13.
.
Con người rất hiếm khi mơ thấy điều từng xảy ra ở trong quá khứ, nhưng khi những ký ức bỏ quên trong hộc tủ được phủi đi lớp bụi tháng năm, nó sẽ trở về nhắc nhở ta về những điều ta có thể đã lãng quên.
Mùa thu ở Bắc Thành là một trong những thời điểm đẹp nhất trong năm, tiết trời chỉ hơi se lạnh vào sáng sớm, nhưng nó sẽ sớm bị xua đi khi những ánh nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây xanh.
Doãn Hạo Vũ nhặt chiếc lá rẻ quạt vàng ươm rơi trên vai mình xuống, đưa mắt nhìn hàng cây xào xạc trong cơn gió heo may.
Hôm nay là thứ bảy cuối cùng của tháng mười, vậy là em đã tập bắn súng được gần tròn 8 tuần rồi.
Cuối tuần khuôn viên trường vắng tanh, Doãn Hạo Vũ mua hai cốc trà đào ở canteen rồi xách tới phòng tập của câu lạc bộ bắn súng.
Lúc nào cũng vậy, Châu Kha Vũ luôn là người đến sớm hơn em.
"Chào buổi sáng."
"Chào."
Doãn Hạo Vũ sớm đã quen với thái độ lạnh nhạt này rồi, em tự cắm ống hút rồi ngồi trên ghế uống trà đào, cốc còn lại đương nhiên là để dành cho y.
"Bài khởi động dạy cậu đã nhớ chưa?"
"Hơi hơi rồi ạ." Em cắn cắn ống hút, trên thực tế là em chỉ nhớ được phần đầu tiên, còn kể từ động tác thứ 5 trở đi như thế nào em quên mất rồi.
Trong quá trình học nhiều lúc Doãn Hạo Vũ rất xấu hổ, bởi vì trí nhớ của em rất kém. Về tư thế tay cầm súng chuẩn xác, Châu Kha Vũ đã tỉ mỉ hướng dẫn cho em rất kỹ, nhưng đến hôm sau em sẽ lại đâu vào đó.
Cũng may y là người kiên nhẫn, nếu không em đã bị đuổi học lâu rồi.
Gần đây Châu Kha Vũ đã dạy em tới phần ngắm bắn. Doãn Hạo Vũ cứ theo bản năng nheo một mắt lại, sau đó đem đạn bắn hết lên bức tường bên cạnh.
"Bắn súng không cần phải nheo mắt."
"Em biết rồi. Em đang cố mà."
Hai người mất gần tới một buổi chỉ để chỉnh cho Doãn Hạo Vũ mở cả hai mắt khi bắn súng. Trong lòng em vừa sốt ruột vừa buồn bã, không có năng khiếu thật là thiệt thòi.
"Chắc em là học trò tồi nhất mà anh từng dạy nhỉ?"
"Không biết. Cậu là người đầu tiên tôi hướng dẫn."
"Vậy sao?" Đôi mắt của em sáng lên, giống như đứa trẻ vừa được cho kẹo.
"Nhưng đúng là cậu chơi tệ thật."
Doãn Hạo Vũ biết mà, người này lúc nào cũng làm em vui vẻ không quá nổi 5 giây.
Bắn súng là một bộ môn thể thao yêu cầu tính kiên trì của người chơi nhiều nhất. Bởi vì có thể sau một buổi tập bắn vài tiếng, bạn sẽ chẳng có số điểm nào vượt qua được trung bình cả.
Doãn Hạo Vũ đang ở trong tình trạng này, em có chút nản chí rồi.
Tập cả buổi mà điểm số cứ loanh quanh mãi toàn 3 với 4. Trong khi rõ ràng là em đã thực hiện các bước như lời Châu Kha Vũ nói, rốt cục vấn đề nằm ở đâu?
"Châu Kha Vũ, cảm giác bắn được 10 điểm sẽ thế nào?"
Doãn Hạo Vũ vu vơ nói ra câu này khi đang ngắm bắn lần cuối cùng, khi ngón tay cái chuẩn bị chạm vào cò súng thì Châu Kha Vũ đi tới áp lòng bàn tay của mình lên tay em.
"Đứng hẳn hoi, đừng có run tay."
Doãn Hạo Vũ ngơ ngác nhìn góc nghiêng của Châu Kha Vũ, bình thường đứng từ xa đã thấy đẹp rồi, bây giờ quan sát ở vị trí gần như vậy, lại càng thấy đẹp đến có chút vô thực.
"Được rồi. Biết cảm giác 10 điểm thế nào rồi đó."
Lòng bàn tay của Doãn Hạo Vũ đổ đầy mồ hôi lạnh, em buông khẩu súng xuống bàn, nhìn vào con số 10 xuất hiện trên màn hình máy tính bảng.
Một loạt các hành động diễn ra quá nhanh, em không cảm nhận được gì khi được thành tích cao cả, chỉ thấy rung động với y thôi.
Hiếm khi Doãn Hạo Vũ dậy sớm như hôm nay, căn bản là vì giấc mơ chết tiệt kia khiến em không thể nào bình tĩnh lại được.
Từ khi tỉnh lại em cứ nghĩ đến nó mãi, trong lòng không tránh khỏi có chút buồn bực.
Điểm tâm ở nhà ăn được phục vụ cả ngày, nhưng Doãn Hạo Vũ không có hứng thú ăn uống. Em chỉ tiện tay lấy hộp sữa bò duy nhất còn lại trong khay rồi ra ngoài tản bộ.
Phía sau khu nhà chính là khu tập luyện của một số bộ môn thể thao ngoài trời, bao gồm cả bắn cung.
Doãn Hạo Vũ ngậm ống hút trên môi, nghiêng đầu nhìn xuyên qua tấm lưới mỏng, vậy mà thật sự tìm thấy Châu Kha Vũ ở đây.
Vòng bán kết bắn cung chỉ còn vài ngày nữa là diễn ra, Trong sân ngoài y ra thì còn một số vận động viên khác nữa, mọi người đều luyện tập rất chăm chỉ.
"Hôm nay không phải tập à?"
Châu Kha Vũ cắm chỗ tên mình vừa rút vào ống, vươn tay nhận chai nước được em ném tới.
"Chiều mới tập."
Doãn Hạo Vũ chưa từng bắn cung bao giờ, vì thế tò mò chạm vào cây cung đặt trên giá của y.
"Tôi cầm thử được không?"
Nhận được sự đồng ý của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ cẩn thận cầm cây cung lên. Trọng lượng của nó khiến em có hơi ngạc nhiên, bởi vì nhìn thì khá nhẹ nhàng nhưng không ngờ thực chất lại nặng như vậy.
"Muốn bắn thử không?"
Châu Kha Vũ không mang thừa đồ đến đây, nên đã tháo bảo hộ ra cho Doãn Hạo Vũ mượn. Y vừa giúp em đeo thiết bị hỗ trợ kéo dây cung lên ngón giữa vừa chậm rãi nói cho em nghe một số quy tắc cơ bản.
"Đứng giữa vạch bắn, xoay người 90 độ, vai hướng thẳng đến mục tiêu."
Doãn Hạo Vũ nghiêm túc làm theo lời hướng dẫn của Châu Kha Vũ, sau khi chống cung xuống mũi giày thì cầm đuôi tên bằng hai ngón tay, xỏ mũi tên qua dây cung và đặt đầu tên lên lẫy đỡ.
"Dùng 3 đầu ngón tay trỏ, giữa, và áp út móc vào dây cung. Ngón trỏ ở bên trên, hai ngón còn lại ở bên dưới mũi tên."
Công đoạn quan trọng nhất để thực hiện một cú bắn chuẩn chính là tư thế đứng lúc kéo cung phải chính xác. Doãn Hạo Vũ giữ cùi trỏ cao ngang vai, chậm rãi kéo dây cung về phía sau cho đến khi đầu ngón trỏ chạm vào khoé môi.
"Sao thế?" Cảm nhận được sự run rẩy từ cánh tay em, Châu Kha Vũ vội vàng hỏi.
"Nặng hơn tôi tưởng."
"Ừ. Trọng lượng bình thường của cung là khoảng 5kg, nhưng khi được kéo căng thì sẽ tăng tới 16-17kg. Cầm nổi không?"
"Được." Em tập trung nhìn vào mục tiêu.
"Vậy thì tốt. Khi bắn thì chỉ cần thả lỏng các ngón tay ra. Dây cung không bắn lại mặt đâu."
Doãn Hạo Vũ điểu chỉnh lại hướng bắn. Cầm cung trên tay rồi em mới nhận ra bắn súng với bắn cung thực chất chẳng có liên quan gì tới nhau. Nếu phải nhận xét công bằng thì em thấy bắn cung rắc rối hơn bắn súng một chút.
Vì là lần đầu tiên nên Doãn Hạo Vũ không tránh khỏi căng thẳng, em hít một hơi thật sâu, sau đó làm theo lời Châu Kha Vũ nói, thả lỏng tay ra.
"7 điểm cho lượt bắn đầu tiên. Không tệ."
"Tôi muốn bắn được 10 điểm."
Châu Kha Vũ nhướng mày nhìn em, sau đó tiến lên một bước. Bắn cung khác với bắn súng ở chỗ phải sử dụng cả hai tay, đồng nghĩa với việc tư thế của y chẳng khác gì đang ôm lấy em từ đằng sau.
"Lúc nào tôi nói thả thì thả tay ra, biết chưa?"
Giọng nói trầm ấm của Châu Kha Vũ truyền xuống từ đỉnh đầu khiến trái tim trong lồng ngực em đập loạn lên.
Khi mũi tên bay ra khỏi cung cắm vào vòng 10 điểm, Doãn Hạo Vũ cũng nhận ra một điều.
Đó là mình vẫn rung động với Châu Kha Vũ như 5 năm trước.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip