5.
Doãn Hạo Vũ - lúc này đang ôm một túi bánh - đi lon ton theo chân Châu Kha Vũ đến nơi xếp hàng tập trung với lớp. Sau một hồi, cô bảo bọn họ chia ra thành nhóm 5 người, mỗi nhóm sẽ tự dựng lều cắm trại và cố gắng hoàn thành càng nhanh càng tốt.
Con núi cả lớp định leo là một khu vực đã được quy hoạch thành địa điểm tham quan của thành phố bọn họ. Đường đi lên núi khá bằng phẳng, cũng không cao và dốc mấy. Cô giáo bảo thời gian leo cả đi cả về chỉ tầm một tiếng rưỡi thôi nên tụi nhỏ cứ từ từ nghỉ ngơi, chiều trời mát rồi hẳn leo lên cũng được. Cứ như vậy, Châu Kha Vũ trước tiên là dắt tay người đứng kế bên mình, sau đó đi qua chỗ tụi Vương Chính Hùng rồi lập thành một nhóm như đã hẹn trước.
" Lâm Mặc đâu rồi ? Nhóm mình hôm nay không có nó là khỏi dựng lều gì luôn á, hôm qua nó còn khoe dăm ba cái dựng lều một tay nó lo hết cơ mà."
Châu Kha Vũ nhướn mày hỏi hai đứa đang ngồi dưới bóng cây nghỉ mệt.
Vương Chính Hùng và Ngô Vũ Hằng không trả lời, đồng loạt chỉ tay vào một góc xa xa, sau đó kêu bọn họ nhìn cho kỹ vô.
Lâm Mặc say xe, đang ôm cây mà nôm thốc nôn tháo.
" Rồi không ai tới phụ Mặc Mặc hả, lỡ bị say nắng rồi bệnh luôn thì sao "
Doãn Hạo Vũ lo lắng hỏi, nhưng một lần nữa, hai người Hùng và Hằng lắc đầu, kêu bọn họ nhìn tiếp đi.
Lưu Chương ở lớp bên cạnh không hiểu từ đâu ra xuất hiện với một cái khăn và chai nước suối. Cậu chàng đỡ Lâm Mặc ngồi xuống ghế đá rồi thân thiết lau miệng cho người vừa bị hành hạ muốn xỉu kia, còn tốt bụng mở nắp chai nước cho nữa.
" Tụi này muốn giúp cũng không tới lượt đâu."
Ngô Vũ Hằng gật đầu với câu nói của Vương Chính Hùng, rồi cậu kêu tên ngồi kế dịch ra một tí chừa chỗ nữa. Lúc này, cậu mới kéo Doãn Hạo Vũ ngồi xuống kế bên mình.
" Hôm nay bé có đem cái gì cay cho anh ăn không Vũ Vũ ơi."
Châu Kha Vũ nghe xong tức muốn thổ huyết. Ngô Vũ Hằng từ khi nào thân thiết với Hạo Vũ như vậy, còn xưng hô người ta là anh với bé nữa chứ. Ngô Vũ Hằng mặc kệ luồn hơi lạnh toả ra từ sóng lưng, tiếp tục giỡn với cậu nhóc mặc hoodie hồng.
" Em có mang cái bánh cay cay anh thích nè Hanh Hanh."
Doãn Hạo Vũ cười vui vẻ, sau đó lấy ra một bịch bánh trong cái túi mình cầm rồi dúi vào tay Ngô Vũ Hằng.
" Bánh này mẹ em mua rồi nói là cay với ngon lắm, chắc chắn anh thích cho coi. "
Châu Kha Vũ đứng thấy mệt chân ( tim ) nên ngồi bệt xuống dưới đất luôn. Cậu nhìn chằm chằm vào hai người anh em kia, không biết nên bắt đầu từ đâu đây nữa.
Cậu nắm lấy một tay của Doãn Hạo Vũ, lắc lắc.
" Sao cậu gọi Vũ Hằng là anh mà không chịu gọi mình ? Mình dạy tiếng trung cho cậu cũng mệt lắm đó. "
" Gọi cậu là anh trai thúi rồi kìa "
Doãn Hạo Vũ đanh đá đáp, ngay lập tức, Vương Chính Hùng nãy giờ im im bỗng cười phá lên, còn đập tay với Patrick một cái nữa.
" Great job man, that's my student."
Biết ngay chỉ có tên này dạy hư.
Cuối cùng Lâm Mặc cũng khoẻ ra, ngồi nghỉ một xíu thì tinh thần liền sảng khoái ngay tức khắc rồi. Cậu chạy sang chỗ 4 đứa bạn mình hẹn, nhưng thấy cảnh 3 đứa con trai to xác chen nhau ngồi thảm picnic, một thằng cao ngồi bệt ra đất trông bần bần thì cậu mới thấy hơi kỳ kỳ với tiếc tiếc
Không lẽ mình vừa bỏ qua chuyện gì thú vị sao ta ?
______
Châu Kha Vũ vẫn thấy hơi buồn vì chuyện Hạo Vũ tặng thêm bịch bánh cho người khác mà không phải cậu. Cậu cũng rõ, hai người kia chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau thôi, Ngô Vũ Hằng xem Patrick như đứa em trai nhỏ trong nhà vậy. Nhưng nhìn người mình thích thân thiết với người khác thì đâu có ai vui vẻ cho được...
_____
Cô giáo chia mọi người ra mấy nhóm khác nhau để cùng phụ cho tiệc cắm trại buổi tối. Châu Kha Vũ được phân vào nhóm đi tìm củi khô nhóm lửa, Doãn Hạo Vũ với Ngô Vũ Hằng, Oscar Hùng thì ở nhóm phụ giúp chế biến thức ăn sẵn để leo núi xong về nướng. Kha Vũ ngậm ngùi nhìn người ta của mình vui vẻ giỡn giỡn với bạn, tiếc muốn chết vì không thể ở chung nhóm với cậu ấy. Cậu lén lút nhìn Patrick mấy cái sau đó buồn bã đi ra ngoài bìa rừng nhặt củi. Nhặt càng lúc càng hăng, tay ôm cả bó đầy.
Thôi thì làm nhanh để về với cậu ấy nữa chứ. Hạo Vũ nôn leo núi từ tận tuần trước lận, chí ít cậu có thể cùng người mình thích leo núi, ngắm hoàng hôn, lưu giữ kỷ niệm. Vậy cũng không tệ chút nào
Nhưng cuối cùng Châu Kha Vũ cũng không leo núi được.
Cậu ôm củi nhiều quá, đi không vững nên giữa đường bị té bong gân.
______
Doãn Hạo Vũ đang cắt cà rốt chăm chú, bỗng nhiên cậu nghe Ngô Vũ Hằng la lên rồi hớt hải chạy như ma rượt tới báo tin :
" Không xong rồi mọi người ơi, Kha Vũ nó bị thương nặng lắm, nguy hiểm lắm ôi trời ơi. "
Nghe xong câu đó, tim Hạo Vũ như muốn ngừng đập. Cậu bất cẩn cắt một đường trúng vô ngón tay mình nhưng không để ý mà bỏ con dao xuống, hỏi ngay :
" Kha Vũ ở đâu rồi ?"
" Ở trong lều mình, mà nó-"
Cậu chạy như bay đến chỗ lều nhóm mà không để Vũ Hằng nói hết câu, vừa chạy cậu vừa sợ Kha Vũ bị chuyện gì nghiêm trọng nguy cấp. Lỡ cậu không gặp được cậu ấy nữa, lỡ cậu ấy đang đau đớn khổ sở lắm thì sao.
Doãn Hạo Vũ rơm rớm nghĩ, hồi nãy cậu còn chọc Kha Vũ nữa chứ, bây giờ cậu ấy có mệnh hệ gì thì cậu sẽ tiếc nuối cả đời.
Patrick xông thẳng vào lều, thở hồng hộc.
Châu Kha Vũ đang ngồi nghỉ trên ghế, thấy cậu tới thì ngẩng lên trố mắt nhìn, sau đó gãi đầu hỏi :
" Sao cậu ở đây, làm đồ ăn xong rồi hả ?"
Doãn Hạo Vũ không nói câu nào, tiến lại gần rồi nhìn chăm chú từ trên xuống dưới người bạn cùng bàn của mình một lượt. Thấy chân của Kha Vũ bị bó nguyên cục bột mới toanh, cậu liền cúi xuống nhìn cho rõ vết thương đó, rồi soi xem trên người cậu ấy có vết thương nào không.
Vũ Vũ không bị gì nguy hiểm với tính mạng như cậu lo cả, hên quá.
Doãn Hạo Vũ thở phào một hơi. Châu Kha Vũ không hiểu nãy giờ bạn mình đang bị làm sao vậy, nhưng bỗng nhiên thấy mắt Hạo Vũ đỏ hoe như mới khóc vậy. Hoảng hốt, cậu trai ngồi ghế mới kéo tay Patrick lại, xoa xoa an ủi. Ngay lập tức cậu phát hiện ra tay của bạn nhà mình bị cứa nguyên một đường dài, máu vẫn đang chảy luôn. Xót, cậu vươn người lấy ra chai nước muối làm sạch vết thương cho Hạo Vũ, làm xong thì thổi một hơi, sau đó hỏi bạn có bị rát hay không rồi mới dán băng keo lại cho cẩn thận.
Doãn Hạo Vũ lắc đầu, tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy góc áo của cậu trai bị bó bột, nhìn tội y như bé mèo nhỏ mới bị bỏ rơi.
" Cậu bị thương ở chân hả, có đau không, có sao không, cần mình giúp gì không ?"
Châu Kha Vũ càng nhìn càng thấy đau lòng hơn nữa.
"Qua đây ngồi với mình nè. Đừng ngồi ra đất dơ lắm đó. Mình vẫn ổn mà, cô giáo lo có bạn bị thương nên chuẩn bị dụng cụ y tế rồi băng bó cho mình sẵn cả rồi. Mình bị trật chân xong Hanh Hanh nó đưa vô đây liền, không đau lắm đâu."
Cậu lấy tay lau đi mấy vệt nước mắt còn sót lại trên mặt Patrick. Cậu bạn gật đầu, nắm tay Kha Vũ không buông. Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên thấy rõ.
" Thôi cậu chuẩn bị đi, xíu còn đi leo núi nữa, leo xong chụp ảnh về là được rồi. "
Châu Kha Vũ dịu dàng nói, sau đó xoa đầu của người ngồi cạnh một chút xíu . Cậu trai áo hồng còn ngoan ngoãn nghiêng đầu qua cho bạn xoa dễ hơn nữa. Doãn Hạo Vũ lo cho cậu tới mức này, vậy mà hồi nãy cậu còn buồn giận người ta.
" Mình không leo núi nữa đâu, mình ở đây với Kha Vũ là được rồi. "
" Nhưng cậu nôn leo lắm mà, giờ ở đây tiếc lắm. Nói thiệt, mình không sao đâu, cứ đi chơi đi"
Châu Kha Vũ khuyên giải một chút, sau đó nhéo má cậu một cái.
" Không có cậu thì chơi vui sao được nữa."
Doãn Hạo Vũ nói câu này nhỏ xíu, nhưng từng chữ từng chữ một đều được Kha Vũ nghe lọt hết vào lỗ tai.
Tim Kha Vũ bây giờ còn đập mạnh hơn lúc nghe điểm cuối kỳ nữa.
Cả hai không còn nói gì thêm, cứ thế yên lặng nắm tay nhau, sau đó đan xen 10 ngón tay lại.
Ở bên ngoài lều, ba người Chính Hùng, Lâm Mặc, Vũ Hằng đứng nhìn nhau, sau cùng quyết định sẽ không vào trong để quấy rối đôi trẻ bọn họ
__________
// Ngoại truyện - tin nhắn vào ngày hôm sau của người nào đó //
zhoukeyu6d : ê tao cho xem cái này nè
wuyuheng : hả 🙂
zhoukeyu6d * gửi ảnh *
zhoukeyu6d : pai pai tự tay làm bánh cho nè 😄😄
wuyuheng : ?????????????
???????????
???????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip