Cùng Chung Một Giường

Phi Nhung tâm trạng không tốt, rõ ràng là anh ta cắm sừng cô trước. Mà giống điệu họ cứ như chính cô là người làm sai.

- Anh chờ tôi một chút. Tôi chuẩn bị bữa tối.

Anh nắm lấy cổ tay cô.

- Em vất vả cả ngày rồi. Nghỉ ngơi trước.

Phi Nhung khựng lại nhìn anh. Một người xa lạ còn quan tâm đến mình như vậy. Nghĩ đến trước kia, cô làm việc giúp anh ta đến tận khuya. Nhưng một câu quan tâm cũng không có.

- Không sao. Anh vào tắm trước đi. Cần gì cứ gọi tôi. Tôi chuẩn bị một chút là xong.

Thấy ánh mắt cô như vậy anh cũng đành rút tay lại.

- Được!

Anh đẩy xe lăn vào trong phòng.
Giấy ly hôn vẫn ở đầu giường, có lẽ cô chưa từng xem qua. Anh cầm lấy.Tách! Tiếng bật lửa vang lên. Mẫu giấy giờ đã cháy rụi trong chiếc hộp.

- Là em tự từ bỏ cơ hội.

Quả thật với anh việc tắm rửa cũng không mấy dễ dàng gì. Mỗi lần cố sức sẽ rất đau, rất đau nhưng anh biết mình không thể ỷ lại vào bất kỳ ai. Hiện tại, anh phải mau chóng khỏe lại vì trách nhiệm với một người.Anh nhìn xuống chân mình mím chặt môi...

Phi Nhung nấu lẩu hải sản cay. Lâu lâu ăn sang một bữa cũng như thưởng cho chính mình. Nếu là cô trước kia tuyệt đối sẽ không ăn phung phí như vậy.Cô nhìn bàn thức ăn mình chuẩn bị.Phi Nhung cũng đang nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô.

- Nấu món gì thơm vậy?

Quay lại đã nhìn thấy anh. Cô mỉm cười.

- Lẩu hải sản cay. Anh đợi tôi thay quần áo, chúng ta cùng ăn.

Anh gật đầu.Cầm quần áo chạy vào trong phòng tắm. Rất nhanh, cô đã ra đến.Hai người cùng ngồi vào bàn ăn.Nồi lẩu sôi sùng sục, vị cay nồng toả ra kích thích vị giác vô cùng.Phi Nhung gấp vào bát cho anh.

- Anh ăn thử xem.

- Ừm! Em cũng ăn nhiều vào.

Quả thật hai người mới về cùng một nhà không được mấy ngày nhưng bữa cơm nào cũng ăn cùng nhau.

Phi Nhung cứ lén nhìn anh vài lần. Đúng là cử chỉ ăn uống vô cùng tao
nhã. Không giống như cô...Anh đặt đũa xuống.

- Tối nay, em vào phòng ngủ đi.

- Hả, anh cứ ngủ...

- Giường em không lớn nhưng đủ để hai người ngủ cùng.

- Khụ khụ!

Anh nhíu mày, vỗ vỗ lưng cô.

- Ăn uống cẩn thận một chút.

Mặt cô nóng bừng lên.

- Haha... Chuyện đó, tôi chưa chuẩn bị tâm lý.

Mạnh Quỳnh cong môi, gõ nhẹ lên trán cô. Mạnh Quỳnh nhìn vẻ mặt này gần như biết được điều cô đang suy nghĩ Phi Nhung tự nhiên bị đánh có chút không hài lòng. Cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lý cho việc đó mà.

- Em nghĩ nhiều.

- ... *Đồng Tịch. Ủa, vậy ý anh không giống như mình nghĩ sao? Xấu hổ quá đi mất. Đúng là bụng ta suy ra bụng người.

Né tránh thế nào cũng không được, coi đành bò lên giường. Nằm xuống đưa lưng về phía anh.Cảm nhận được nệm lún xuống. Cô cắn môi, vô số tình huống nghĩ có thể xảy ra. Nhưng rất lâu, rất lâu vẫn vô cùng yên tĩnh.

Cô khẽ liếc mắt nhìn sang
Mạnh Quỳnh vậy mà đã ngủ. Mà lúc ngủ nhìn anh, à muốn phạm tội quá đi mất. Quả thật khi ở cạnh Mạnh Quỳnh cô luôn cảm giác an toàn một cách kì lạ. Nhìn anh một lúc lâu, cô mới ngủ thiếp đi.
Người tưởng chừng đã ngủ lại mở mắt, anh nhìn cô lắc đầu cười. Kéo chăn đắp cho cô.

Nhưng sáng hôm sau, khi Phi Nhung mở mắt ra đã há hốc mồm.
Chân cô đang gác lên người anh, tay thì ôm chặt như thể muốn trèo lên người anh luôn vậy. Cô tự hỏi... Vậy là giữ khoảng cách dữ chưa?
Nuốt nước bọt, tay cô nhẹ nhàng rút lại sợ làm anh thức giấc.

- Dậy rồi.

Động tác của cô khựng lại, cười cười.

- Chào buổi sáng!

- Em ngủ ngon là tốt rồi.

"..." Phi Nhung. Nghe câu này có gì đó sai sai nha. Chợt chú ý đến chân mình. Thật sự cô muốn tìm cái lỗ mà chui xuống trốn. Chân người ta bị thương mà cô còn gác một cách không thương tiếc.Rút chân lại, cô ngồi dậy.

- Anh cảm thấy thế nào rồi?

Mạnh Quỳnh chóng tay ngồi dậy.

- Ý em là gì?

Cô nhìn xuống chân anh.

- Nó hiện tại là vô dụng. Xem như đêm qua, nó có chút hữu ích là tốt.

- Anh đừng nói bậy. Rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền chữa lành đôi chân cho anh.

Anh gật đầu.

Phi Nhung liếc mắt, chết muộn nữa rồi. Tức tốc rời khỏi giường, thay quần áo.

- Tôi đi làm. Tôi sẽ gọi thức ăn đến cho anh.

Vội vàng nhưng vẫn dặn dò. Vì hôm qua, cô đã vô cùng áy náy rồi.
Cánh cửa khép lại.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, đúng như lời cô dặn dò nhân viên giao thức ăn đã mang đến tận cửa.Nhân viên giao hàng cứ nhìn chằm chằm vào anh. Nuốt nước bọt một cái... Đây, có phải là quá đẹp trai rồi không. Cô gái đó may mắn như vậy?Anh nhận lấy.
Nhân viên giao hàng cười cười liền nói.

- Cô Nhung đã thanh toán rồi ạ...

Anh gật đầu không nói gì.
Nhân viên giao hàng vừa ra khỏi vài bước đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ lại, hai người đàn ông mặc vets đen bước xuống.

"..." Nhân viên giao hàng đứng bất động. Dạo này nơi thấp bé như chung cư lại xuất nhân vật phong vân nào đây.

Dù tò mò nhưng cũng không dám nán lại quá lâu vì còn rất nhiều đơn hàng cần giao.

[...]

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

- Vào đi!

Hai người đàn ông liền cúi đầu.

- Boss!

Người đàn ông bên cạnh liền lấy ra túi xách, mở ra. Thật ra, ông là Triệu Sơn bác sĩ riêng của anh.
Mở hộp y tế, lấy ra một số dụng cụ cần thiết.

- Boss! Để tôi kiểm tra vết thương cho ngài.

Mạnh Quỳnh tay gõ gõ lên xe lăn.rồi đứng hẵn lên đi lại giường

- Phiền chú!

- Haha... Tôi là bác sĩ riêng của ngài mà. Chuyện nên làm, nên làm.

Ông rất thích chàng trai này, tuy giàu có nhưng không bao giờ xem thường người khác. Ngược lại vô cùng tử tế. Tuy nhiên, cũng không hoàn toàn nha đừng hiểu lầm. Nhiều lúc bá đạo đến nỗi làm người khác tức bốc khói. Chắc là tử tế theo cái cách mà ông nghĩ thôi.

Sau khi kiểm tra xong, ông lại nhìn anh.

- Đề nghị của tôi boss suy nghĩ thế nào?

Phẫu thuật lần ba, quả thật sự đau đớn mà anh phải chịu không ai có thể hiểu được.

- Thời gian cố định.

Anh muốn đứng trên chính đôi chân mình. Trước kia, có thể anh không mấy quan tâm nhưng hiện tại anh còn có trách nhiệm với một người.

- Tuần sau. Tôi hy vọng ngài có thể trở về nhà để chúng tôi tiện chăm sóc. Còn nơi này...

- Xong rồi hai người có thể về. Tuần sau đến đón tôi.

Hai người nhìn nhau. Vậy là bị đuổi à. Phi Nhungđang loay hoay dọn dẹp văn kiện trên bàn.

Bộp! Tất cả đều rơi xuống nền gạch.

- Xin lỗi nha! Tôi sơ ý quá.

Phi Nhung nghiến răng nghiến lợi cúi xuống nhặt cố gắng nhịn nhục. Nhưng giây tiếp theo, cô đứng lên.
Hồ sơ trên tay cô gái vừa rồi cũng nằm gọn dưới nền gạch.Phi Nhung tỏ ra áy náy.

- Tôi không thấy cô đứng ở đây. Xin lỗi nha.

- Cô...

Sắc mặt cô ta hết trắng đến xanh. Đưa tay lên.Phi Nhung giữ lại cổ tay cô ta.

- Tôi có thể dễ dàng không hơn thua với bất kỳ ai. Nhưng cũng đừng hòng để người ta ức hiếp.

- Thả ra! Cô... Cô có tin tôi nói với trưởng phòng đuổi việc cô không?

Đồng Tịch nới lỏng tay ra.Phịch! Cả người cô ta lăn ra nền gạch.

- Cô... Vừa đau vừa xấu hổ.

Phi Nhung nhún vai tỏ vẻ vô tội.

- Cô bảo tôi thả ra mà.

Mọi người nhìn nhau khoái chí. Cô ta ỷ lại mình là người yêu của trưởng phòng liền lên mặt nên ai chẳng thích cả. Chỉ là ừ hử rồi cho qua.Phi Nhung cúi đầu xuống nhặt cho xong văn kiện, đứng dậy.

- Tôi xin phép đi trước.

Phi Nhung bước qua người cô ta ra ngoài.Cô ta nghiến răng nghiến, ánh mắt dữ tợn.

- Phi Nhung! Tao sẽ không để yên cho mày việc này đâu.

Vừa đến cổng công ty, cô đã chiếc xe hơi đỗ lại trước mặt. thấy
Cô tránh sang một bên đi đường vòng.Cánh cửa mở ra.Là Hà Duy, anh ta nắm lấy cổ tay cô.

- Phi Nhung chỉ cần em cầu xin tôi, chúng ta vẫn sẽ kết hôn.

Phi Nhung bật cười, rút mạnh tay ra.

- Xin lỗi! Thứ tôi bỏ đi không bao giờ nhặt lại. Huống chi, tôi đã kết hôn rồi. Anh cũng đã nhìn thấy chồng tôi.

Anh ta sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc lại bật cười.

- Tôi bỏ đi còn hơn tên què đó. Trò đùa của em tôi không tin đâu.

Phi Nhung cũng lười nói chuyện với anh ta.

- Tùy anh. Tôi phải về nấu cơm cho chồng tôi.

- Em... Được! Tôi chóng mắt xem em diễn đến bao giờ. Lúc hối hận tìm tôi cầu xin đừng trách tôi không niệm tình xưa.

Anh ta vọng theo quát lên.
Phi Nhungnhắm mắt, hít sâu một hơi. Hoá ra, đó là tình yêu mà anh ta dành cho cô. Từ lúc quen anh ta, cô luôn phải nhẫn nhịn, sống theo ý anh ta. Nghĩ lại cô lại bật cười nhưng khoé mắt đã ươn ướt. Nhưng cái ngày ở cục dân chính... Cô đã từ bỏ rồi. Sốc lại tinh thần, cô trở về nhà.Bên trong có vẻ vắng lặng. Cô thay giày ra.

- Mạnh Quỳnh, anh đâu rồi?

Vẫn không có tiếng người đáp lại. Lấy điện thoại ra, màn hình nhấp nháy cô lại thở dài đặt xuống bàn. Cô đúng là không có chút trách nhiệm nào... Đến cả số điện thoại mà cô cũng không hỏi. Ngồi sụp xuống ghế, cô cúi đầu. Cô cảm giác mình là một người phụ nữ thất bại.

Cạch! Cánh cửa mở ra.

Phi Nhung ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn khác với thường ngày.

- Em vừa khóc sao?

Phi Nhung liền quay đi.

- Không có. Bụi bay vào mắt thôi.

Mạnh Quỳnh cũng không vạch trần lời nói dối của cô. Nếu cô không muốn nói, anh tuyệt đối không ép buộc.

- Anh đi đâu vậy? Tôi muốn gọi cho anh nhưng quên mất...

Nói đến đây cô lại ngập ngừng. Phải, cô không nên quản quá nhiều vào cuộc sống riêng của anh. Hai người kết hôn chỉ là... Cô không biết mối quan hệ hôn nhân này gọi thế nào mới đúng.Trái lại với suy nghĩ của cô.

- Xin lỗi em. Do tôi không suy nghĩ thấu đáo.

Giọng nói anh lúc nào cũng vậy, trầm thấp ôn nhu. Làm người đối diện luôn cảm giác tin tưởng một cách kì lạ.

- Tôi, à không phải như anh nghĩ đâu. Tôi lo lắng cho anh một mình ra bên ngoài bất tiện thôi.

Càng giải thích cô càng muốn cắn lưỡi mình cho rồi.Anh mỉm cười.

- Em suy nghĩ nhiều.

Phi Nhung lặng người nhìn anh. Mạnh Quỳnh này là người thế nào? Sao cô không thể nhìn thấu được.
Anh đưa điện thoại trong tay mình cho cô. Phi Nhung nhận lấy, tự dưng trong lòng lại hơi bối rối.

- Có mật khẩu không?

- Tôi không có thói quen đó.

Phi Nhung lại nhìn anh lần nữa. Ai cũng cần có sự riêng tư không phải sao. Nhưng đúng như anh nói, vừa ấn lên điện thoại đã mở.
Cô gõ số điện thoại của mình mới ấn gọi sang.

- Trả lại anh.

Anh nhận lấy đặt lên bàn bên cạnh.cô nhìn dãy số điện thoại của anh trong lòng có chút khó tin. Cô nửa thật nửa đùa nói.

- Số này không phải ai cũng có thể mua được.

- Chắc là do tôi may mắn. Hoặc ở nơi tôi sống họ không xem trọng số điện thoại như ở đây.

Phi Nhung nhìn vẻ thản nhiên của anh. Chắc mình lại suy nghĩ nhiều. Mà thật sự Mạnh Quỳnh không phải người ở đây. Anh nói đây chỉ là quê mẹ. Nhưng cô cũng không dám hỏi quá nhiều.

- Anh đi đâu vậy?

- Hít thở không khí một chút thôi. Tôi không nghĩ lại làm em lo lắng. Lần sau, tôi sẽ chú ý hơn.

Quả thật như vậy, anh lần đầu tiên làm chồng người khác. Vẫn còn nhiều thứ để học...Phi Nhungnhìn thời gian đã hơn bảy giờ ba mươi phút chiều. Cũng tại Hà Duy cản trở nên cô trở về hơi muộn.

- Để tôi vào nấu gì đó để anh ăn tạm. Lúc nảy, tôi có hơi vội nên quên mua thức ăn rồi.

Anh gật đầu.

Rất nhanh, hai bát mì trứng nóng hầm hập đã được bê ra. Cô quan sát xem phản ứng của anh.Vẫn như cũ, anh cầm đũa lên đưa về phía cô.

- Lau sạch sẽ rồi.

Phi Nhung nhận lấy... Dù chỉ là hành động nhỏ nhưng lại vô cùng ấm áp.

- Lần sau, tôi sẽ không như vậy nữa.

Cô nói khá nhỏ cũng như tự nói với chính bản thân mình.
Dường như giữa hai người có một sự đồng điệu một cách kì lạ. Ở chung một nhà nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng đến đối phương. Mà ngược lại cứ như hai người đang phụ trợ những gì người kia còn thiếu sót. Chỉ mới mấy ngày, hai người đã dần quen thuộc với cuộc sống hiện tại.

Mạnh Quỳnh nâng mắt nhìn cô. Anh cũng không biết tại sao, đối với cô gái này chỉ là muốn bảo vệ.
Phi Nhung cũng ngẩng mặt lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phi Nhung cuối đầu xuống hơi xấu hổ.

- Xin lỗi! Tôi đã nói sẽ lo cho anh mà cứ bắt chịu khổ cùng tôi. Nhưng anh yên tâm, lần sau sẽ không cho anh ăn mì nữa đâu.

Mạnh Quỳnh đưa tay ra lau lên khoé miệng cô. Đầu ngón tay vô tình chạm môi cô.Phi Nhung cũng bị hành động của anh làm cho ngơ ngác.Nhưng cảm xúc vừa rồi... Là sao? Đến cô cũng không hiểu bản thân mình sinh ra cảm giác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip