Chương 15
Duẫn Hạo Vũ cầm theo tập tài liệu đã mang theo trước ở nhà bước thẳng vào công ty, trên đường đi có mấy Trợ lý đi ngang qua đưa cho cậu thêm mấy sấp bản thảo nữa. Sáng nay có cuộc họp lúc chín giờ, cậu đã cố gắng hoàn thành mọi việc sớm nhất có thể để đặt chân đến công ty trước giờ họp ba tiếng đồng hồ. Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, cậu quay sang dặn dò Trợ lý Trương một chút rồi xoay người tiến thẳng lên phòng Giám đốc.
"Giám đốc, tài liệu cậu cần ở đây."- Thư ký đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đưa tài liệu lên bàn nói- "Đây là bản thảo tổng hợp công thức nguyên liệu cho dòng kem dưỡng cậu đã nghiên cứu trong suốt ngày qua. Chúng đều đã được tôi và Trợ lý Trương ghi chép lại tường tận tất cả tỷ lệ phân chia luôn rồi. Cậu kiểm tra lại hết đi."
"Được rồi, cảm ơn anh. Đã làm phiền anh rồi."- Duẫn Hạo Vũ mỉm cười với tay lấy quyển tài liệu trên bàn mở ra xem xét kiểm tra, dịu giọng lên tiếng đáp lại.
"Không, tôi không cảm thấy phiền gì đâu. Đó vốn là công việc của tôi."- Thư ký Diệp cứng ngắc trả lời. Một hồi sau, anh lờ mờ cảm giác trong phòng không có việc gì cần thiết để mình làm nữa, liền mới gật đầu cúi chào Duẫn Hạo Vũ rồi như một cái con rô bốt mà bước ra ngoài.
Thư ký này đi theo cậu cũng đã được kha khá năm, kể từ khi cậu mới chân bước chân ráo tiến thẳng vào vị trí trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn YH chi nhánh bên Đức đến tận bây giờ. Nói thì cũng không phải đâu xa, nhưng anh ấy là người duy nhất có thể chịu được cái tâm lý sáng nắng chiều mưa, khó tính đến mức khắc nghiệt của cậu. Duẫn Thiên Nam thấy vậy, cũng đồng ý chuyển công tác cho anh ta sang đây làm việc với Duẫn Hạo Vũ.
Thư ký Diệp cái gì cũng tốt, tinh thần trách nhiệm luôn cực kỳ cao, yêu cầu và mục tiêu đặt ra cho chính bản thân mình cũng không bị rập khuôn quá mức. Chỉ mỗi cái, anh ta làm việc thực sự quy củ đến quá đáng, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm chỉnh không bao giờ đùa cợt.
Thế vậy nên, Trợ lý Trương ngay từ ban đầu đã nhìn trúng anh ấy, cơ mà anh ta đã cua được đâu. Thậm chí đến cả số điện thoại riêng của anh ấy còn không biết nữa mà.
Đến như vậy thì Duẫn Hạo Vũ cậu cũng chịu. Hai tay hai chân cậu đồng tình tác hợp, nhưng mọi thứ vẫn nên phụ thuộc hết vào Trợ lý Trương và Thư ký Diệp vẫn hơn.
Sau khi giải quyết hết xong một chồng báo cáo cùng với sấp tài liệu cần thiết mà Thư ký Diệp vừa mới đưa đến, Duẫn Hạo Vũ xoa xoa thái dương, vươn vai thư giãn vài cái rồi cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường đối diện kia. Còn bốn mươi lăm phút nữa sẽ tới giờ họp, bây giờ cậu nên di chuyển đến phòng họp thì hơn.
Với lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn, Duẫn Hạo Vũ hí hửng bấm lách cách vài con số rồi gửi cho người kia vài dòng tin nhắn. Rất nhanh, người bên kia đã xem được.
"Sao đấy? Không phải đang làm việc sao? Cấp trên mà biết, chắc chắn cả tôi lẫn cậu đều sẽ bị đuổi việc."
Không cần biết Châu Kha Vũ đã viết những dòng này trong trạng thái như thế nào, nhưng Duẫn Hạo Vũ chỉ liếc sơ qua một chút vẫn có thể nhận ra được một giọng điệu sặc mùi châm chọc ở đó. Cậu suy nghĩ một hồi, rồi mới bình tĩnh nhún vai nhắn lại.
"Theo như tôi nhớ không lầm thì chú có biết lái xe tải, và tôi cũng là một tay đua motor nghiệp dư. Có bị đuổi việc chắc cũng không sao đâu nhỉ, bây giờ nhà di động cũng đang hot lắm đó... Tôi cũng nuôi chú được, không sao không sao. Tôi không ngại thì thôi, chú ngại làm gì. Chú đồng ý không?"
Phải nói rằng quả thật thời gian đã mài dũa cậu rất nhiều để có đủ mặt dày nói ra mấy câu thế này đây. Ôi Trời, nếu là lúc trước thì có cho bạc cậu cũng chẳng thèm hé mồm ra nói nửa chữ.
Nhưng không sao, vì sự nghiệp biến cuộc hôn nhân giao dịch này từ giả thành thật thì dù có thế nào cậu cũng dám nói. Miễn là đừng bậy bạ lung tung ảnh hưởng đến thanh danh của cậu thì đều sẽ được hết.
Đang vừa lúc cậu đưa tay lên đỡ trán bất lực thì điện thoại reo lên một tin nhắn thông báo. Cậu đưa mắt đọc kỹ những con chữ nhỏ xíu trong màn hình, đôi má bất giác lại hiện lên nét đo đỏ.
"Ừ, đồng ý. Cậu nghĩ thế nào cũng được, tôi cũng sẽ nghe theo."
Duẫn Hạo Vũ xem được câu trả lời của người bên đầu máy như vậy, khóe miệng lại không tự chủ được mà nở lên một nụ cười dịu dàng.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ, nhận thấy nãy giờ đã trôi qua được hơn năm phút. Cậu nên di chuyển tới phòng họp và xem xét kiểm tra lại lần cuối những khâu chuẩn bị của nhân viên thì hơn.
"Chú nói một câu an ủi động viên tôi đi có được không? Tự nhiên tôi thấy hồi hộp quá..."
Cậu khẽ mím môi nhấn vào biểu tượng gửi, sau đó lại đứng bật dậy khỏi ghế đặt điện thoại xuống bàn, bước lại tủ kính đối diện bàn làm việc mà mở nó ra lấy một chồng tài liệu. Cùng lúc đó Trợ lý Trương bước vào, anh cúi gập người kính cẩn nói:
"Giám đốc, phòng họp đã được chuẩn bị xong xuôi. Cậu sẽ đến kiểm tra lại lần cuối chứ?"
Duẫn Hạo Vũ quay sang nhìn anh ta, gật đầu mỉm cười đáp lại một câu, "tôi sẽ đến" rồi xoay người lại bàn làm việc chuẩn bị tài liệu. Chiếc điện thoại im lìm bỗng dưng reo lên rả rích thông báo của một cuộc gọi, cậu nheo mắt khó hiểu nhìn vào nó, trong lòng không ngừng dấy lên những câu hỏi phức tạp.
Từ Chú Châu Kha Vũ.
Cuộc gọi vừa được chấp nhận nhấc máy, từ đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng trầm ấm. Duẫn Hạo Vũ vừa nghe được tiếng của người nọ, trái tim bỗng lại mềm nhũn cả ra, gần như là đã tan chảy.
"Thế nào? Đã chuẩn bị họp rồi sao?"- Giọng điệu người kia đậm vẻ cưng chiều ôn nhu hỏi lại- "Lại còn sợ nữa? Không phải hôm qua bừng bừng khí thế lắm à? Cậu làm sao thế?"
"Thì... Chú cũng phải hiểu cho tôi chứ. Lần đầu tiên đứng ở vị thế cao như vậy mà trình bày với các nhân viên cấp dưới, phần lớn họ lại là người lớn tuổi hơn mình. Tôi không run mới lạ."- Duẫn Hạo Vũ bừng bừng đỏ mặt vì bị trêu ghẹo, cũng không vừa mà lên giọng đáp trả lại- "Chú đừng chọc tôi nữa, tôi hồi hộp là sự thật mà. Tim tôi đang đập bình bịch luôn này."
"Thấy chú gọi điện, tim tôi lại càng đập mạnh hơn. Chú nói xem, tôi có nên bắt đền chú không?"
"Được, cho phép cậu bắt đền, kiểu nào cũng được."- Anh khẽ cười nhẹ- "Cố lên, tôi tin rồi cậu sẽ làm được. Tôi lúc nào cũng ở đây, cần gì thì cứ nói tôi. Cho dù có như thế nào tôi cũng sẽ đồng ý."
Ôi Trời, thôi không ổn rồi.
Ngay từ đầu cậu đã kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này, lại còn quá đáng làm hẳn một bản hợp đồng giao ước đôi bên khẳng định không cho ai bước vào cuộc sống của ai, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Bây giờ thì sao chứ, quên cái bản hợp đồng đó đi. Cậu phải cảm ơn bố mẹ mình nhiều vì đã đồng ý lời đề nghị của nhà bên kia chấp nhận đưa cậu sang đây sống chung.
Có lẽ vì, mình đã gặp đúng người.
.
Chuông báo tan ca vừa reo lên một tiếng, Châu Kha Vũ đã tức tốc bật dậy khỏi bàn làm việc chuẩn bị đồ đạc rồi lấy xe rời khỏi công ty. Vừa nãy anh đã nghe một số người đồng nghiệp nói chuyện rằng sẽ có một buổi tập luyện motor diễn ra tại một trường đua rộng lớn gần ngay quảng trường, lại còn quy tụ lại không ít những tay đua motor danh tiếng trong nước. Đợi Duẫn Hạo Vũ tan làm xong rồi đưa cậu ấy đến đây, dám chắc cậu ấy sẽ rất thích.
Xe đậu trước cổng công ty được hơn mười phút, từ phía xa bóng dáng Duẫn Hạo Vũ đã dần như thoắt ẩn thoắt hiện. Người trong sảnh quá đông, khiến cậu dường như đã chìm hẳn vào trong biển người trôi nổi. Đợi tản tản ra bớt, Châu Kha Vũ đã thấy Duẫn Hạo Vũ đứng ngay bên cạnh cửa kính ô tô của mình.
"Chú, chú đến đây đón tôi à?"- Duẫn Hạo Vũ nheo mắt cười cười- "Chú thật có tâm quá đi. Tặng chú mười điểm."
"Ừ, cảm ơn. Nhưng không phải cậu nói muốn bắt đền tôi à?"- Châu Kha Vũ nhướng mày đáp lại- "Tạm gác lại đi, cuộc họp diễn ra như thế nào? Ổn cả chứ?"
Duẫn Hạo Vũ khẽ mím môi chớp chớp mắt, dĩ nhiên với một tập thể lớn như vậy sẽ luôn xảy ra những ý kiến trái chiều, nhất là khi ai cũng đều có năng lực tài giỏi trong tay. Những người phản đối phần lớn đều đã trên ba mươi lăm, chủ yếu vì họ không muốn thoát vòng an toàn.
Sản phẩm kem dưỡng da làm từ thiên nhiên không thịnh hành lắm so với những sản phẩm công nghiệp khác, với lý do vì sao vẫn chưa giải thích được. Theo tổng số liệu điều tra trên thị trường trong suốt mười năm trở lại đây, sản phẩm kem dưỡng hóa chất công nghiệp luôn chiếm phần áp đảo so với sản phẩm trái cây thiên nhiên. Vậy nên cậu hiểu rõ, phần lớn họ là do không muốn công ty bị lỗ vốn nặng.
Tuy vậy, mọi thứ vẫn diễn ra khá suôn sẻ như mong muốn. Công thức nghiên cứu đã được chuyển giao sang cho nhân viên bên nhà máy sản xuất, có các chuyên gia cùng với Trợ lý Trương và Thư ký Diệp giám sát kỹ càng, nên cậu cũng đã yên tâm được phần nào hơn.
"Cũng khá thuận lợi chú ạ, theo như kế hoạch thì sản phẩm sẽ được ra mắt vào một tháng sau nữa, y như dự kiến ban đầu."- Duẫn Hạo Vũ vui vẻ kể lại- "Chú thấy tôi rất giỏi phải không? Cũng là nhờ lời động viên của chú đấy nhé. Lần sau hễ cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nhờ đến chú đầu tiên. Chú có ngại không ạ?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ đồng ý mà."- Châu Kha Vũ khẽ phì cười gật đầu- "Bây giờ tôi đưa cậu đến một nơi, dám chắc cậu sẽ thích."
Duẫn Hạo Vũ ra vẻ tò mò, không trả lời gì hơn mà cứ thấp thỏm trong lòng mãi không yên. Huhu, cậu rất muốn hỏi anh ta rằng chỗ đó là chỗ nào, nhưng không được. Anh ta đang muốn tạo bất ngờ cho mình mà.
Chú Châu Kha Vũ là tuyệt vời nhất luôn!
Đua trường Basel, tọa lạc rộng lớn giữa thành phố Bắc Kinh. Nhìn thấy bảng tên hiện ra trước mắt mình, Duẫn Hạo Vũ không kiềm nổi sự phấn khích trong lòng mà vội vàng mở toang cửa xe nhảy xuống. Châu Kha Vũ chầm chậm điềm tĩnh bước theo sau chân cậu, tỉ mỉ quan sát bóng người phía trước. Quả nhiên Duẫn Hạo Vũ là một tay đua đích thực, nơi này có vẻ khá lạ lẫm với cậu nhưng chỉ cần đánh mắt qua quan sát vài cái liền có thể hiểu rõ được luôn.
Bước đến khán đài gần sân đua nhất, Duẫn Hạo Vũ cẩn thận bám chặt tay vào thành hàng rào sắt, rướn người ra ngoài như muốn quan sát thật kỹ.
Hai tiếng "xuất phát" vừa được hô vang lên, năm chiếc siêu motor cùng lúc rồ ga rồi xông lên phía trước như hổ như báo. Trường đua thoáng chốc như được phủ một chục tầng sương khói dày đặc, mấy tràng cổ vũ gào thét vẫn không ngừng vang lên ầm ĩ.
Đúng rồi, đây mới chính là nó. Thứ mà một tay đua motor như Duẫn Hạo Vũ thích thú hưởng thụ. Một bầu không khí kịch tính đến ngạt thở và xa xỉ đỉnh cao.
"Chú thấy không, trong giải đấu sắp tới mà tôi tham gia, địa hình cũng sẽ được thiết kế như vậy đó!"- Duẫn Hạo Vũ hào hứng đập đập Châu Kha Vũ, nói- "Vui thật đấy nhỉ?"
Châu Kha Vũ không trả lời mà tiếp tục nheo mắt quan sát. Năm chiếc xe từ điểm xuất phát, đến bây giờ chỉ còn ba chiếc thôi, và nãy giờ đã chạy được hơn hai kilometres.
Nghĩa là hai chiếc xe kia đã bỏ cuộc trong chặng đường vừa nãy.
"Nhưng nó rất nguy hiểm."- Châu Kha Vũ thở dài quay sang nhìn Duẫn Hạo Vũ, hiểm- "Lý do gì cậu lại thích nó vậy?"
"À... Lý do hả..."- Duẫn Hạo Vũ ngẩn người ra một chút, rồi mới khẽ mỉm cười trả lời- "Tôi yêu thích tốc độ. Và những kết quả nó đã đem lại cho tôi sau quãng thời gian tập luyện mài dũa thật sự rất có ý nghĩa."
Châu Kha Vũ im lặng, tiếp tục lắng nghe Duẫn Hạo Vũ đang giãi bày.
"Như chú biết đấy, tôi là một thiếu gia của một gia đình tiền vung như rác. Từ nhỏ, tôi đã được bao bọc rất cẩn thận, còn chưa biết được cái cảm giác cầm chổi ra sao, giặt quần áo và nấu ăn như thế nào. Cũng vì thế mà khi tôi đến Đức du học, mọi thứ độc lập thực sự quá khó khăn. Nhiều lúc khi vấp ngã, tôi đã chẳng đứng lên được."
"Nhưng qua lời giới thiệu của thằng bạn tôi và bản thân tôi cũng muốn được hòa nhập chung với đám bạn bên đó, tôi đã đi học motor. Bằng mọi cách."
"Như vậy cũng đồng nghĩa rằng, tôi đến với motor cũng là vì ngưỡng mộ sự ngầu lòi của đám bạn tôi bên Đức và muốn thay đổi bản thân vì những điều chẳng chính đáng gì. Tôi có chút hối hận."
"Nhưng càng tiếp xúc lâu, tôi mới hiểu ra rằng, lái xe thực sự phải có hồn trong đó, chứ không phải cứ ngầu là hay. Cũng tiếp tục như thế, tôi bắt đầu nhận thức được rằng trong giới đua xe, chỉ có hai kiểu tay đua: tay đua đã gặp tai nạn và tay đua sẽ gặp tai nạn, chứ tuyệt nhiên chẳng bao giờ có chữ 'không gặp tai nạn' ở đây. Nó đã tôi luyện tôi rất nhiều. Từ một kẻ dễ dàng sụp ngã trong cuộc sống, tôi đã biết cách tự đứng dậy và làm lại từ đầu hơn. Ít ra là, chỉ buồn một đêm cùng với rượu thôi. Sau đó liền sẽ vui vẻ trở lại."
Không phải vì cậu nổi loạn nên cậu mới yêu thích motor, cũng chẳng phải vì cậu ăn chơi đú đởn theo bạn bè mà gắn bó với motor đến tận bây giờ. Nhưng, vì nó là nguồn động lực tiếp thêm sức mạnh cho cậu, để cậu có thể nhanh chóng đứng lên và tiến về phía trước.
Một tay đua sẽ chẳng bao giờ thành công nếu gã ta té xe một vài lần mà nhất quyết buông bỏ. Cuộc sống cũng vậy. Công chuyện sẽ chẳng bao giờ ra hồn nếu như người thực hiện vẫn luôn dễ dàng rũ bỏ.
Để có được tấm huy chương vàng danh giá kia.
"Được rồi, cậu nói như vậy đúng lắm. Tôi hiểu cho cậu."- Châu Kha Vũ gật gù thấu hiểu, ánh mắt kiên định hướng thẳng vào mắt Duẫn Hạo Vũ, nói- "Tôi sẽ luôn ủng hộ cậu hết mình. Tôi dám chắc, nhất định một ngày không xa cậu sẽ dành được tấm huy chương vàng của cuộc đời mình!"
Không cần một ngày không xa đâu, vì tấm huy chương vàng của cuộc đời em đang xuất hiện ngay trước mắt em rồi.
---
Chuẩn bị nhặt liêm sỉ cho cháu nó rồi huhuhuhu =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip