3.

Kết thúc buổi lễ khai giảng là tiết học buổi chiều. Cái nắng cuối hè gay gắt đến khó chịu. Lưng áo thể dục màu xanh của Mã Đinh ướt một mảng lớn, miệng cậu ta không ngừng than vãn:

"Mẹ, nóng chết tôi rồi. Cái trường quỷ này vừa chào đón tân sinh viên xong liền quăng chúng ta vào lò hầm. Ngày đầu đã bắt học, học cái khỉ gì mà vội vậy?"

Kim Chủ Huấn một bên giơ nấm đấm đe doạ:

"Ông than cái rắm! Khoa các ông còn được mặc đồ thể thao, mát gấp mười lần đồng phục các khoa khác rồi."

"Hì, ông đừng nóng. Chí ít chúng ta còn có giờ ăn trưa. Đi, đối diện trường có quán cơm trưa rất nổi tiếng. Mau đi ăn thử!"

Mã Đinh nói rồi đẩy Kim Chủ Huấn vẫn đang mắng chửi liếng thoắng đi, quay lại hất mặt với An Kiến Hạo đang đứng đút tay vào túi trầm ngâm một bên, cách đó hai bước chân, Nghiêm Thành Huyền đang chìm trong thế giới âm nhạc của cậu. 

"Đi thôi mấy ông."

.

Giờ cơm trưa, quán chật kín bàn. 

Mùi thịt nướng, mùi dưa chua, mùa khói trộn lẫn hoà vào nhau, vừa thơm lại vừa gắt mũi. Âm thanh xoong nồi lách cách, cùng tiếng người gọi món, tiếng quạt máy quay kẽo kẹt, không gian ồn ào, rất "sinh viên".

Bốn cậu nam sinh cao ráo, sáng sủa vừa bước vào, lập tức thu hút không ít ảnh nhìn quanh quán. 

Cả bọn chen được vào một bàn nhỏ gần cửa sổ. Mã Đinh vội ngồi phịch xuống, tay phe phẩy tờ giấy thực đơn như quạt, miệng la toáng:

"Dì! Cho một cơm bò hầm, thêm trứng luộc, thêm canh, cơm thêm luôn dì ơi!"

Kim Chủ Huấn ở đối diện chống cằm, liếc cậu ta: "Ai bỏ đói ông hả? Ăn như vận động viên Olympic."

"Ờ, khoa Thể thao mà. Ăn ít sao sống," Mã Đinh nhướn mày đáp, vừa nói vừa mở nắp chai nước suối ướp lạnh tu ừng ực.

"Còn các ông ăn gì?" Kim Chủ Huấn gọi xong phần mình, quay sang nhìn hai người còn lại.

An Kiến Hạo chưa trả lời, ánh mắt hắn vội lướt qua Nghiêm Thành Huyền. Cậu đang tháo tai nghe, giọng nói nhẹ cất lên, như bị cuốn đi mất giữa không gian hỗn loạn:

"Cho cháu một mì gà tiềm. Ít muối."

Mã Đinh nhướn mày: "Sao nghe như người bệnh đang kiêng cữ thế nhỉ?"

"Không phải," Nghiêm Thành Huyền cười khẽ, "là do trước khi học thanh nhạc, thầy dặn đừng ăn đồ chiên nhiều dầu. Ảnh hưởng dây thanh."

Kim Chủ Huấn vội hùa theo: "Lát nữa bọn tôi có tiết thanh nhạc đầu tiên, phải giữ giọng, hai người các cậu đừng chọc cổ họng chúng tôi." 

"Trời đất, khổ vãi." Mã Đinh lắc đầu, "tụi tôi ăn xong là đứa lao ra sân nắng, đứa nhảy xuống hồ, các cậu ăn xong là chui vào phòng cách âm. Hai kiểu tra tấn khác nhau."

Nói rồi cậu ta liếc qua An Kiến Hạo bên cạnh. Cậu thiếu gia vẫn đang chậm rãi nghiên cứu menu như thể đang trong một nhà hàng sang trọng nào đó. 

Mã Đinh thấy thế ngứa mắt vô cùng, muốn lao vào bóp cổ hắn, bèn giật lấy tờ thực đơn, gọi lớn: 

"Dì ơi, cho thêm một cơm bò hầm," cậu ta ngưng lại nghĩ nghĩ, rồi gọi tiếp, "không lấy cà rốt, cảm ơn dì."

Tiếng đáp lời của dì chủ quán bị nuốt chửng giữa những âm thanh lộn xộn. 

Mã Đinh vừa gọi xong thì quay sang nhìn An Kiến Hạo, vẻ đắc thắng như vừa lập chiến công:

"Đợi mày lựa chắc tao ăn xong luôn rồi."

An Kiến Hạo chẳng buồn phản bác, hơi bĩu môi nhàn nhạt đáp: "Ăn không vừa miệng thì mày ăn nốt."

Mã Đinh liền phừng phực đáp trả hắn bằng liên hoàn ngón tay thối. 

Ở Yêu giới, để giải quyết xung đột, các tộc thường đánh nhau để so kè linh lực. 

Ở hạ giới, con người chọn cách giơ ngón giữa.

Nghiêm Thành Huyền không nhịn được bật cười khẽ, chống cằm nhìn cảnh đó. Trong lúc chờ đồ ăn, một nhóm sinh viên ở bàn bên cạnh bàn tán:

"Ê, nghe nói khoa Âm nhạc với khoa Thể thao bắt tay lên kế hoạch cho Hội thao rồi đó."

"Nghe bảo sẽ có màn biểu diễn gì đó. Ai mà không muốn xem chứ? Chẳng phải trai gái hai khoa đó đều rất xinh đẹp sao?"

"Nhất là mấy người đẹp bên Thể thao, với mấy giọng ca bên Âm nhạc... kiểu gì cũng hay lắm đây."

Nghiêm Thành Huyền nghe loáng thoáng, khẽ liếc nhìn An Kiến Hạo ở đối diện. Hắn vẫn điềm nhiên, dáng ngồi thẳng tắp. Giữa không gian chật chội, mùi dầu mỡ phả đầy, sự xuất hiện cao lãnh của hắn có chút không thích hợp.

Cậu chống cằm, quyết định nhỏ giọng trêu chọc hắn:

"Nghe bàn bên nói, Hội thao sắp tới, chắc cậu phải khoe cơ nhiều lắm ha?"

Lời nói chính mình vừa nói ra, bản thân Nghiêm Thành Huyền còn tự thấy hoảng hốt. 

An Kiến Hạo khẽ nhướng mày nhìn Nghiêm Thành Huyền, ánh mắt vẫn bình thản, môi hơi nhếch lên:

"Cậu muốn xem?"

Giọng điệu dửng dưng mà lại như chạm đúng dây thần kinh nào đó. Hai vành tai Nghiêm Thành Huyền lập tức nhuộm đỏ ửng.

Kim Chủ Huấn ở bên cạnh lập tức phụt cười, suýt sặc nước: "Ha! Nghiêm Thành Huyền, vị này cao tay hơn cậu rồi đó."

Mã Đinh huých An Kiến Hạo một cái, tiếp tục tung hứng: "Người ta đòi xem mày múa cơ kìa. Mày phải lấy được giải nhất đấy nhé."

An Kiến Hạo chỉ nhếch nhẹ môi. Trong lòng hắn đầy kiêu ngạo. Thần chả lẽ lại thua phàm nhân?

Không lâu sau, món ăn được bưng ra, thơm lừng nóng hổi. 

Kim Chủ Huấn ngồi cạnh ống đũa, vừa lau đũa vừa chuyền ra, miệng không quên hóng chuyện:

"Mà này An Kiến Hạo, sao ông không ăn được cà rốt vậy? Bị dị ứng à?"

Nói rồi cậu ta chuyền đũa sạch cho An Kiến Hạo. Cả bàn đều hướng ánh mắt về hắn, tò mò câu trả lời. 

An Kiến Hạo nhận đũa, khẽ gật đầu cảm ơn, rồi không nhanh không chậm trả lời:

"Không dị ứng" 

Hắn ngừng lại chút, tay dùng đũa khua khua cơm, rồi nói tiếp:

"Tôi không thích màu cam."

Màu cam, màu của lông cáo, màu của kẻ thù nghìn năm của An Kiến Hạo. 

"???" 

Một lý do đơn giản đến mức chẳng ai hiểu nổi.

Mã Đinh đang nhai miếng thịt bò cũng phải dừng lại, ngẩng đầu: "Ờ... lý do gì kỳ cục vậy?"

Nghiêm Thành Huyền khẽ bĩu môi, ánh mắt vẫn nhìn vào làn khói toả ra từ bát mì trước mặt:

"Trùng hợp ghê. Màu cam lại là màu tôi thích nhất."

.

Ăn xong, cả bọn đứng dậy tính tiền. Mã Đinh tranh đi thanh toán nhưng bị Kim Chủ Huấn kéo áo giữ lại:

"Để đó, bữa này tôi và Nghiêm Thành Huyền bao."

"Bao thật hả?"

"Thật. Nhưng lần sau tới lượt các ông, khỏi trốn."

"Được được, ghi nợ nhá. An Kiến Hạo nghe rõ chưa mày?"

Tiếng cười đùa kéo nhau ra cửa. Nắng trưa đã dịu hơn, gió thổi qua cổng trường mang theo mùi cỏ và nhựa đường nóng. Bốn người rẽ về hai hướng, hai người lên lớp thanh nhạc, hai người trở lại toà thể chất.

Trên đường, Nghiêm Thành Huyền bất giác ngoái lại. Ở đầu dốc, An Kiến Hạo đang bước đi, dáng người thẳng tắp giữa ánh sáng loang loáng, khung cảnh đẹp đến mơ hồ.

.

.

Buổi chiều, tiết học đầu tiên của tổ Bơi lội kết thúc muộn. 

An Kiến Hạo tắm rửa sơ qua ở phòng thay đồ, lau tóc bằng khăn trắng. Ở trước cửa, Mã Đinh cùng một nam sinh nữa đang đứng tán gẫu:

"Sao kết thúc muộn vậy? Buổi đầu tiên mà đã bị phê bình à?"

An Kiến Hạo lười trả lời, quăng cho Mã Đinh một cái liếc xéo, rồi dè chừng khẽ nhíu mày nhìn nam sinh bên cạnh cậu ta.

Nam sinh cao trạc hắn, tóc nhuộm vàng sậm giống Mã Đinh, hai lỗ tai đều xỏ khuyên, trông rất thời thượng. Trên người cậu ta cũng mặc đồng phục bóng rổ.

"À, quên giới thiệu," Mã Đinh vỗ vai người kia, cười hề hề, "đây là Triệu Vũ Phàm, thầy tao đấy, chơi bóng rổ đẳng cấp lắm. Trên chúng ta hai khoá. Ổng ở ký túc khu nhà giàu bên kia, phòng đơn sang chảnh lắm."

Rồi quay qua Triệu Vũ Phàm: "Anh Phàm, đây là An Kiến Hạo, thiếu gia em xui xẻo dẫm trúng ở buổi ghi danh, giờ là bạn cùng phòng em. Từ giờ đều là anh em cả nhé."

Triệu Vũ Phàm mỉm cười, đưa tay ra trước. Cái bắt tay giữa hai người gọn gàng mà chắc nịch.

"Nghe Mã Đinh nói nhiều về cậu hôm nay rồi, cũng có thấy ảnh cậu trên diễn đàn." Triệu Vũ Phàm nói, giọng trầm mà dễ nghe.

"Hy vọng là nói tốt," An Kiến Hạo đáp, khóe môi khẽ cong. 

Khi ra khỏi nhà thể chất, ánh nắng cuối cùng tan dần trên mái ngói, trời đã chuyển sang hoàng hôn. Ba người sóng vai rời khỏi khu học xá, gió chiều lùa qua, mang theo mùi nhựa cây và nắng muộn.

Tiếng giày thể thao lạo xạo trên lối đá, tiếng nói chuyện cười của Mã Đinh và Triệu Vũ Phàm vang lên rôm rả, chỉ có An Kiến Hạo là im lặng.

Hắn đi sau nửa bước, mắt ngước nhìn bầu trời. Trăng tròn vừa lên, sáng ngà và to như đồng bạc, vắt ngang qua tán cây.

Ánh trăng này, với phàm nhân, là bình thường. Nhưng với hắn, là tín hiệu.

Triệu Vũ Phàm chợt quay đầu, vỗ vai Mã Đinh: "Mai bọn mày cũng có giờ tập thể dục buổi sáng chứ?"

"Có chứ, tám giờ đó anh. Hình như cả khoa học tiết tổng hợp."

"Ừ, mai tao rảnh, xuống sân phụ xem bọn mày tập. Đừng có chạy mười vòng rồi lăn ra nhé. Lão Minh môn tổng hợp khó lắm đấy."

.

Khi về đến khu ký túc, Triệu Vũ Phàm tách ra trước, còn lại hai người. Mã Đinh vừa mở cửa vừa ngáp dài: 

"Ây da, mới ngày đầu mà mệt chết tao. Tao đi tắm trước. Lát anh Phàm qua cùng ăn tối."

"Tao không ăn. Chút nữa có việc."

Mã Đinh nhún vai. Đèn trong phòng tắt phụt đi khi Mã Đinh chui vào phòng tắm. An Kiến Hạo ngồi xuống mép giường, rút điện thoại ra.

Màn hình sáng lên. Một thông báo mới hiện ra trên ứng dụng chat:

[Bạn đã được thêm vào nhóm: Hội thao Tân sinh viên🏅🎤🏀]

Hắn nhấn mở. Tin nhắn bàn tán sôi nổi về Hội thao chạy ào ào như nước tràn. 

[Kim Chủ Huấn: Mọi người ơi, khoa Âm nhạc đang chọn bài hát cho tiết mục mở màn nha 🎶] 

[—: Bên Thể thao tụi tôi vẫn chưa chốt được hạng mục thi đấu! Ai có ý kiến thì báo.]

[Kim Chủ Huấn: Không sao, các cậu cứ bàn nhé. Hôm nào chúng ta đi ăn uống một bữa để thảo luận thêm nhé]

[—: Nhất trí. Thứ bảy tuần này khoa chúng tôi không có tiết buổi chiều.]

[Kim Chủ Huấn: OK. Chúng tôi cũng thế.]

[Nghiêm Thành Huyền: Nếu đi ăn thì đừng chọn chỗ quá ồn nha, không nghe được nhau nói đâu.]

[—: Tôi đồng ý. Tôi muốn được nghe giọng của Nghiêm Thành Huyền. 

[—: Vậy cậu chọn quán đi, dân văn nghệ mà, chắc biết nhiều chỗ lắm haha.]

[Nghiêm Thành Huyền: Gọi là biết chút thôi~]

An Kiến Hạo đọc qua một lượt, ngón tay khẽ lướt. Không hiểu sao, vào dòng tin nhắn của Nghiêm Thành Huyền cứ đập vào mắt, giọng điệu nhẹ mà tinh nghịch làm hắn chợt nhớ tới nụ cười của cậu lúc trưa khi trêu chọc. 

Phàm nhân này cũng thật là to gan.

Hắn khẽ cười nhạt, tắt màn hình điện thoại.

Ánh trăng tròn trịa, sáng chói ngoài cửa sổ rọi vào, phản chiếu ánh bạc lên sàn phòng. Hắn đứng dậy khoác áo, rồi mở cửa bước ra ngoài.

.

Khu rừng nhỏ nằm giữa tòa học và ký túc xá vắng lặng. Lá khô rơi lả tả dưới chân, thi thoảng có tiếng côn trùng rả rích. Ánh trăng hắt xuống, rọi rõ từng đường nét trên gương mặt hắn, vừa sắc bén vừa yên tĩnh.

An Kiến Hạo dừng lại giữa khoảng đất trống sâu trong rừng, cởi bỏ áo khoác cùng áo thun, chỉ mặc quần thể dục bên dưới, để lộ bờ vai săn chắc. Hắn hít một hơi sâu. Không khí đêm mát lạnh tràn vào lồng ngực.

Rồi, trong tĩnh lặng, hắn nhắm mắt.

Một luồng khí mỏng nhẹ bắt đầu toả ra từ giữa hai bàn tay hắn. Linh lực ngưng tụ, mờ ảo như khói bạc. Những đường vân cổ xưa nơi cổ tay hiện mờ, phát ra ánh sáng lân tinh. Thiên ấn sau cổ cũng sáng lên, bao bọc hắn trong một vòng linh lực không thể phá vỡ.

An Kiến Hạo mở mắt. Đôi con ngươi bình thường màu nâu nay ánh lên sắc vàng mờ nhạt. Màu của cội nguồn Lang tộc, màu của trăng.

Hắn nâng tay, điều khí. Làn linh lực dâng lên trong huyết quản, luân chuyển khắp cơ thể, hòa cùng nhịp đập của trái tim. Từng nhịp đập là một nhát dao vào nỗi nôn nao trong lòng hắn. 

Nỗi bất an vì sự cân bằng đang tan vỡ.

Từ khi hắn rời đi, Yêu giới bị bỏ trống. Cán cân Thiên môn mà tổ tiên tạo ra để giữ thế gian cân bằng giữa phàm và tiên đang nghiêng về một phía. Yêu giới bỏ trống, tổ tiên bị phong ấn, còn hắn... bị giam trong thân xác con người, chỉ có thể tu luyện từng chút trong bóng tối.

An Kiến Hạo nhíu mày, từng đường gân trán hiện ra, mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của kỳ Huyết Nguyệt, đêm mà máu và trăng hòa làm một.

"Là năm sau," hắn thì thầm, "vạn năm cõi tiên, trăm năm dương gian chỉ một lần Huyết Nguyệt... Khi ấy tà lực sẽ mạnh nhất."

Linh lực trong tay hắn dâng trào, vỡ tung thành từng tia sáng li ti như bụi trăng.

"Khi ấy," hắn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng treo giữa trời , "ta phải tự tay giết được Hồ Vương."

Không khí xung quanh dường như đặc lại. Ánh trăng nhuộm vàng đôi mắt sói, chiếu lên thân thể rắn rỏi đang tỏa linh lực mờ ảo. Gió trong rừng khẽ đổi hướng, như cúi đầu trước lời thề ấy, lời thề của kẻ cuối cùng còn mang trong mình huyết mạch Lang tộc.

.

.

Cũng đã chín giờ đêm, gió thổi từng đợt lạnh lẽo. An Kiến Hạo nhét hai tay vào túi, lặng lẽ quay bước về ký túc xá.

Đoạn đường về ký túc xác vắng tanh, giờ này các sinh viên đều đã trở về ký túc hết, chỉ còn một con đường đầy lá khô cùng đèn đường vàng nhạt le lói và ánh trăng lơ lửng.

Từ xa, có tiếng hát mơ hồ vang lên, mềm mại như gió. Hắn ngẩng đầu, cách đó không xa, một thân ảnh đang thong thả bước đi. Trên lưng đeo chiếc guitar, bờ vai nghiêng nghiêng.

An Kiến Hạo khẽ nhíu mày, bước nhanh hơn. 

Mái tóc nâu đen loà xoà phủ nửa tai. Tai nghe dây đung đưa theo từng bước chân. Giọng hát khe khẽ ngọt ngào có chút quen thuộc.

Là Nghiêm Thành Huyền. 

Ánh trăng rơi xuống vai cậu, phủ một tầng sáng nhàn nhạt.

An Kiến Hạo bất giác bước nhẹ hơn, giữ khoảng cách vài bước, chỉ im lặng đi sau. Không rõ vì sao, hắn cảm thấy có chút yên bình lắng nghe tiếng ngân nga, tiếp tục nối bước cậu cách đó không xa.

Bỗng, Nghiêm Thành Huyền đi chậm lại.

Cậu cảm giác rõ ràng có ai đó đang theo dõi mình. Gió đêm dường như cũng ngừng thổi. Tim đập mạnh trong lồng ngực, không lẽ là trộm? Hay... kẻ biến thái? Hoặc tệ hơn, sát nhân?

Cậu hít một hơi, khẽ chuyển trọng tâm, chuẩn bị xoay người tung đòn như phản xạ.

Nghiêm Thành Huyền quay phắt lại.

Ánh trăng đổ xuống, phản chiếu gương mặt điển trai phủ một tầng mổ hồi mỏng, tóc mái đen huyền ẩm mồ hôi được vuốt hết lên. Rồi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt thâm sâu của An Kiến Hạo.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững người.

Đôi mắt Nghiêm Thành Huyền mở to, vì bất ngờ mà ánh nhìn thoáng căng thẳng. Tóc cậu rũ xuống trước trán, theo gió khẽ lay. Cổ áo sơ mi mở một nút, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh trăng. 

Hai tay cậu nắm chặt, tư thế phòng thủ vẫn chưa kịp thả lỏng, chỉ cần thêm một nhịp tim, có lẽ cậu đã tung cú đá rồi. 

Trong phút chốc, tâm Anh Kiến Hạo khẽ động. 

Thiếu niên trước mặt, rõ ràng vừa ngốc nghếch, vừa cảnh giác, vậy mà lại khiến người ta không thể rời mắt. Có gì đó ở cậu vừa thuần khiết như gió đầu hạ, vừa ấm áp như nắng sớm, lại vừa mờ ảo, bí ẩn như lớp sương trên mặt hồ.

Nghiêm Thành Huyền đứng đó, hơi thở còn vương hơi lạnh, đôi mắt trong veo phản chiếu cả vầng trăng phía sau hắn. Ánh sáng nhạt nhuộm lên hàng mi dài. 

Khoé môi An Kiến Hạo khẽ nhếch. Cậu thiếu niên trước mặt thoáng ngẩn ra, rồi bĩu môi, hạ tay xuống, ấp úng nói:

"An Kiến Hạo? Tôi đã tưởng là biến thái thật đấy."

An Kiến Hạo không đáp, chỉ nhướng nhẹ mày, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Hai thân ảnh sóng bước đi dưới trăng, bóng đổ dài trân mặt đất, từng bước chân nghe khẽ tiếng răng rắc của lá cây khô vỡ vụn.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo mùi lá khô thoang thoảng. Nghiêm Thành Huyền khẽ rùng mình, rồi phá tan sự im lặng:

"Tôi ở lại phụ giảng viên soạn phần nhạc lý cho hội thao, nên về trễ... Đi một mình trong rừng cây tối thế này, đáng sợ thật."

Giọng Nghiêm Thành Huyền nhỏ dần, lí nhí mấy chữ cuối chỉ đủ để chính mình nghe thấy. Rồi ngẩng lên, cậu hỏi lại: 

"Còn cậu? Cũng tan lớp muộn sao?"

An Kiến Hạo nhìn thấy khuôn mặt sáng bừng của cậu ở khoé mắt, khẽ lắc đầu không nói gì. Bóng trăng rọi xuống khiến gương mặt hắn nửa sáng nửa tối, khó đoán vô cùng. 

Giữa hai người là một khoảng lặng. Tiếng dế kêu lẫn tiếng gió vi vu qua tán lá. Nghiêm Thành Huyền bước chậm lại, quay sang nhìn hắn.

Rồi, chẳng nói gì thêm, cậu tháo một bên tai nghe, giơ dây lên trước mặt An Kiến Hạo.

An Kiến Hạo hơi khựng lại, không giấu được vẻ khó hiểu. 

"Nghe thử đi," giọng cậu nhỏ, như sợ phá vỡ đêm yên, "giai điệu tôi vừa viết đấy."

An Kiến Hạo hơi ngập ngừng. Ánh mắt trong veo kia đang nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi, không chút e dè. Hắn đành đưa tay nhận lấy, chạm khẽ vào đầu ngón tay cậu. Cảm giác ấm nóng ấy khiến hắn thoáng sững lại.

Tiếng đàn tranh vang lên trong trẻo, có chút da diết, mơ hồ, như giọt trăng tan vào trong nước. 

Nghiêm Thành Huyền nghiêng đầu quan sát hắn, đôi mắt cong lên vì cười:

"Nghe có vẻ buồn ha? Tôi không cố tình đâu, chỉ là... giai điệu nó tự ra như thế."

An Kiến Hạo lặng im, ánh mắt dừng trên gương mặt cậu dưới ánh trăng. Một lát sau, hắn khẽ nói:

"Không buồn. Giống nhớ nhung hơn."

Nghiêm Thành Huyền thoáng ngẩn ra, rồi cười nhẹ.

Hai người tiếp tục bước, tiếng đàn lẫn trong tiếng gió, truyền qua từ tai nghe dây, hòa cùng nhịp tim khẽ loạn.

.

.

Khi các sinh viên bận rộn với tuần học đầu tiên, cuối tuần chớp mắt đã đến. 

Buổi chiều thứ bảy, quán cà phê nhỏ trong hẻm cách trường năm phút đi bộ được thuê trọn một góc. Là quán mà Nghiêm Thành Huyền đã đứng ra chọn. Không gian sáng, có vài dây đèn vàng treo ngang, bàn ghế gỗ mộc mạc, mùi đồ nướng quyện với cà phê thơm dìu dịu.

Những sinh viên của hai khoa Thể thao và Âm nhạc tụ tập từng nhóm cười nói rộn ràng.

Kim Chủ Huấn và Nghiêm Thành Huyền đến từ sớm đang ngồi lật menu. Một lát sau Mã Đinh cùng Triệu Vũ Phàm, theo sau là An Kiến Hạo đang thong dong đút tay vào túi quần đi vào. 

Hôm nay không có tiết học, ai cũng ăn mặc thoải mái. An Kiến Hạo mặc áo thun đen trơn và quần thể dục, đơn giản mà lại có chút gần gũi. 

Kim Chủ Huấn vừa thấy hai người bước vào liền huơ tay gọi lớn:

"Bên này, bên này nè! Tưởng mấy ông trễ luôn rồi chứ."

Mã Đinh thở hổn hển: "Tại thằng giặc này, nó đi kiểu gì mà như đang thưởng ngoạn trong công viên."

An Kiến Hạo liếc cậu ta, nhàn nhạt đáp: "Đi chậm thì quán cũng đâu chạy mất."

"..."

Ba người đến chỗ khoa Thể thao. An Kiến Hạo kéo ghế ngồi xuống dãy đối điện, cách Nghiêm Thành Huyền một khoảng xa.

Bàn được ghép lại xếp thành một dãy dài. Phía gần tường là của khoa Âm nhạc, đối diện là khoa Thể thao. Trên bàn những ly nước ngọt, đĩa snack và mấy tờ giấy ghi ý tưởng nằm lẫn lộn.

Năm nay, chỉ tiêu của Âm nhạc và Thể thao đều ít, tổng cộng chưa tới năm mươi sinh viên. Buổi hôm nay đã có gần nửa đến tham gia, cả góc quán nhỏ đông vui khác thường.

Triệu Vũ Phàm là đàn anh, đập tay xuống bàn ra hiệu:

"Được rồi, mọi người! Bắt đầu bàn nghiêm túc một chút nào. Hội thao năm nay đều trông chờ vào mấy đứa. Lên ý tưởng đi."

Không khí bàn luận dần trở nên nghiêm túc hơn. Sau khi ném ra hàng loạt ý tưởng, cuối cùng mọi người thống nhất một kế hoạch vừa đủ hoành tráng nhưng vẫn gọn gàng, dễ triển khai.

"Cứ làm như một phiên bản mini Olympic đi," Kim Chủ Huấn nói, tay vẽ sơ đồ chương trình lên tờ giấy trắng, "khai mạc có ban nhạc biểu diễn, rồi vận động viên các môn lần lượt tiến ra."

Nghiêm Thành Huyền gật đầu đồng ý: "Phần mở màn có thể dùng nhạc sôi động, phối thêm trống điện, guitar và một chút hiệu ứng ánh sáng."

Bên Thể thao cũng lập tức hưởng ứng. 

"Sau màn biểu diễn là đến phần thi đấu," Mã Đinh thêm vào, "mở đầu bằng điền kinh và bóng rổ, sau đó chuyển qua bóng đá, cuối cùng là bơi lội. Giữa hai phần nên có tiết mục biểu diễn của Âm nhạc, để khán giả nghỉ mà không bị ngắt nhịp."

"Hay là solo nhạc cụ?" Một sinh viên nhỏ nhắn bên Âm nhạc lên tiếng, "như piano hoặc violin hoà tấu nhẹ."

"Rồi đến bóng đá, bơi lội, cuối cùng là tiết mục đàn hát, xuyên suốt trận đậu có thể chơi nhạc cho gay cấn."

"Đúng rồi, kết màn sẽ có tiết mục hát đơn ca đi!" Kim Chủ Huấn gật gù, "Bài nào có tinh thần nỗ lực, kiểu ca khúc truyền cảm hứng, vừa khép lại vừa đọng lại cảm xúc."

Mọi người càng bàn luận càn hăng say. Triệu Vũ Phàm nghiêm túc ghi chép lại. 

Nghiêm Thành Huyền khẽ đưa ánh mắt nhìn thân ảnh phía xa kia. 

An Kiến Hạo ngồi dựa ghế, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn. Hắn vẫn chưa nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. 

Mãi đến khi tiếng bàn luận nhỏ dần, Nghiêm Thành Huyền mới xuyên qua tiếng ồn ào, hỏi từ phía bên kia:

"An Kiến Hạo, cậu có ý kiến gì không?"

Hắn nhướng mắt, nhìn cậu qua ánh đèn vàng nhạt.

"Không có."

Rồi sau một thoáng ngừng, hắn chậm rãi thêm một câu: 

"Tôi thấy hợp lý."

"Mày cái gì cũng thấy hợp lý hết hả?" Mã Đinh bật cười, không nhịn được, dùng bắp tay kẹp cổ hắn kéo sát lại, "Giờ mày im lặng, tối đừng có gào với tao rằng làm vậy nhìn ngu lắm nhé!" 

Mọi người cười vui vẻ. Tiếng cười hòa cùng tiếng nhạc nhẹ trong quán, kết thúc buổi thảo luận.

"Được rồi, cứ vậy đi nhé," 

Triệu Vũ Phàm kết lại, giọng đầy năng lượng sau gần một tiếng bàn bạc. 

"Khoa nào đảm phần khoa đó. Từ tuần sau bắt đầu tập luyện. Cuối tuần sau là Hội thao rồi, cố gắng nghiêm túc nhé!"

Không khí nhẹ hẳn đi sau khi mọi việc được chốt xong. Mọi người bắt đầu thu dọn giấy tờ, cốc nước rồi lần lượt rời đi.

Mã Đinh vươn vai, chống hai tay lên bàn, nhìn về phía Kim Chủ Huấn và Nghiêm Thành Huyền ở góc bàn bên kia đang mặc áo khoác chuẩn bị ra về:

"Khoan đã! Cuối tuần mà về nhà thì phí. Hai ông có kế hoạch gì cho tối nay chưa?"

Kim Chủ Huấn lắc đầu: "Dự định tối nay rảnh cùng Nghiêm Thành Huyền hoàn thành dở mấy bản phối thôi, nhưng không gấp lắm."

Rồi cậu quay qua nhướn mày hỏi ý Nghiêm Thành Huyền. Cậu khẽ gật đầu đồng tình.

"Tuyệt rồi," Triệu Vũ Phàm chen vào, "anh biết một quán nướng ở cạnh bờ sông, nghe bảo ngon cực. Đi trải nghiệm?"

Mã Đinh phấn khích lắc lắc vai An Kiến Hạo bên cạnh. "Đi nhé mày, đừng viện cớ mệt. Kỷ niệm anh em chúng ta sống sót tuần đầu tiên trên đại học, phải ăn mừng tí!"

An Kiến Hạo hơi nhướng mày, vẻ mặt như muốn từ chối, nhưng ánh nhìn thoáng lướt qua Nghiêm Thành Huyền. 

Cậu đang mím môi cười nhẹ, hai bên má ẩn hai lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.

Lúc nào cũng bị thiếu niên này lôi kéo.

 An Kiến Hạo nuốt ngược câu "Không" vào trong cổ họng. 

"Tuỳ." 

Thế là thành một nhóm năm người: Mã Đinh, An Kiến Hạo, Triệu Vũ Phàm, Kim Chủ Huấn, và Nghiêm Thành Huyền.

Họ rời quán cà phê trong tiếng nói cười rộn rã, ánh hoàng hôn nghiêng dài trên con phố trước cổng trường, hắt qua những ô kính vàng nhạt. Năm thân ảnh sóng bước đi, mang theo tuổi trẻ hừng hực, của sự khởi đầu rực sáng, và của những mối quan hệ vừa mới chớm nở. 

.

.

Quán xiên nướng nằm nép trong góc phố cũ, cạnh bờ sông. Bảng hiệu đèn vàng nhấp nháy, mùi thịt nướng thơm phức bay ra tận ngoài đường. Bên trong, ánh sáng ấm hắt lên khói mờ, tiếng than tí tách hòa với tiếng trò chuyện rôm rả.

Mọi người chọn một bàn ngoài hiên, cạnh giàn hoa giấy rủ xuống. Mã Đinh nhanh nhảu gọi món: 

"Cho tôi 5 phần xiên thập cẩm, thêm 5 phần bạch tuộc, 3 khay sườn bò nướng... và hai két bia!"

"Ông gọi cho cả trường ăn à?" Kim Chủ Huấn bật cười, giật thực đơn khỏi tay Mã Đinh.

"Chứ sao, tối nay phải ăn cho đã chứ!" Mã Đinh huơ tay, "Không ăn no lấy sức thì tuần sau hội thao sao mà oanh liệt được?"

Bia khui ra, bọt tràn lên cổ chai. Tiếng "keng" vang lên khi năm chai chạm nhau.

"Vì Hội thao sắp tới!" Kim Chủ Huấn hô.

"Vì tuổi trẻ!" Triệu Vũ Phàm nối tiếp.

"Và vì... tối nay đồ ăn miễn phí do anh Phàm trả tiền!" Mã Đinh hét to, khiến cả bàn cười lên.

Không khí nhanh chóng trở nên rộn rã. Thịt nướng xèo xèo trên vỉ, mùi thơm quyện trong khói, len vào từng hơi thở. 

Nghiêm Thành Huyền uống ít, tửu lượng cậu vốn không tốt, má đã ửng hồng vì men bia. Cậu chống cằm nhìn mọi người, đôi lúc chọt vào vài câu pha trò, rồi chợt quay sang bắt gặp ánh mắt An Kiến Hạo.

Buổi tối bờ sông thổi từng đợt gió mát, từng bụi than bay lên trong không khí. 

Chai bia của An Kiến Hạo đã vơi đi hơn nửa, nhưng vẻ mặt hắt vẫn như thường. Không biết do bia hay do thứ gì khác, chỉ có ánh nhìn có chút dịu lại, ấm áp hơn thường ngày.

Hắn ngồi bên kia bàn lưng tựa ra sau, hai tay đút vào túi áo lắng nghe mọi người trò chuyện. Ánh lửa than hắt lên gương mặt An Kiến Hạo, phản chiếu trong đôi mắt sấu như có chút ánh vàng nhảy múa. 

Mã Đinh vừa nhai vừa chỉ đũa về phía Nghiêm Thành Huyền, miệng lè nhè pha men:

"Ê Nghiêm Thành Huyền, tuần sau hội thao cậu có định diễn kết màn đơn ca không?"

Kim Chủ Huấn bồi vào: 

"Tôi nghĩ nếu cho Nghiêm Thành Huyền đơn ca thì chắc chắn khoa Âm nhạc bọn tôi sẽ leo top diễn đàn rất nhanh. Tới lúc đó mấy ông chuẩn bị thua cược đi là vừa."

Triệu Vũ Phàm tát vào lưng Mã Đinh một cái bốp: "Sao mày lại nối giáo cho giặc thế hả em???"

Tiếng cười lan ra cùng khói than, lẫn trong gió sông đêm lành lạnh.

Nghiêm Thành Huyền nhẹ bật cười, "Không đâu, khoa các cậu ai cũng sáng sủa mà. Nhất là..." 

Nói đoạn cậu ngưng lại, nhìn về phía An Kiến Hạo đang chắm chú nhìn mình từ phía đối diện.

"Nhất là An Kiến Hạo. Nữ sinh rất thích cậu ấy."

Vừa dứt lời, Nghiêm Thành Huyền lập tức thấy hối hận. 

Âm cuối trong câu nói, vì men cồn mà trở nên mềm và chậm, nghe như không chỉ là lời khen mà còn vương chút ghen tuông, lộ liễu đến mức chính cậu cũng muốn cắn lưỡi.

Không khí quanh bàn như khựng lại nửa nhịp, rồi bật cười ồ lên.

Ánh lửa trong đồng tử của An Kiến Hạo nhẹ nhàng rung động.

An Kiến Hạo hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hồng ửng vì bia của Nghiêm Thành Huyền. Một thoáng yên lặng trôi qua, rồi khóe môi hắn khẽ cong lên, nụ cười mơ hồ chẳng biết là thật hay trêu.

"Thích tôi?" Hắn nhàn nhã hỏi, giọng trầm thấp giữa tiếng gió. "Cậu có tính vào nhóm đó không?"

Câu nói khiến Nghiêm Thành Huyền khựng lại. Cậu chớp mắt, tai nóng bừng, miệng mấp máy:

"Tôi... tôi nói người ta, không phải tôi!"

"Ừ." Hắn gật đầu chậm rãi, ánh nhìn chẳng rời khỏi cậu dù chỉ một chút. "Tôi biết."

Ở dưới bàn, chân Mã Đinh đạp đạp ống quần Kim Chủ Huấn. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi liếc qua Triệu Vũ Phàm cũng đang cười cười.

Mã Đinh cầm chai bia lên uống một hơi, rồi thở dài. Con trai lớn tới tuổi gả đi được rồi.

.

Trên bàn vẫn còn đầy ắp đồ ăn, món mới vẫn được bưng ra liên tục. Triệu Vũ Phàm đã ngà say, nhìn từng dĩa nướng thơm phức được mang ra mà ví tiền trong túi như kêu khóc thảm thiết.

Mã Đinh thì cười hề hề, tay vẫn khui thêm chai bia mới: 

"Thôi nào, tối thứ bảy mà! Không say không về! Tiếp tiếp!"

Ai nấy đều đỏ mặt vì men, chỉ riêng An Kiến Hạo là vẫn bình thản, đôi mắt đen sâu ánh lên dưới ánh đèn vàng.

Nghiêm Thành Huyền càng uống càng hăng nói, câu nào của người khác cũng hùa theo được, nói chuyện đến mặt hồng rực, tóc mái ướt mồ hôi dính vào trán. Cậu cười mắt híp lại, lộ ra hai gò má cao, giọng nói cũng mềm hơn, ngọt ngào đến lạ. 

Giữa tiếng cười ồn ã, bỗng cậu nhận ra có ai đó đang nhìn mình.

An Kiến Hạo một tay chống cằm, mắt nhìn cậu đến chăm chú, trên mặt không đoán ra biểu cảm.

Nghiêm Thành Huyền khẽ nghiêng đầu hỏi, giọng lạc đi, mang chút men say:

"Nhìn... nhìn gì vậy?" 

An Kiến Hạo nghiêng người, nhẹ cụng chai bia vào chai cậu, ánh mắt không rời:

"Cậu. Uống hết chai đó thôi, mặt đỏ rồi."

Âm thanh cụng của thuỷ tinh khẽ vang, rồi chìm trong tiếng gió đêm. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt hắn, đôi mi dài rủ xuống. Giọng nói trầm kia bỗng trở nên lạ lẫm, vừa dịu vừa mơ hồ, như có chút quan tâm.

Nghiêm Thành Huyền nhất thời nghẹn họng. Tim cậu đập như trống.

Không được rung động. Không được rung động. Cậu ta chỉ nói chuyện bình thường thôi. Bình thường... bình thường cái quỷ gì chứ, sao tim lại đập nhanh thế này?! 

Người này nhất định là đang tán tỉnh cậu. Tuyệt chiêu này trước nay cậu chưa từng gặp... Nghiêm Thành Huyền nhấp một ngụm bia, tim vẫn loạn nhịp không kiểm soát nổi.

Gặp phải cao thủ rồi... đúng là cao thủ thật rồi...

Cậu lúng túng đổi chủ đề cố giấu đi sự ngượng ngùng.

"Từ nãy đến giờ cậu toàn im lặng." Giọng pha chút men say, ánh mắt vẫn cố tỏ ra bình thường. "Cậu... không có gì để nói à?"

Ánh mắt An Kiến Hạo vẫn ở đó lặng lẽ, dịu dàng, lại mang chút gì đó như trêu chọc. Tay xoay nắp chai bia, lông mày nhướn lên, giọng hắn trầm thấp:

"Không, tôi nghe cậu nói."

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip