Chương 1

Một buổi sáng an yên, nơi Bắc Kinh tràn ngập nắng sớm.

Cái nắng ấm dịu ngọt như mật chảy tràn, nhẹ nhàng ôm lấy cả một bầu trời xanh rộng lớn trong veo. Mùa xuân Bắc Kinh vào những ngày này đây vẫn còn đôi chút cái se lạnh của Đông qua vẫn còn sót lại, nhưng đó đây vẫn sẽ cảm nhận được từng khoảnh khắc bình yên, dung dị và hiếm thấy được nơi cuộc sống nơi đô thành sầm uất nguy nga.

Trong căn phòng lớn, Duẫn Hạo Vũ đứng trước gương cẩn thận chỉnh trang lại từ trên xuống dưới, chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc vest đen, quần âu ngay ngắn cùng với mái tóc được vuốt lên bảnh bao. Người đâu vẫn luôn nghe đài thời sự đưa tin rằng, chàng thiếu gia nhà họ Duẫn đã bị bố mẹ mình nhéo tai xách từ Đức về lại Bắc Kinh này. 

Cậu vốn không phải là kẻ ăn chơi lêu lổng, thậm chí là một tên thủ thân như ngọc trong sạch hơn bất cứ ai. Chỉ là, cuộc sống tự lập một mình bên trời Tây thực sự quá phức tạp, nhất là khi những vị thiếu gia tiểu thư ở trong độ tuổi sắc xuân na ná giống với Duẫn Hạo Vũ kia, thật không ngoa chút nào khi nói rằng điều ấy sẽ rất dễ dàng để dính vào những chuyện xấu xa không đáng có.

Bố đã chuyển công tác cho mình, bắt mình từ YH bên Đức chuyển về chi nhánh bên đây... Để làm Giám đốc. Duẫn Hạo Vũ bực bội lẩm bẩm.

Cậu không phải là không thiết tha gì với chức danh cao quý này, nhưng cậu vốn đã làm quen với cuộc sống bên đó rồi. Một bầu trời trong xanh vời vợi, một bức tường thành Berlin nổi tiếng, những dãy phố kiên cố mang hơi thở Trung Cổ và cả những toà lâu đài cổ tích thơ mộng nằm dọc Romantic Road, đẹp y như tên. Cảm giác khi ta chầm chậm thưởng thức một món xúc xích Bratwurst hương tỏi trứ danh, nhâm nhi một ngụm bia Lager mát lạnh và ngắm nhìn cuộc sống tại vườn bia kiểu mẫu và nghe kể đó đây những câu chuyện chưa được thổ lộ bao giờ. Cuộc sống bên đó thật tốt đẹp đến mức đã luôn thành công níu chân cậu ở lại mỗi khi bố mẹ ngỏ ý muốn xách cậu lên đường về Trung.

Nhưng lần này bố mẹ thật sự rất kiên quyết, và cậu cũng chẳng còn lý do nào để chối từ.

"Duẫn Hạo Vũ, nhanh lên. Bố không có thời gian để chờ con nữa đâu."- Duẫn Thiên Nam đứng ở dưới nhà, tức giận gào lên- "Sao bố nghe đối tác khen con là tác phong làm việc rất nhanh cơ mà? Con làm sao thế hả!?"

"Bố, từ từ nào..."- Duẫn Hạo Vũ phía trên lầu khổ sở nói vọng ra- "Con vẫn chưa chuẩn bị xong hết nữa."

Mặc dù có hơi miễn cưỡng khi phải nghe theo bố nhậm chức vụ này, nhưng dẫu sao ngày đầu đi làm cấp trên của người ta cũng phải tạo một chút ấn tượng tốt ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cậu không phải là một người sếp khó tính sáng nắng chiều mưa, nhưng, cậu lại làm việc cực kỳ nghiêm túc việc nào ra việc nấy. Cậu cũng khá lo lắng nếu như các nhân viên sẽ có thành kiến với cậu ngay từ lần gặp đầu tiên, thì sau này sẽ rất khó khăn để làm việc chung với nhau đó. Mà trong một tập thể làm việc đây, việc đoàn kết và lắng nghe vẫn là hai yếu tố quan trọng để có thể đưa công ty đi lên.

Duẫn Hạo Vũ lặn lội trong nghề này mặc dù chưa được nhiều năm, nhưng với từng ấy kinh nghiệm cậu đã thu góp được từ những cuộc sống tự lập bên ngoài thì cậu đã hiểu quá rõ.

"Hay bố cứ đi trước đi, con ở lại kiểm tra một số thứ nữa rồi con đi sau."- Duẫn Hạo Vũ bận rộn với đống tài liệu trên bàn, nói vọng xuống.

"Rồi tao đi trước thì mày đi bằng cái gì? Đi bộ hả?"- Duẫn Thiên Nam chống nạnh nhíu mày cáu gắt.

"Vâng, con đi bộ cũng được, hoặc xe buýt cũng không sao. Mọi người có biết mặt con đâu mà con phải sợ chứ."- Duẫn Hạo Vũ mếu máo quay ra cửa, lên giọng trả lời chắc nịch- "Vậy nhé ạ, bố cứ đi trước đi. Con cam đoan con sẽ có mặt tại công ty trước bảy giờ rưỡi."

.

Rời khỏi nhà lúc sáu giờ rưỡi trong bộ dạng vội vã cuống cuồng, Châu Kha Vũ cho dù thế nào cũng không ngờ được rằng mình lại có thể quên đặt báo thức và ngủ nướng đến hơn tận một tiếng so với bình thường như thế. Trách hôm qua công việc trên công ty quá nhiều, khi anh đã giải quyết xong thì cũng là khi đồng hồ điểm quá mười một giờ- trong khi đó mọi hôm bình thường anh vẫn luôn chợp mắt lúc mười giờ đêm.

Châu Kha Vũ chẳng sợ hãi gì việc bị sếp đe dọa trừ lương đâu, bởi anh là sếp của người ta mà. Nhưng nói gì thì nói, anh vẫn là cấp trên, là sếp, là Giám đốc của một tập đoàn, kỷ luật phải tốt thì mới có thể quản lý được một tập thể chứ.

Chắc hẳn anh phải nên viết một bản kiểm điểm rồi, từ nhân viên Châu Kha Vũ gửi đến Giám đốc Châu.

Xe ôtô hôm qua vừa đi bảo trì nên bây giờ một chút phương tiện anh cũng chẳng có, mà đường đến công ty thì lại rất xa... Châu Kha Vũ không đủ kiên trì để một thân đi bộ từ nhà đến công ty đâu.

Bước đến trạm xe buýt, Châu Kha Vũ đưa tay lên kiểm tra đồng hồ. Anh không quá rành gì về thời gian đưa đón của xe buýt nơi đây, nhưng nghe anh trai Châu Hạo Sam nói là khoảng bảy giờ đúng sẽ có một chuyến 0510 từ trạm này về ZY. Vậy nên, cứ chờ đợi là hạnh phúc đi vậy.

Bây giờ đã là sáu giờ năm mươi, Châu Kha Vũ khoanh tay đứng đợi, anh bắt đầu hơi thiếu kiên nhẫn rồi đây. Chỗ trạm xe này đây đông nghịt người, chủ yếu chỉ là mấy sinh viên, nhân viên công sở đang di chuyển đến chỗ làm. 

Nghĩ đến đây Châu Kha Vũ lại thở phào nhẹ nhõm, thật may vì trước khi ra ngoài anh đã lường trước được điều này và chuẩn bị cho mình một chiếc khẩu trang che kín mặt mũi. Bởi lẽ nếu không thì có lẽ bây giờ anh đã chết ngộp trong cái không khí ngột ngạt của một vòng vây kinh dị rồi đó.

Châu Kha Vũ cứ suy diễn lung tung một hồi về những viễn cảnh có thể xảy ra nếu anh không đeo khẩu trang hoặc mọi người đều có thể nhận ra anh xong rồi, thì từ đằng xa, chiếc xe với bảng số 0510 chạy tới và dừng chân ngay tại trước trạm. Từng dòng người bắt đầu đi xuống, đi lên một cách tấp nập. Dừng tại trạm này, trạm kia, xe lại càng chạy càng đông, Châu Kha Vũ chỉ thấy mọi người kéo lên xe mà không thấy ai xuống.

Ôi sao hôm nay lại đông thế chứ... Châu Kha Vũ nhăn mặt tỏ vẻ chán nản. Không thèm để ý gì đến mấy người đang đứng bên cạnh mình đang ồn ào nói chj lớn tiếng kia, anh vẫn chỉ luôn im lặng từ đầu đến cuối, lâu lâu lại đưa tay lên kiểm tra giờ giấc một lần.

Xe dừng tại một điểm cách ZY chỉ khoảng vài trăm mét, người người trên xe cũng bắt đầu thưa thớt dần. Châu Kha Vũ vội vàng xách túi xoay lưng bước theo dòng người rời khỏi chiếc xe.

Bầu trời Bắc Kinh trong vắt một ngày nắng đẹp, mấy đám mây lững thững trôi đi. Một ngày thật tuyệt vời nếu như Châu Kha Vũ chọn đi bộ thay vì đi xe, mọi thứ thật quá chật chội khó chịu.

Bỗng nhiên từ phía sau, một người chạy xộc lên với tốc độ nhanh như chong chóng, vô tình đụng phải bả vai kia của Châu Kha Vũ. Cả hai cùng đau điếng ngã xuống đương, cặp mắt kính của người kia rơi xuống đất vỡ choang, bao nhiêu thứ tài liệu hồ sơ trong túi đều rơi vương vãi xuống đất.

Châu Kha Vũ loạng choạng ngồi lên, tay chân luống cuống phụ giúp người kia sắp xếp lại tài liệu. Xong xuôi, người kia mới đứng thẳng người lên, phủi phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo. Dưới lớp khẩu trang nở nụ cười nhẹ, khóe mắt cong lên thành hình bán nguyệt đẹp đẽ. Cậu ta cúi xuống, nhỏ nhẹ nói một câu: "Cảm ơn anh rất nhiều, thật phiền anh rồi."

Nói rồi cậu ta lại nhanh chân chạy đi, bỏ lại Châu Kha Vũ vẫn đang ngẩn người chưa kịp định thần lại sự việc.

Một lúc sau, anh mới hoàn hồn lại, tâm trí vừa đặt một dấu chấm hỏi to lớn cũng liền bay đi hết. Châu Kha Vũ cúi người xuống, nhặt lấy một tấm thẻ nhỏ xíu dưới chân mình.

Là một tấm danh thiếp nhỏ xíu.

"Patrick Nattawat Finkler.

Duẫn Hạo Vũ."

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip