Chương 80

Doãn Hạo Vũ chân thành tâm tình nhưng lại không cân nhắc xem Châu Kha Vũ có chống đỡ được không, chỉ thấy người đàn ông trước mặt ngây ngẩn, sau đó cổ và tai anh đỏ ửng lên, đã vậy vẫn còn vờ tỏ ra nghiêm túc :

"Đừng có nói hươu nói vượn."

Có phải nói vớ vẩn, có thích hay không thì chỉ có bản thân Châu Kha Vũ rõ trong lòng. Doãn Hạo Vũ nhún vai không cãi lại, cũng không chịu đi ngay, ít nhất cũng phải để cậu dạy xong buổi chiều đã.

Châu Kha Vũ cũng không ép cậu, xách băng ghế nhỏ ngồi sang một bên, cùng các bạn nhỏ khác vào học tiết của thầy Doãn dạy. Dường như cảnh tượng đã hoán đổi với 9 năm trước, bây giờ Doãn Hạo Vũ mới là thầy.

Doãn Hạo Vũ giảng xong nội dung cuối cùng, khi thông báo tan học, cậu bị một bé gái sà vào ôm eo, đứa bé mắt đỏ hoe vùi mặt vào áo cậu, cuối cùng không nhịn được nữa khóc òa lên, không nỡ rời xa.

Mấy đứa nhóc ở nơi này lớn nhất là mười hai tuổi, nhỏ thì còn chưa hiểu gì, nhìn thấy chị gái khóc nên cũng khóc theo nhau.

Toàn bộ người trong phòng học tập trung lại một góc, khiến Doãn Hạo Vũ cũng không thể kìm nén được nữa, quả thực giống như cảnh sinh ly tử biệt. Mãi đến khi được Châu Kha Vũ nắm tay dắt đi, cậu còn cầm khăn giấy lau nước mắt.

Xe Châu Kha Vũ thuê đỗ ở dưới chân núi, không thể chạy lên đây được, anh tìm người ở thị trấn bỏ tiền ra ngồi xe ba bánh để lên đây. Anh còn mang rất nhiều đồ đạc, bây giờ mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, để trống được vị trí hai người có thể ngồi.

Ban đầu trưởng thôn muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng Châu Kha Vũ sốt ruột chỉ muốn đưa Doãn Hạo Vũ xuống chân núi khám bệnh nên không muốn trì hoãn lâu. Doãn Hạo Vũ đi từng bước cẩn thận, còn cầm món quà nhỏ mà lũ trẻ tặng cho mình.

Dáng vẻ hai người ngồi trên xe ba bánh lắc qua lắc lại trông rất buồn cười, cũng may Châu Kha Vũ không mặc âu phục giày da đến mà đã đổi sang áo phông quần jean, giày thể thao, vẻ ngoài trẻ trung thoải mái giống như sinh viên đại học.

Đợi đến lúc Doãn Hạo Vũ hoàn hồn khỏi cảm xúc ly biệt, cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ đang ngồi lắc lư trên xe ba bánh thì không nhịn được bật cười thành tiếng. Rất giống một cậu sinh viên ngây thơ bị lừa xuống núi. Châu Kha Vũ hỏi cậu:

"Em cười cái gì, không khóc nhè nữa à?"

Doãn Hạo Vũ dùng nốt tờ giấy cuối cùng

"Bọn nhỏ ngoan quá, phải chia tay buồn lắm."

Sau khi trở về thành phố, những phiền muộn khi phải tạm biệt cuộc sống miền sơn cước đã được giảm bớt rất nhiều sau khi được thỏa thích tắm rửa.

Tóc tai Doãn Hạo Vũ ướt nhẹp, Châu Kha Vũ giữ cậu lại sấy khô tóc cho cậu, sau đó anh đưa cậu đến phòng khám kê đơn.

Uống thuốc là một chuyện rất đau khổ, kể từ sau khi sức khỏe Doãn Hạo Vũ khá hơn, cậu càng ngày càng ghét uống thuốc. Trước đây uống là vì không còn cách nào khác, không dám ốm, uống thuốc để đề phòng. Bây giờ ốm cũng đã ốm rồi, vì sao còn phải uống thuốc?

Cậu lải nhải chuyện này trước mặt Châu Kha Vũ, nói có sách mách có chứng, còn thách thức anh nữa.

Kết quả lúc trở về khách sạn, Doãn Hạo Vũ bị Châu Kha Vũ lôi thẳng tới lối thoát hiểm, bị anh hôn đến nhũn cả chân, anh chậm rãi hôn từng chút lên khóe miệng cậu, hỏi:

"Em có uống thuốc không?"

Doãn Hạo Vũ mở to đôi mắt rưng rưng:

"Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói chuyện đã, sao có thể một lời không hợp đã hôn người ta rồi."

Đầu lưỡi Châu Kha Vũ lướt qua cằm cậu, anh lại hôn cái chóc lên chóp mũi cậu

"Em có uống thuốc không?"

Uống, sao lại không uống, bị dụ dỗ thế này, cho dù có là thạch tín hoàng liên(*) cậu cũng bằng lòng nuốt xuống.

(*) Thạch tín là một chất hóa học rất độc, hoàng liên là một vị thuốc Đông y có vị đắng.

Uống thuốc xong, Doãn Hạo Vũ quấn mình trong chăn ngủ một giấc, Châu Kha Vũ ngủ cùng cậu, anh ôm laptop dựa lên đầu giường xử lý công việc, bảo cậu đeo nút bịt tai vào. Doãn Hạo Vũ cảm thấy không cần thiết, nghe tiếng Châu Kha Vũ gõ phím khiến cậu thấy an tâm hơn.

Đang lúc mơ màng, cậu chợt nhớ ra một chuyện mình đã canh cánh trong lòng rất lâu

"Ảnh đại diện WeChat của anh là sao vậy?"

Hình bóng đó là của ai, lại còn ôm ấp chung một chỗ.

Châu Kha Vũ nói:

"Em không nhận ra à?"

Doãn Hạo Vũ ghen tị:

"Là ai nào? Hoa khôi trường bạn gái cũ của anh sao?"

Châu Kha Vũ véo mặt cậu:

"Nghĩ kỹ lại thử xem?"

Doãn Hạo Vũ bị véo đau, kêu oai oái nói:

"Làm sao em biết được, bị photoshop đen sì hết rồi."

Châu Kha Vũ đưa ra gợi ý:

"Là ai suốt ngày ốm đau hả?"

Doãn Hạo Vũ nghĩ ngợi một lát:

"Không thể nào, chụp lúc nào sao em có thể không biết chứ?"

"Chính là buổi tối em cho anh tài khoản Đấu địa chủ đấy."

Nhắc đến Đấu địa chủ, cậu liền nhớ ra ngay, không hổ là Châu Kha Vũ, nói cho cậu thêm mấy từ khóa mấu chốt cũng chẳng bằng nhắc đến game mà cậu chơi hôm đó.

"Châu Kha Vũ, anh nghịch ghê..."

Châu Kha Vũ nhìn cậu bằng ánh mắt khó tả, tỏ ý cậu có cơ hội được mở miệng lần nữa, nhưng nhớ phải nói năng cho cẩn thận. Doãn Hạo Vũ bổ sung:

"Là nghịch ngầm, còn học cả thói chụp trộm nữa."

"Không phải anh chụp."

Anh kể lại vắn tắt chuyện xảy ra ngày hôm đấy một lần cho cậu nghe. Hôm đó có 1 cặp vợ chồng, người vợ chụp lén bị anh thấy. Lúc ra về anh qua đó bảo người ta gửi ảnh cho, sau đó trực tiếp xoá ảnh trên máy của họ đề phòng phát tán ra ngoài.

Doãn Hạo Vũ ngồi dậy, kéo tấm chăn dày xuống thò đầu ra:

"Còn nói không ngầm đi, có phải khi đó anh đã thích em rồi không? Hỏi xin người ta ảnh chụp lén giữ một mình, còn cài mật khẩu khóa vào nữa, khóa vào làm gì hả?"

Cậu đắc ý chết đi được, còn điều gì khiến người ta hưng phấn hơn bằng việc phát hiện thì ra người yêu đã thích mình từ trước rồi?

Châu Kha Vũ bình tĩnh nói:

"Sao lại không được khóa? Rất lâu sau đó anh mới lấy ảnh này ra dùng."

Cái gọi là rất lâu sau đó khiến Doãn Hạo Vũ ỉu xìu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi co người vào trong chăn, lát sau ngủ thiếp đi vì tác dụng của thuốc.

Cậu không biết sau khi mình ngủ, Châu Kha Vũ cầm điện thoại selfie một pô ảnh chụp chung với cậu rồi thêm vào album ảnh đã rất lâu không có thêm một bức nào cả. Cho dù sau này anh đã thay điện thoại mấy lần thì những hình ảnh này vẫn luôn luôn được giữ gìn trong máy.

Cũng không khóa lại nữa, chuyện thích một người không thể che giấu được, cũng không cần thiết phải khóa lại.

Doãn Hạo Vũ ngủ một giấc dậy, nhận ra Châu Kha Vũ đang nằm ngủ thiếp đi bên cạnh mình. Rõ ràng tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tử tế, hôm nay trời vừa tảng sáng đã lên đường, chỉ thấy anh khoác cánh tay lên chăn giống như bảo vệ một cách vô thức.

Cậu diệm lại chăn thật chặt cho anh, thời tiết ở đây không giống thành phố C, ban đêm lạnh tới nỗi phải đắp chăn bông, không cần điều hòa.

Doãn Hạo Vũ cầm điện thoại di động ra ngoài chụp mấy bức, thao tác thêm vài bước, đổi hình đại diện của mình thành một đôi bàn tay nắm lấy nhau.

Cậu xem kỹ lại ảnh chụp, cảm thấy khá hoàn mỹ, chỉ còn thiếu mỗi cặp nhẫn để chứng minh đây là một đôi tình nhân mà thôi.

Rất nhanh sau đó, bài đăng của cậu đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, Doãn Hạo Vũ đều thản nhiên trả lời, đúng vậy, cậu có người yêu, là đàn ông.

Trương Tinh Đặc nhanh gọn lẹ nhất, gửi bao lì xì cho cậu, còn ghi chú

"Thiên trường địa cửu(*)".

(*) Có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu giống như sự tồn tại của trời và đất.

Doãn Hạo Vũ nhận lì xì, vô liêm sỉ đáp lại:

"Cảm ơn, khi nào kết hôn sẽ mời mày tới làm phù rể."

Trương Tinh Đặc đáp:

"Nhớ đáp lễ lại nha Tiểu Vũ Vũ, mày còn chưa gửi lì xì đám cưới của tao đâu."

Doãn Hạo Vũ nhanh chóng đáp:


Doãn Hạo Vũ: "Được thôi, tiền mừng đâu?"

Trương Tinh Đặc: "Cái vẹo gì?"

Doãn Hạo Vũ: "Tao và Châu Kha Vũ sớm muộn gì cũng kết hôn, tiền mừng đâu, mày xì ra trước mau."

Hai người huyên thuyên với nhau một lúc thì cậu nhận được một cuộc gọi quốc tế. Doãn Hạo Vũ nhìn thông báo cuộc gọi đến trên điện thoại, đứng dậy trốn vào phòng tắm, đóng kỹ cửa rồi bật quạt thông gió lên, cố gắng hết sức tạo ra chút tạp âm, sau đó mới nhận điện thoại.

[Lâm Thư: "Hạo Vũ, ảnh đại diện của con là sao?"]

Doãn Hạo Vũ giả vờ:

[Mẹ, bên mẹ mới sáng sớm, mẹ ăn sáng chưa?"]

Lâm Thư không muốn phí lời với cậu, vào thẳng chủ đề chính:

[Lâm Thư: Con yêu đương rồi?"

Doãn Hạo Vũ: "Vâng."

Lâm Thư: "Với đàn ông?"

Doãn Hạo Vũ: "Với đàn ông ạ."]

Lâm Thư im lặng rất lâu, sau đó đáp

["Ngày mai mẹ đặt vé máy bay, ngày kia tới, con đến đón mẹ."

Doãn Hạo Vũ: "Mẹ đừng làm quá lên, con còn phải đi làm."

Lâm Thư: "Vậy thì không cần tới đón mẹ, con chỉ cần gửi địa chỉ căn hộ của mình cho mẹ là được."]

Việc còn lại đương nhiên trợ lý riêng của Lâm Thư sẽ làm, đặt khách sạn và xe riêng, không cần Doãn Hạo Vũ bận tâm.

Thế nhưng không phải Doãn Hạo Vũ ngại mấy chuyện phiền phức này, cậu sợ Lâm Thư tới sẽ tỏ thái độ cương quyết can thiệp.

Mối tình của cậu và Châu Kha Vũ giống như hạt mầm vừa đâm ra chồi non, không chịu nổi mưa đá khắc nghiệt.

Doãn Hạo Vũ tận tình khuyên nhủ:

"Mẹ, con thích đàn ông, không thay đổi được. Mẹ có đến con cũng sẽ không thay đổi."

Bên kia vang lên tiếng nước, hình như Lâm Thư ném bút vẽ vào xô nước, ngay cả tâm trạng vẽ vời cũng không còn nữa, xem ra lần này cậu đã khiến bà bực thật rồi.

Doãn Hạo Vũ đánh vào tâm lý:

["Con về rồi đã đành, nếu mẹ về rồi để bố... để Doãn Đình biết, ông ấy sẽ không vui."

Lâm Thư: "Con đừng có sợ hắn."]

Doãn Hạo Vũ cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trái không ngừng run rẩy của mình, nắm chặt lại thành quyền, rốt cuộc vẫn muốn gọi 1 tiếng bối

["Mẹ, là bọn con sai trước, đừng trách bố."

Lâm Thư: "Hạo Vũ, là mẹ sai, không liên quan tới con. Nếu như con không cho mẹ địa chỉ căn hộ, mẹ vẫn có thể tìm được vườn hội họa của con."

Lâm Thư: "Hạo Vũ, đừng tùy hứng, rốt cuộc sức khỏe của con thế nào, con tự rõ nhất."]

Doãn Hạo Vũ cảm thấy kể từ sau khi cậu ốm gần chết được tái sinh trở lại, Lâm Thư đã được kích hoạt bản năng che chở cho cậu, thậm chí có phần quá đáng. Mọi thứ khác đều được, chỉ có ngã bệnh là không được. Bà luôn cho rằng cậu là một tấm thủy tinh dễ vỡ, chỉ cần bất cẩn là có thể vỡ nát không thể nào khôi phục được lại như cũ nữa.

Thậm chí Doãn Hạo Vũ còn không dám nói bây giờ mình cũng đã cảm mạo.

Viêm cơ tim thật sự là một căn bệnh phiền phức, chỉ cần có nguyên nhân gây ra là bệnh có thể sẽ tái phát. Với người khác cảm mạo là bệnh vặt, còn với cậu đây là căn bệnh trí mạng.

Chỉ là từ sau khi cậu ra ngoài làm việc, cơ thể cũng khỏe khoắn hẳn lên, ít ốm hơn, cũng không thấy tái phát bệnh cũ. Huống hồ cậu còn thường xuyên chuẩn bị thuốc trợ tim để ở vườn hội họa, để lỡ cái "nếu như" ấy có thật sự xảy ra thì còn có thuốc để cầm cự.

Doãn Hạo Vũ nói

"Mẹ, mẹ đừng tới. Con thật sự không sao hết, con có chừng mực."

Lâm Thư nghe ra được sự chống cự trong giọng điệu của cậu, có phần nhượng bộ:

"Dù gì con cũng phải cho mẹ xem cậu ta là người thế nào."

"Rất tốt, vô cùng tốt, con rất thích, anh ấy đối xử với con cũng rất tốt."

"Con nói không tính."

Doãn Hạo Vũ hết cách, Lâm Thư không muốn phí lời với cậu, chuyện mà bà đã quyết định thì cậu không thể cản được. Cũng không biết khi Lâm Thư tới, nhìn thấy cậu và Châu Kha Vũ ở bên nhau thì sẽ có tâm trạng thế nào. Sẽ tiếc mài sắt không nên kim hay sẽ nói cậu phóng đãng như trước đây?

Thực ra Lâm Thư tỏ thái độ thế nào cũng không sao, cậu sẽ không rời đi nữa, cho dù thế nào cậu cũng sẽ không buông tay.

Doãn Hạo Vũ đặt điện thoại xuống, thở dài, dùng tay xoa ngực, bên trong vô cùng ngột ngạt, không biết có phải do đột nhiên xuất hiện áp lực nên mới khó chịu vậy không. Cũng tại cậu quá bộp chộp, quên mất trên WeChat vẫn còn mẹ ruột mình.

Bại lộ trước mặt mẹ, chẳng trách Lâm Thư cứ nằng nặc đích thân bay đến để giám sát cậu.

Doãn Hạo Vũ ra khỏi phòng tắm, lồng ngực bức bối khiến cậu muốn đi tu nửa chai nước suối. Cậu giống như ông cụ vừa đi tới cạnh giường vừa đấm ngực. Châu Kha Vũ đã ngồi dậy trên giường, giương mắt nhìn cậu chòng chọc.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhìn thấy anh thì bị dọa nhảy cẫng lên

"Sao anh đã dậy rồi?"

Có lẽ trên mặt cậu thể hiện sự chột dạ quá rõ ràng, Châu Kha Vũ liền cảm thấy ngờ ngợ, hỏi:

"Em sao thế?"

Thấy cậu xoa ngực, anh nói:

"Em không thoải mái sao?"

Doãn Hạo Vũ muốn nói mình vẫn ổn, nhưng lại lưỡng lự vì căn bệnh nặng nhiều năm trước đây, không dám coi thường. Huống chi bây giờ cậu và Châu Kha Vũ đã quay lại, lỡ như những tháng ngày đang tươi đẹp lại bệnh nặng bệnh nhẹ thì cũng không tốt, không nên hành hạ cơ thể nữa.

Cậu chần chừ gật đầu:

"Em muốn đến bệnh viện, nơi nào lớn lớn chút ấy."

Buổi chiều cậu còn cảm thấy đây chỉ là bệnh vặt, vì còn chưa có triệu chứng lồng ngực khó chịu. Tình huống hiện tại đã không xuất hiện trong rất nhiều năm qua.

Bệnh viện lớn ở thị trấn nhỏ cũng không khá hơn mấy, diện tích nhỏ, buổi tối bác sĩ trực cũng chỉ có một người, càng không thể kiểm tra kỹ, chỉ có thể xét nghiệm máu đơn giản, làm điện tâm đồ.

Xem thời gian cũng đã tới lúc có kết quả, Doãn Hạo Vũ nói mình đói bụng, đói cồn cào, vừa rồi cậu bị rút nửa ống máu nên giờ đầu óc choáng váng. Cậu mè nheo đủ đường, nhờ Châu Kha Vũ đi mua bữa ăn khuya cho mình, muốn ăn thanh đạm một chút.

Khi đến đây cậu đã quan sát qua, gần bệnh viện không có hàng quán gì, Châu Kha Vũ bị giục rời khỏi đây, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không quay về được, Doãn Hạo Vũ yên lòng chờ kết quả.

Cũng không phải cậu cố ý muốn giấu, chỉ là nếu bác sĩ nói đây là bệnh cũ thì Châu Kha Vũ sẽ biết, có khi còn hỏi cặn kẽ hơn.

Nếu hỏi tới chuyện này thì sẽ dây dưa tới cả quá khứ, cậu nghĩ tốt hơn hết đừng để cho Châu Kha Vũ biết, tránh để anh lo lắng, cảm thấy sức khỏe cậu yếu ớt rồi bao bọc quá mức giống như Lâm Thư.

Cầm kết quả điện tâm đồ và xét nghiệm máu, bác sĩ hỏi hiện tại cậu có triệu chứng gì. Doãn Hạo Vũ thành thật khai báo đã từng bị viêm cơ tim khá nghiêm trọng, thời gian ấy phải nghỉ ngơi gần nửa năm, sau khi khỏi hẳn cũng chưa bị tái phát.

Lần này do nghỉ ngơi không đầy đủ, lại thêm bị cảm nên kéo theo vài triệu chứng. Bác sĩ xem kết quả kiểm tra, gật đầu nói với cậu

"Lượng bạch cầu hơi cao, nhịp tim không ổn định."

Đối với phương diện này, Doãn Hạo Vũ đã có không ít kinh nghiệm, về cơ bản đã có thể xác định bệnh cũ tái phát. Bác sĩ nói trước mắt nên xem xét, bệnh tình không phải rất nghiêm trọng, chỉ có thể kê đơn thuốc về tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, bổ sung thêm nhiều vitamin.

Viêm cơ tim không phải bệnh có thể khỏi ngay lập tức, vẫn cần tăng cường rèn luyện hàng ngày, cố gắng hết sức tránh cảm mạo, phòng ngừa các nguyên nhân gây bệnh.

Lúc bác sĩ nói đến cần phải ăn nhiều rau thêm, bả vai Doãn Hạo Vũ bị một bàn tay đè lên, khiến cậu sợ hãi run rẩy cả người.

Giọng Châu Kha Vũ vang lên từ phía sau, anh đang hỏi bác sĩ còn cần phải chú ý những gì liên quan tới bệnh này. Doãn Hạo Vũ cứng ngắc, cậu không biết Châu Kha Vũ về lúc nào, đã nghe bao lâu rồi. Nhưng Châu Kha Vũ không hỏi cậu mắc bệnh gì mà hỏi trực tiếp cần chú ý những gì, xem ra đã nghe được hết rồi.

Bác sĩ kê đơn thuốc xong rồi bảo bọn họ đi nộp phí. Doãn Hạo Vũ định đứng dậy thì bị Châu Kha Vũ ấn lại xuống ghế.

Châu Kha Vũ lạnh nhạt nói:

"Ngồi nghỉ đi, để anh đi là được."

Thực ra cũng không xa, vài bước chân cậu vẫn đi được mà. Cho nên cậu sợ tình huống như thế này, khiến cho người khác lo lắng, cậu rất khó chịu.

Lúc Châu Kha Vũ đi lấy thuốc, có một cặp cha mẹ bế con tới khám, Doãn Hạo Vũ nhường chỗ, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ anh. Khi có người đi tới trước mặt, cậu nở nụ cười

"Lấy xong thuốc rồi à?"

Châu Kha Vũ gật đầu, cậu lại hỏi:

"Anh về khi nào vậy? Chẳng phải đi mua cơm cho em ăn sao?"

Châu Kha Vũ nhìn cậu không nói gì, nhìn tới mức khiến cậu cảm thấy áp lực nặng như núi, anh nói:

"Anh gọi ship, lát nữa sẽ giao đến."

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt Doãn Hạo Vũ, bổ sung thêm một câu:

"Gần bệnh viện không có hàng ăn, gọi ship nhanh hơn anh đi. Cho nên anh đặt xong đồ ăn, mua cho em chai nước... Rất ngạc nhiên sao? Em muốn hỏi anh đã nghe được bao nhiêu không?"

Đương nhiên Doãn Hạo Vũ sẽ không thừa nhận, cậu lấy chai nước từ tay Châu Kha Vũ, nhấp một ngụm

"Anh nghe thấy thì thôi, tại sao em phải ngạc nhiên, anh cũng đâu phải không nhìn ra em bị bệnh."

"Em mắc bệnh này từ bao giờ?"

"Đừng làm biểu cảm sợ hãi thế, bệnh này không nghiêm trọng đâu, cũng không đáng sợ, chỉ là do bị cảm mạo, nghỉ ngơi thật tốt là được. Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, không cần làm phẫu thuật, bảo em tĩnh dưỡng là được rồi."

"Em đừng lừa anh."

Doãn Hạo Vũ đắc dĩ, cậu cắn môi, một lúc sau mới mềm giọng ra, thẳng thắn nói:

"Đã từng cấp cứu."

Tin tức này khiến sắc mặt Châu Kha Vũ trở nên nghiêm trọng hơn cả người mang bệnh là Doãn Hạo Vũ, anh hỏi:

"Cấp cứu?"

Doãn Hạo Vũ nắm tay anh:


"Aizzz, đều đã qua rồi, chẳng phải bây giờ em vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt anh sao? Đừng nghĩ tới mấy chuyện vô nghĩa đó nữa, đi thôi, bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi thật tốt, em mệt rồi, đi về ngủ nào."

Cậu siết chặt tay Châu Kha Vũ, ra ngoài đón xe về khách sạn, suốt cả đường Châu Kha Vũ im lặng, ánh sáng điện thoại lóe lên không ngừng. Doãn Hạo Vũ tới gần xem thử, phát hiện anh đang tra bệnh viêm cơ tim trên Baidu thì không khỏi buồn cười, cậu gập máy vào không cho Châu Kha Vũ xem nữa:

"Anh chưa từng nghe người ta nói bệnh gì trên Baidu cũng đều phải chết sao? Đừng tin mấy cái này, tin em, tin bác sĩ đi."

Châu Kha Vũ nhìn cậu, đáy mắt phản chiếu ánh đèn xe bên ngoài, phảng phất như vừa rưng rưng nước mắt, đến khi chớp mắt một cái thì cảm giác ươn ướt không còn nữa, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Châu Kha Vũ nói:

"Thật sự không sao ư?"

"Không sao mà."

Trở về khách sạn, Doãn Hạo Vũ đi tắm. Dù cậu bận bịu thế nào thì cứ ra ngoài về là nhất định phải tắm rửa, cũng vì sợ giường đệm khách sạn không sạch sẽ nữa.

Cậu không dám gội đầu, sau khi tắm thì mặc quần áo tử tế, chân ướt nhẹp xỏ đôi dép kém chất lượng dùng một lần, suýt chút nữa trượt ngã ở cửa.

Châu Kha Vũ nghe thấy động tĩnh thì vội bước nhanh qua, ánh mắt căng thẳng, cứ như anh không còn là anh nữa mà là một Châu Kha Vũ có vợ đã mang thai mười tháng sắp lâm bồn, cực kỳ nôn nóng.

Doãn Hạo Vũ tí thì bật cười thành tiếng không đúng lúc, cậu vịn lên cửa, lắc đầu nói:

"Anh cũng đi tắm đi, cho tỉnh táo một chút."

Đợi đến khi Châu Kha Vũ ra khỏi phòng tắm, cậu đã tắt hết đèn trong phòng, chỉ giữ lại đèn ngủ đầu giường. Trong không gian tối om vang lên âm thanh buồn ngủ biếng nhác của Doãn Hạo Vũ:

"Tắm xong rồi à?"

Châu Kha Vũ đi qua, trên cơ thể vẫn vương hơi nóng sau khi tắm, anh tới gần Doãn Hạo Vũ, vuốt ve mảng da hồng hào ám muội trên gò má của cậu. Cậu mở mắt ra, thò cánh tay nóng hầm hập từ trong chăn ra ngoài:

"Đến ôm một cái nào."

Châu Kha Vũ không qua mà nắm lấy vạt áo cậu kéo lên trên. Doãn Hạo Vũ run rẩy rụt eo lại, do cảm mạo nên giọng cậu đặc sệt âm mũi

"Không được, em còn đang cảm, sẽ lây cho anh mất."

Ngay sau đó một thứ đè lên ngực đã khiến giọng cậu tắt ngấm, cậu mở mắt ra, ngắm nghía gương mặt Châu Kha Vũ.

Trên mặt người yêu cậu không có cảm xúc, càng không có dục vọng, anh chỉ nghiêm túc nhìn vào ngực cậu, tỉ mỉ sờ lên, muốn biết nơi ấy đã từng bị dao rạch ra chưa, có dấu vết nào không, tại sao mấy lần rồi anh đều không phát hiện ra.

Doãn Hạo Vũ nắm lấy bàn tay trước ngực

"Không phải, không dùng dao phẫu thuật."

Cậu điều trị ngoài tim, sử dụng máy móc ECMO(*) hỗ trợ, cấy một ống dẫn vào chân, không cần mở khoang ngực để đặt máy tạo nhịp tim, cho nên vết thương không phải ở ngực mà là ở đùi.

(*) Oxy hóa máu bằng màng ngoài cơ thể (ECMO) là một thiết bị hỗ trợ sự sống. Những người cần sử dụng ECMO là những bệnh nhân đang bị những bệnh lý nặng, đe dọa tính mạng làm ngừng hô hấp và tuần hoàn của họ.

Doãn Hạo Vũ giữ mặt Châu Kha Vũ

"Đã bảo anh đừng ngớ ngẩn lên tra Baidu rồi mà, mấy bài đăng trên đó rất đáng sợ, động một tí là dùng dao, anh cũng đã làm với em rồi, rốt cuộc trên người em có sẹo phẫu thuật không, anh còn không rõ chắc?"

Châu Kha Vũ muốn xem sẹo nên cậu phải cởi quần. Anh bật đèn lên sau đó tách hai chân cậu ra, hai người một nằm trước một nằm sau trên giường, chỉ thấy sẹo không lớn, trên chân gần vị trí háng, cũng khá nhỏ.

Doãn Hạo Vũ thật sự không chịu nổi, cũng không phải muốn làm chuyện xấu, sao phải bày ra tư thế đen tối thế này. Cậu liên tục kéo quần lên, bị Châu Kha Vũ kéo dậy ôm chặt:

"Ngoan nào ngoan nào, mau ngủ thôi."

Anh đột nhiên ôm cậu rất chặt, vùi gương mặt vào ngực cậu, giống như đứa bé con không chịu ngẩng đầu lên. Doãn Hạo Vũ thấy anh tự dưng bộc lộ bản tính trẻ con thì thấy dễ thương chết đi được, trái tim vừa chua xót vừa mềm nhũn. Cậu yêu thương xoa nhẹ tóc Châu Kha Vũ, từ từ khép mắt lại.

Ngày hôm sau hai người ngồi xe một ngày về thành phố C, Châu Kha Vũ đưa cậu về thẳng nhà, ra mệnh lệnh bắt cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Doãn Hạo Vũ nhớ vườn hội họa, ngoài miệng thì đồng ý nghe lời nhưng thực tế nghỉ ngơi ở nhà chưa tới một ngày đã vác mặt đến vườn hội họa. Cậu đi dạy tình nguyện nên đã vắng mặt rất nhiều ngày, vừa đến nơi là bắt đầu xử lý ngay công việc Tiểu Hùng để lại cho mình.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy ngồi ở nhà chẳng bằng đến vườn hội họa làm việc, cũng đều là ngồi cả, đi loanh quanh mấy vòng cũng khiến trái tim khỏe mạnh hơn. Cậu ngồi trong phòng làm việc, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cao gót từ xa tới gần, như cảm nhận được gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn.

Người vừa đẩy cửa phòng làm việc vườn trưởng có gương mặt từa tựa như Doãn Hạo Vũ, mái tóc ngắn gọn gàng, váy dài màu đen, xách theo chiếc xắc nhỏ. Bà đi một vòng quan sát đánh giá văn phòng rồi ngồi xuống ghế sô pha, nữ trợ lý bên cạnh im lặng đi theo, đứng sau lưng bà.

Tiểu Hùng đuổi theo, lúng túng nhìn Doãn Hạo Vũ

"Vườn trưởng, quý bà này không để ý tới em đã xông vào, em không cản được..."

Doãn Hạo Vũ tự nhiên đứng dậy từ sau bàn làm việc, làm động tác yên tâm với Tiểu Hùng rồi mỉm cười với người phụ nữ đang ngồi sofa

"Mẹ."

Tiểu Hùng kinh ngạc nhìn hai người họ, không nhiều lời nữa, cùng nữ trợ lý kia im lặng lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

Lâm Thư đứng dậy đi tới trước mặt cậu, quan sát kỹ mặt cậu, ấn đường cau chặt

"Con ốm!?."

Giọng bà chắc như đinh đóng cột khiến Doãn Hạo Vũ thật sự không có lời nào để phản bác.

Lâm Thư: "Đến bệnh viện với mẹ."

Doãn Hạo Vũ: "Con còn phải làm việc."

Lâm Thư: "Để Tiểu Nhiễm giúp, con bé thừa sức quản lý vườn hội họa của con."

Trợ lý bên cạnh Lâm Thư tên Tiểu Nhiễm, xuất thân đại học danh tiếng, bình thường cô chuyên quản lý bảo tàng nghệ thuật và tài sản riêng của Lâm Thư.
Nhà họ Lâm vì muốn động viên Lâm Thư nên để bà ra nước ngoài sống, còn đặc biệt phái thêm người tài tới hỗ trợ bà. Một nhân tài như vậy lại đi quản lý vườn hội họa của cậu, đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.

Doãn Hạo Vũ nói:

"Nếu để ông ngoại biết mẹ trở về..."

Nhắc tới chuyện này là Lâm Thư phiền lòng, vì muốn cho nhà họ Doãn một câu trả lời, bố của bà đã nhẫn tâm đưa bà ra nước ngoài, bà tự biết mình đuối lý, ở nước ngoài đã được một khoảng thời gian dài, vốn dĩ cũng không có ý định trở về. Nếu không phải vì thằng con trai vô dụng này tự ý về nước, bà cũng không muốn quay lại đây. Dù bà có thích thành phố C này đến mức nào cũng không được.

Lâm Thư trả lời:

"Con cũng biết mẹ không thể trở về, vậy con có thể khiến mẹ an tâm một chút không?"

Hiện tại Doãn Hạo Vũ tay làm hàm nhai, tự làm tự hưởng, sống lưng đã cứng cáp hơn rất nhiều

"Con về nước là để gây dựng sự nghiệp."

"Con về nước khởi nghiệp hay yêu đương? Người đàn ông kia là ai, lai lịch thế nào, mẹ muốn gặp."

"Mẹ đừng nói quá."

"Hạo Vũ, chẳng lẽ con tưởng mẹ cất công về nước là nói đùa con sao? Mẹ không thể ở lại quá lâu, trước tiên con đi bệnh viện đã. Còn người đàn ông kia, nếu như ngay cả mẹ cậu ta cũng không dám gặp thì cũng không phải người đáng tin cậy gì, mau chóng chia tay đi."

Lúc này chuông điện thoại của Doãn Hạo Vũ vang lên, cậu cau mày không nhận. Lâm Thư nhìn thấu tất cả rồi nhìn cậu

"Sao thế, là người đàn ông kia nên con không dám nhận sao?"

Doãn Hạo Vũ khẽ cắn răng nhận máy, Châu Kha Vũ trong điện thoại dùng giọng điệu kiềm chế cơn giận hỏi cậu:

"Sao em không ở nhà nghỉ ngơi?"

Doãn Hạo Vũ đau cả đầu, trước mặt là cái nhìn hùng hổ hăm dọa của Lâm Thư, trong điện thoại là người yêu đang tỏ thái độ cương quyết chất vấn.

Hai người này bị cuồng kiểm soát sao!

Doãn Hạo Vũ: "Em đang ở vườn hội họa."

Châu Kha Vũ: "Anh đến tìm em."

Doãn Hạo Vũ: "Không được! Bây giờ em... không tiện lắm."

Cậu sắp khóc.

Lâm Thư mở miệng nói:

"Bảo cậu ta tới đây."

Lâm Thư không làm được hành động cướp điện thoại nhưng bà vẫn có thể khiến cho người ở bên kia máy nghe thấy giọng mình.

Châu Kha Vũ ngẩn ra:

"Cạnh em có người sao?"

Doãn Hạo Vũ đau đầu thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Ừm, là mẹ em."

Lâm Thư nghe thấy gã đàn ông lỗ mãng lừa con trai mình muốn tới thì ngồi xuống trong phòng làm việc, tư thế tao nhã, nói:

"Gặp cậu ta xong, chúng ta đến bệnh viện."

Doãn Hạo Vũ : "Con đến bệnh viện rồi."

Lâm Thư: "Bác sĩ nói thế nào?"

Doãn Hạo Vũ: "Không sao."

Lâm Thư: "Con chắc chứ?"

Bà nheo mắt, rõ ràng không tin. Sắc mặt Doãn Hạo Vũ quá kém, bà không mù nên sao có thể không nhìn thấy, thật sự không yên tâm.

Vừa nói xong, phòng làm việc lại rơi vào sự im lặng một lần nữa. Doãn Hạo Vũ không muốn nói, Lâm Thư đã quyết định trong lòng nên cũng không có ý định hỏi ý kiến cậu.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên ba lần rồi được lịch sự đẩy ra, Doãn Hạo Vũ đứng phắt dậy khỏi ghế, nhìn người đàn ông vừa đẩy cửa vào.

Châu Kha Vũ mặc áo sơ mi, đeo cà vạt và đồng hồ tinh xảo, hormone đàn ông trưởng thành phân tán trong căn phòng, anh tuấn khiến người ta đỏ mặt.

Doãn Hạo Vũ tự dưng ghen vô cớ, đây là đến gặp mẹ cậu chứ không phải gặp cậu, tại sao phải ăn mặc đẹp trai như vậy? Cũng không biết trên đường đi bị bao nhiêu người ngoái đầu nhìn theo rồi.

Có lẽ Châu Kha Vũ đến nhà cậu, phát hiện ra cậu không có nhà nên mới gọi điện đến, ăn mặc thế này là vì cậu, Doãn Hạo Vũ nghĩ vậy thì không khỏi hài lòng.

Lâm Thư nghiêng người sang, vốn định nhìn xem mặt mũi người đàn ông này thế nào, lúc thấy mặt Châu Kha Vũ, bà kinh ngạc mở to mắt, miệng cũng há ra, vẻ thất thố hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt.

Bà quay đầu nhìn Doãn Hạo Vũ để xác thực, chỉ thấy con trai bà hai má ửng hồng, mặt như đóa hoa đào, nhỏ giọng giới thiệu với bà:

"Mẹ, đây chính là bạn trai con, Châu Kha Vũ."

------------

🌟 huhu bạn bé đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đó.
Sorry mấy bà giờ mới đăng được. Lý do là tối giờ ngồi high Dream Team đó. Mọi người đã xem cả rồi chứ ?? Ảnh Dan và Oscar đăng đó 🤧 Nhớ quá trời, tui đợi 4 đứa gặp nhau mà cầu được ước thấy rồi nèee~|

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip