Chương 7

Nhà hàng được xây gần ngay chiếc cầu thỏi bạc Jinding nổi tiếng nguy nga đến khắp thế giới, một chiếc cầu bằng đá cẩm thạch trắng thật sự tráng lệ được xây dựng và đến nay cũng đã lâu tuổi. Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ đứng trên cầu nhìn về hướng Tây mà thấy khu dân cư Shichahai rực rỡ ánh đèn, làm gió mái rượi thổi vi vu, không khí trong lành và hơi ẩm gặm nhấm, gợn sóng uốn lượn lăn tăn cùng với hàng liễu xanh mướt phảng phất rũ xuống hai bên bờ.

Nhưng ngược lại với sự trong lành thanh mát ngoài kia, bầu không khí giữa Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ lại ngột ngạt kinh dị đến mức khó thở, từ lúc ra khỏi nhà hàng ra đến giờ đã hơn mười lăm phút mà cả hai đều không mở lời với nhau câu nào. Duẫn Hạo Vũ đứng trên thành cầu, nhắm mắt lại, từng ngụm khí lạnh mát rượi khẽ lướt qua nơi đầu mũi, một hơi mỏng tang.

"Cậu có chuyện gì muốn nói thì nói luôn đi. Tôi thật sự không có thời gian."- Châu Kha Vũ lạnh nhạt lên tiếng- "Có chuyện gì muốn nói không? Nếu không thì xin phép, tôi đi về."

"Khoan đã!"- Duẫn Hạo Vũ giật mình, vội vàng nắm lấy khuỷu tay Châu Kha Vũ giữ lại- "Đúng là tôi có chuyện muốn nói với anh, nghe tôi nói đã, được không?"

Châu Kha Vũ biết ngay mà, rõ là có chuyện bí mật quan trọng nào đó tuyệt đối bố mẹ gia đình hai bên không thể biết được. Anh có còn xa lạ gì với mấy chuyện kết hôn ép buộc này nữa đâu,  một bản thoả thuận giữa hai người nữa chứ gì.

Duẫn Hạo Vũ tìm một băng ghế đá gần đó, bộ dạng bình thản ung dung ngồi xuống. Cậu lấy từ trong túi xách ra một bản tập hồ sơ, đưa ra cho Châu Kha Vũ đang đứng ngay trước mặt mình, nhàn nhạt nói: "Hợp đồng, anh biết là gì rồi chứ?"

Châu Kha Vũ đưa tay nhận lấy, chậm rãi mở tập hồ sơ ra, là một bản hợp đồng nhỏ với những dòng chữ ngay ngắn dày đặc.

Nó đã được người soạn ra sắp xếp như một trật tự của một bản hợp đồng bình thường. Bên A có, bên B có, điều khoản thỏa thuận hai bên cũng có, có luôn cả điều khoản bảo mật và thời hạn hợp đồng hai bên kéo dài. Xem ra, cậu ấy đã rất nghiêm túc về chuyện này.

Điều một: Như đã nói từ trước, không ai làm phiền cuộc sống của ai.

Điều hai: Tiền bạc hai bên phân chia rõ ràng, không gộp chung tài sản.

Điều ba: Giờ giấc sinh hoạt của bên A khác bên B, đề nghị không quản lý, cũng đừng chờ cơm về nhà. Ngược lại, bên A cũng sẽ đối xử như thế với bên B.

Điều bốn: Trừ những tình huống khẩn cấp, cần thiết thì hoàn toàn được phép nói dối về cuộc sống và mối quan hệ giữa cả hai. Dĩ nhiên, bên A cũng sẽ chấp hành điều này và tình nguyện thuận theo những lời nói dối ấy để che dấu  người ngoài. 

Khi cả hai bên đều nhận được lợi ích mà bản thân và công ty tập đoàn mình mong muốn, bản hợp đồng này sẽ kết thúc, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc sau này cả hai sẽ chẳng dính dáng gì tới nhau nữa.

"Thật xin lỗi nếu như chuyện này làm anh khó chịu, nhưng tôi chỉ có thể làm được như thế."- Duẫn Hạo Vũ nhún vai tiếp tục- "Nếu anh có ý kiến gì thì hoàn toàn có thể thêm vô, nếu hợp lý thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý chấp nhận. Không sao hết."

Châu Kha Vũ thở dài, nếu như cậu đã nói như vậy thì anh cũng sẽ không phản đối. Bây giờ bọn họ chỉ là hai kẻ xa lạ bất đắc dĩ chỉ vì lợi ích tập thể của công ty hai bên mà bị ràng buộc lại một chỗ với nhau, hà tất dĩ nhiên cậu ấy sẽ chẳng cảm thấy thoải mái gì. Thôi thì, phóng lao thì phải theo lao, nghe theo lời cậu ấy đi. Dù sao nó cũng có quá đáng gì đâu.

"Được rồi, tôi chấp nhận, thiếu gia nhỏ Duẫn Hạo Vũ."- Châu Kha Vũ gật đầu- "Tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cậu phải biết kính trên nhường dưới, biết tôn trọng gia đình tôi là được."

"Cái đó anh không cần phải lo, tôi đương nhiên biết điều này."- Duẫn Hạo Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay ra- "Vậy xin chào anh, xin phép tự giới thiệu. Tôi là Duẫn Hạo Vũ, Giám đốc đương nhiệm của YH chi nhánh Trung Quốc. Rất vui được gặp anh. Tương lai sau này, mong sẽ được chỉ dẫn."

Châu Kha Vũ hơi ngẩn người ra, nhưng rồi cũng gật đầu mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay thon nhỏ ấy của Duẫn Hạo Vũ, dịu giọng đáp lại: "Xin chào, tôi là Châu Kha Vũ, Giám đốc đương nhiệm của tập đoàn ZY. Rất vui được gặp cậu. Tương lai sau này, mong sẽ được chỉ dẫn."

Lúc ấy, Duẫn Hạo Vũ nào có biết được đâu- Rằng người đàn ông lịch lãm ôn nhu đang đứng trước mặt cậu, vừa mở lời xin chào giới thiệu kia, lại từng bước âm thầm tiến vào cuộc sống của cậu, xoay chuyển một quỹ đạo vốn có đã được cậu vạch ra sẵn trước đó.

Cũng chính là người đã khiến cậu luôn nhiệt tình theo đuổi để nói ra một câu, I love you from the bottom of my heart.

Lúc ấy Châu Kha Vũ nào có biết được đâu- Rằng người đang đứng trước mặt anh đây, người khiến anh đã vô tình rung động từ một ánh mặt, một nụ cười, một lần lướt qua nhỏ nhoi vụn vặt, nhưng anh lại tuyệt nhiên phủ nhận đi thứ tình cảm sét đánh ấy.

Lại chính là người khiến anh chân thành mở miệng nói ra một câu, "You had me at hello."

.

Một tuần sau đó, bữa tiệc nhỏ được diễn ra với sự hiện diện của số ít người họ hàng thân thiết của hai gia đình Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ. Bởi vì đây là cuộc hôn nhân kín, bố mẹ Châu và bố mẹ Duẫn đều không thích quá nhiều người biết chuyện này. Những người hiện diện ở đây hôm nay chỉ là những cô, dì, chú, bác, ông bà nội, ông bà ngoại của cả hai bên thôi.

Duẫn Hạo Vũ theo lẽ thường tình đã chuyển đến nhà riêng của Châu Kha Vũ sống, những thứ hành lí đồ đạc cần thiết đều đã được Duẫn Hạo Nhiên hí hửng thu dọn từ sớm. Cảm giác như, anh ấy đã rất mong đến ngày có thể thành công tống được cổ cậu ra khỏi nhà vậy đó.

Cất xe vào garage xong, Châu Kha Vũ giúp Duẫn Hạo Vũ lấy hết đồng hành lý từ trong cốp xe ra mang vào bên trong. Anh với tay đến bức tường ngay bên cửa bật đèn lên, căn phòng thoáng chốc liền ngay rực sáng. Đối với một người đã từng sống trong một căn dinh thự có thể xem như một tòa lâu đài nguy nga như Duẫn Hạo Vũ thì mọi thứ ở đây vẫn bình thường thôi, nhưng nếu suy xét lại thì nó vẫn mang đậm màu sắc của một dinh thự giàu có nức tiếng, như một tòa cung điện Châu Âu tọa lạc lộng lẫy thôi mà.

"Phòng của cậu vẫn chưa được dọn... Ngày mai sẽ có người đến sắp xếp thu dọn lại hết cho."- Châu Kha Vũ ngại ngùng gãi đầu lên tiếng- "Thật có lỗi quá đi, tôi không nghĩ Khang Di với bố mẹ cậu lại muốn cậu đến đây sớm như vậy, người giúp việc ở đây cũng không có..."

"À, cũng không sao."- Duẫn Hạo Vũ khẽ mím môi, trầm mặc- "Hôm nay tôi ngủ trên sofa cũng được, ổn thôi mà."

"Không được, làm sao lại ngủ trên sofa được chứ."- Châu Kha Vũ vội vàng từ chối- "Cậu ngủ trên giường, tôi ra sofa ngủ. Thế nào?"

"Đó rõ ràng là giường của anh, anh mà ngủ sofa tôi liền xuống đất."- Duẫn Hạo Vũ lắc đầu lia lịa không chịu, thẳng thắn nói lại- "Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ ngủ sofa. Hoặc là chia đôi giường, để con gấu ở giữa. Anh chọn một trong hai đi."

"Được, vậy thì để con gấu ở giữa."

---

Không biết như thế nào mà tui muốn được thu nhỏ lại làm con gốu ghê á =)))

Ôi không, kì cục quá đi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip