I

Chạng vạng, phòng tập đã vơi bớt người, chỉ có đôi hỗ trợ đường trên cùng nhau lẩn trốn trong góc tối, bao phủ họ là làn khói trắng mờ ảo, mang theo vị đắng ngắt đang cố len lỏi vào khoang phổi và hương phụ gia bạc hà mát lạnh, cay tê đầu lưỡi. Ở chốn tĩnh lặng cách bức tường trắng, những cái chạm thường ngày trở nên nóng rát, tựa như có đàn kiến đi qua da thịt, kích thích ngứa râm ran.

"Seokie... eo đau." 

Tay kẹp chặt đầu lọc phẩy vài cái, tàn thuốc rơi xuống cổ áo hầu muốn đánh thức kẻ không uống mà say kia. 

Nụ cười nguy hiểm mơ hồ xuất hiện: "Bình thường Hyeonie rất thích, hôm nay làm sao thế?" 

Từ bao giờ sợi dây liên kết bị nới lỏng, con thỏ nhỏ ranh ma muốn chạy đến khu rừng khác nương nhờ, bỏ rơi sói hoang cô độc, mặc kệ nó đang níu kéo không ngừng. 

Sự nhiệt tình ban đầu rốt cuộc bị giấu ở đâu rồi?

Điếu thuốc cháy hết đến đầu lọc, vô tình châm vào kẽ hở tay bỏng rát khiến gương mặt Choi Hyeonjoon nhăn lại: "Gần đây anh không khỏe."

Trước khi cắn xuống, chàng trai hung ác giễu cợt: "Nói dối."

Chút thương tiếc bay biến, bắt đầu xuất hiện vết tích cay mắt. Khi nanh cắm xuống, mùi bạc hà của thuốc lá lặn sâu vào từng mạch máu, trộn lẫn vị tanh là hơi thở thanh mát, ẩn chút the lạnh. 

Vành mắt thanh niên nhuộm sắc đỏ ngập trong biển hoàng hôn, những giọt nước lăn tăn chảy dài, mang theo thanh âm nức nở khó kiềm nén.

Không thể chối từ sự cám dỗ ở hiện tại, tương lai càng khó thoát khỏi mê cung mịt mù.

Nhưng...

Dường như Choi Hyeonjoon chưa bao giờ để tâm nhiều đến thế, bởi ngay từ đầu kẻ đòi hỏi sự giúp đỡ này là bản thân, chẳng có bất cứ yêu cầu nào được đưa ra trước. 

Quyền hạn vứt bỏ đã sớm bị chính mình tước đi mất, đổi ra hai bàn tay trắng không thể nắm lại điều gì. 

"Hyeonjoon hyung có trong phòng không? Mọi người gọi anh."

Giọng nói của rừng trẻ tựa dòng suối lạnh tưới vào ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Dẫu không mấy tự nguyện, sói hoang vẫn phải trả chú thỏ trở về với khu rừng xanh, thứ bị bỏ lại là chàng trai với điếu thuốc tàn chịu đựng sự giẫm đạp dưới mũi giày. 

Chẳng ai quan tâm việc quần áo đồng nghiệp mình xộc xệch ra sao, họ rất nhanh đã cuốn nhau vào những trò đùa tinh quái. Cuộc vui khá ồn ào, chúng kéo đến tận nửa đêm. Suốt quãng thời gian đó Choi Hyeonjoon luôn cảm giác sau lưng mình xuất hiện máy quay vô hình, giám sát mọi hoạt động.

Đến khi mệt nhoài, anh thả mình vào góc khuất dưới ô cửa số, ngắm nhìn tia sáng từ trăng rọi xuống mặt sàn đầy vết giày lấm lem. Hương bạc hà nhẹ nhàng lôi cuốn không biết từ đâu len lỏi trong khứu giác, thâm nhập xuống lá phổi, dây dưa trêu đùa. 

Mon men theo mùi hương phát ra, Choi Hyeonjoon dừng chân trước cửa phòng Ryu Minseok.

"Dạo này học ai mà hút lắm thế?"

Hàm lượng nicotine tuy thấp nhưng rất nhanh đã thấm vào phế quản, anh che miệng ho khan và tiếng trước khi cất câu hỏi.

Những đốt ngón đặt trên bàn đột ngột rời khỏi, chuẩn bị thay cho nơi đặt tay tiếp theo.

"Còn nhớ đến em à?" Cổ họng bỏng rát vẫn không thiếu sự giễu cợt trong lời nói.

Buổi tối dài đằng đẵng, con thỏ nhỏ chẳng bố thí nổi một cái liếc mắt, tất cả chỉ tập trung vào những cuộc chơi và lời chọc ghẹo không thấy hồi kết. Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu cũng chẳng ai có thể xoa dịu ngoài đối phương.

Tại thời khắc ấy, Ryu Minseok bỗng thấy ánh dương xoay quanh mình ngày thường với bất kì ai cũng thế, luôn treo nụ cười ngọt ngào mềm mại như kẹo bông gòn trên môi, không hề có ngoại lệ nào. Trước đây không để ý, hiện giờ ngẫm lại thì chẳng hề vui.

"Sao dám quên chứ?"

Choi Hyeonjoon tiến tới dán người vào đối phương, tìm kiếm cho mình chỗ thoải mái để tựa. Đứng cùng đám đông phải đeo lớp mặt nạ vô hại dày lớp thật khó chịu, chỉ có người bên cạnh mới là chốn an toàn, vì cả hai đều hiểu rõ phần tối tăm bên trong của nhau. 

Lòng bàn tay khô ráo bao phủ bầu má, hạ cằm xuống, đón chờ sự chủ động hiếm hoi từ con thỏ với quả ngọt mọng nước. Lẫn trong thanh âm giao triền là tiếng vải vóc cọ xát vào nhau, Choi Hyeonjoon được nhấc bổng đổi từ đứng phía sau đến ngồi trên chiếc đệm thịt.

"Phát tiết đi nào, bạn nhỏ của anh" Nếm xong vị mật ủ trong hủ bạc hà, chàng trai hài lòng ghé đến bên tai người em nhỏ thân thiết thì thầm.

Liệu đối phương có nghe thấy sợi dây lý trí của mình đã đứt đoạn.

Từ thế bị động Ryu Minseok đảo chủ thành công, lông mày khẽ nhướn lên: "Sao nhiệt tình lại rồi."

Sau khi trải qua quá nhiều sự thất bại, dẫn tới khó chịu bên trong cả hai, tưởng chừng mối quan hệ bí mật này sẽ lụi tàn theo ngọn gió lạ, cả khoảng thời gian Choi Hyeonjoon tỏ ra bản thân mệt mỏi, khiến Ryu Minseok hoài nghi có phải họ sắp phải hủy bỏ sợi liên kết đặc biệt ấy không.

"Sợ em lao lực."

Lịch đấu dày đặc còn cố buông thả, chẳng sức khỏe nào chịu nổi.

"Chỉ thế?"

Choi Hyeonjoon cong mi mắt, nhún vai: "Đương nhiên là không." 

Nếu mọi việc đơn giản như thế quả thật quá mức tầm thường, nhưng hiện tại không phải thời điểm hay ho để đề cập. 

Lừa người dối mình, sợ chỉ là nuông chiều no nê xác thịt, linh hồn trống rỗng đói mốc meo, xém chút nữa bản thân tin theo.

Ánh trăng không thể chen chúc vào trong, nó dùng toàn lực vẫn phải khuất phục trước kính cửa sổ, cùng tấm màn đen nuốt chửng thứ tia sáng nhỏ bé đam mê soi rọi ấy. Giống như những người ngoài kia chỉ nhìn được chiếc mặt nạ mà họ tô vẽ, đằng sau sự mục nát ấy liệu được mấy ai thấy?

Trần thế theo đuổi hoàn mỹ mặc dù nó chẳng hề tồn tại, tựa thứ giả tạo ngọt ngào mà bao kẻ đã mổ xẻ trái tim mình nhét vào. Khi sự thật ập tới, cái bị moi ra là máu và tuyệt vọng.

"Seokie à, em phải trả lời anh thật lòng câu này."

Chàng trai nghe thế chỉ nhấc nhẹ mi mắt, bật cười vỗ xuống phần thịt căng mẩy một cái: "Bình thường em có nói dối anh à?" 

"Nếu về sau chúng ta lại tiếp tục khác đội thì sao?" 

Hớp một ngụm khí lạnh ngăn tiếng kiều suyển mong manh sắp phát ra, giọng Choi Hyeonjoon bắt đầu nghiêm túc hơn.

"Đừng hòng nghĩ, nếu không em sẽ kiếm chiếc lồng lớn nhốt anh vào trong."

"Nè, sao đối xử độc ác với anh trai như thế hả?" Ngoài miệng là ghét bỏ, song tiếng khúc khích hài lòng đang từng bước phản bội chủ nhân nó.

"Vì em cần anh."

Đã xa nhau một lần, thời gian quá dài, Ryu Minseok chẳng tài nào chịu đựng nổi quãng chờ đợi đằng đẵng trong nhung nhớ ấy được nữa.

"Thật bất ngờ làm sao, chúng ta có cùng ý nghĩ."

Đóa hoa rực rỡ đã có chốn về của nó, đừng xê dịch nơi khác. 

Bốn bức tường chật hẹp chất đầy đồ dùng cá nhân lẫn lộn trong mùi thuốc lá đắng chát là hương vị ngọt nhẹ quẩn quanh đầu lưỡi, hệt sợi dây hồng luồn lách trói hai người với nhau.

"Tuy không phải người đầu tiên, nhưng em muốn mình là kẻ cuối cùng bên cạnh anh, được chứ?"

"Đó chẳng phải anh quyết định..."

Song bất kỳ điều gì đối phương muốn, Choi Hyeonjoon đều sẽ cố gắng thỏa mãn chúng.

"Ya~, anh nuông chiều thằng lùn này riết nó sắp không thèm nhìn mặt đất nữa rồi."

Sau khi nghe mớ lời khoe khoang về những vệt hồng trên cổ và bị ép đút một đống cơm công ty, thì rừng trẻ đầy ai oán mè nheo mách lẻo.

Nhưng vị trí đường trên chỉ giả ngơ, mỉm cười khen hỗ trợ nhà mình đẹp trai.

Mối quan hệ bí mật không thèm che giấu, sự kiêu ngạo vốn chỉ âm thầm, nay lại công khai chẳng chừa một ai.

"Em ấy vui là được."

Ryu Minseok nghe vậy, mắt cong lên, khóe môi sắp chạm tới mang tai: "Hyeonie à~"

"Ơi, anh đây!"

Với người ngoài là kiêu căng chẳng tiết chế, nhưng đối thoại cùng tình yêu đời mình thì dịu dàng như dòng suối nóng.

Hại mấy miếng bánh thơm ngon xung quanh chẳng ai đụng tới nữa, vì tất cả đều no vì cả hai quá ngọt ngào rồi.











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip