anh trai mình không?!''

Quý Triệt nhướn mày lạnh lùng, yên lặng nhìncô gái xấu hổ nói: "Không có ."

Lâm Trì: "...???'' 

Ý cậu là gì?

Anh cố tình kéo dài đoạn kết, ''Chỉ là... bị theo dõi thôi."

Lâm Trì: "...!!"

Anh vô thức nhìn vào nơi riêng tư của Quý Triệt...

Giang Ly: "..."

"Chiết tiệt!" Lâm TRì không khỏi mănhs một tiếng, anh đột nhiên nhìn về phía Giang Ly bên cạnh, " Cô em gái nhỏ, em đang tìm hứng hả?"

Quý ca của nhà cậu giống như một vị thần ở trường trung học Du Châu! Đối tượng theo duổi điên cuồng của tất cả nữ sinh trong truòng! ! Người đàn ông được hiệu trưởng ưu ái! Nếu họ biết rằng Quý Triệt bị theo dõi, họ sẽ đào ba thước để xử lý cô gái đã nhìn trộm! !

Giang Ly cúi đầu, đuôi mắt khẽ run lên, khuôn mặt thanh tú lộ ra một tia ngượng ngùng, trong miệng nhỏ giọng nói: "Tôi đều nhìn thấy hết, chẳng lẽ còn lựa chọn quên đi?"

Lâm Trì nghe nói vậy: "...''

''Ha ha ~ " Quý Triệt không nhịn được cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên hắn thấy ''tội nhân'' tự tin phạm tội như vậy.

Nghe thấy tiếng cười, Giang Ly từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thiếu niên. Bởi vì cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt anh, lúc này Giang Ly nhìn rõ, cô suýt chút nữa không khống chế được bản thân.

Anh mặc chiếc áo khoác len hai hàng khuy màu be giống như những học sinh khác, chiếc áo này để lộ chiếc áo sơ mi trắng được may đo bên dưới. Mặt trước của bộ quần áo hơi chùng xuống, xương quai xanh hơi nhô ra và một phần nhỏ cảu bộ ngaucj săn chắc và khỏe mạnh lộ ra ở đường ciền cổ áo.

Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, cô lại ngơ ngác nhìn khuôn mặt thiếu niên kia - đôi mắt sắc bén, đôi mắt phượng đỏ mà cô ngưỡng mộ nhất, khuôn mặt tuấn tú...

Giang Ly có chút suy nghĩ.

Mặc dù đã cảnh cáo bản thân không được nhìn chắm chằm người khác một cách dâm đãng như vậy, nhưng hai mắt vẫn không thể khống chế được, ánh mắt từ từ rời khỏi khuôn mặt thanh tú kia...

Á á á á ! Giang Ly, tại sao mình không thể cưỡng lại sự cám dỗ! !

Quý Triệt nhìn thấy phản ứng của Giang Ly, khóe miệng đột nhiên không tụ chủ được cong lên, đầu lưỡi cọ vào hàm răng sau của hắn, " Bạn học, không tệ, ta biết ngươi tại phòng thay quần áo nam chơi lưu manh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip