Chương 21 : Tạ Nghiên say rượu

Tạ Nghiên tra xét khách sạn mà Hoắc Duyên Niên yêu cầu anh đến. Đó là một khách sạn rất cao cấp, mấy bộ quần áo mới mua trong tủ của Tạ Nghiên không thích hợp để mặc.

Nghĩ rằng nhiệt độ sắp xuống thấp, Tạ Nghiên đơn giản đi mua thêm một ít quần áo dày.

Tiền của Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đều chia ra, đương nhiên, mức tiêu dùng của Tạ Nghiên không thể so với Hoắc Duyên Niên được, cửa hàng anh đến cũng không phải là hàng hiệu.

Lúc này trong trung tâm mua sắm có rất nhiều sinh viên đại học gần đó, khuôn mặt của Tạ Nghiên thu hút rất nhiều sự chú ý. Sau khi từ chối cô gái thứ ba đến xin số điện thoại của mình, Tạ Nghiên cảm thấy nên quay lại tìm nhẫn đeo vào, có thể tránh không ít rắc rối.

Tạ Nghiên nhanh chóng mua xong quần áo, chuẩn bị rút lui, đi ra ngoài bằng cánh cửa nhỏ khác. Cánh cửa dẫn ra hành lang dài phía trước nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại.

"Phạm Chiêu Đạm, anh chết chắc rồi!"

Chân Tạ Nghiên đang duỗi về phía trước lập tức thu lại, trốn sau tủ khăn giấy tự động, thò đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.

Sau tiếng gầm thét từ nhà vệ sinh nam, Phạm Chiêu Đạm loạng choạng bị đẩy ra.

"Lăng Lăng, anh có chuyện muốn nói, anh thật sự không biết người phụ nữ đó." Phạm Chiêu Đạm bất lực lo lắng, không biết nên giải thích như thế nào.

"Không quen biết? Không quen biết còn bị paparazzi chụp lại cảnh các người hôn môi?"

Tạ Nghiên nghe thấy giọng nói của một người thanh niên. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một thanh niên đẹp trai khoát tay trước ngực bước ra.

Người thanh niên không cao, chỉ hơn 1,7m, môi đỏ, răng khểnh, mặt trắng, trên mặt còn có nét trẻ con nhưng mặc áo sơ mi trắng và quần tây như một nhân viên văn phòng.

Người thanh niên thay đổi tư thế, đứng nghiêng so với Tạ Nghiên. Tạ Nghiên có thể thấy rõ ràng cặp mông vểnh được bọc trong quần âu của người thanh niên.

"Lăng Lăng đó là bị chụp góc. Lúc đó lão Hoắc cũng ở đó, anh ấy là người như thế nào, làm sao tôi có thể làm loạn trước mặt anh ấy." Phạm Chiêu Đạm cố gắng nắm tay thiếu niên, lại bị thanh niên dứt khoát hất ra.

"Tôi cũng chưa gặp qua Hoắc Duyên Niên, đều là nghe anh nói về tính tình của anh ta. Nói không chừng hai người thông đồng cùng đi tìm vui, trở về ta sẽ đi tìm vị kia của Hoắc Duyên Niên! Các ngươi đều không phải người tốt! Tra nam! "Người thanh niên càng nói càng kích động, mắt bỗng đỏ hoe.

Tạ Nghiên nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt, chỉ thấy Phạm Chiêu Đạm lấy khăn giấy đưa cho người thanh niên, giọng nói cũng trầm xuống, thần sắc nhu hoà dỗ dành cậu.

Sau đó hai người ôm hôn nhau, Tạ Nghiên liếc mắt nhìn bàn tay Phạm Chiêu Đạm đang sờ mông thiếu niên, lại còn bóp bóp, mặt già tức khắc đỏ lên.

Hai người ôm nhau tiến vào nhà vệ sinh, kế tiếp thì khỏi phải miêu tả đi. Tạ Nghiên ăn dưa xong thì nhanh chóng rời đi.

Trên đường đến khách sạn, lòng Tạ Nghiên như có kiến ​​bò, lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Chiêu Đạm, anh đã nghĩ rằng người kia và Hoắc Duyên Niên đều thích phụ nữ, hơn nữa anh ta biểu hiện mình là chó độc thân, không nghỉ tới là đã có chủ.

Tò mò về bức ảnh do paparazzi chụp, cũng tò mò về tình yêu của họ, Tạ Nghiên nóng lòng thúc giục tài xế, anh muốn tìm Hoắc Duyên Niên để buôn chuyện.

Đã gần đến giờ, Tạ Nghiên gửi tin nhắn cho Hoắc Duyên Niên, nói đang đợi hắn ở cổng.

"Quan hệ giữa Hoắc phu nhân và Hoắc tổng thật sự rất tốt." Lúc vào khách sạn, Bộ Lệ Tình cùng Hoắc Duyên Niên tâng bốc lẫn nhau, ngoài miệng khen ngợi nhưng mắt lại liếc nhìn cậu em trai đang vào khách sạn. Người kia dáng người khồng tồi, ngoại hình bình thường, thanh âm lại dễ nghe. Bộ Lệ Tình lấy cớ đi vệ sinh để thông đồng cùng cậu bé, nếu hôm nay tan sớm, trực tiếp đi khách sạn thuê phòng.

"Vợ tôi rất dính tôi, em ấy không nhìn thấy tôi trong một lúc, đã gửi tin nhắn làm nũng. Nếu Bộ tổng cảm thấy đợi mệt, có thể trở lại phòng riêng trước."

Hoắc Duyên Niên lịch sự nói, Bộ Lệ Tình lễ phép nghe, anh ta không ngốc. Chỉ là, vị này thật sự không biết ý tứ, hẹn hắn đi ăn nhưng không phải bàn chuyện làm ăn, còn muốn mang theo người nhà, mang theo thì mang đi, còn muốn tú ân ái để mắng hắn hoa tâm.

"Bộ tổng biết em trai đó sao?" Hoắc Duyên Niên đã để ý thấy hai người mắt đi mày lại từ lâu, ước gì hai người cùng bọn họ ăn bữa cơm, để Tạ Nghiên nhìn xem Bộ Lệ Tình là người như thế nào.

"Chỉ là bạn bè thôi, Hoắc tổng nói đùa." Bộ Lệ Tình kiềm chế một chút, chán nản nhìn xung quanh, thầm nghĩ vợ Hoắc Duyên Niên thực sự rất phiền phức, nửa ngày chưa thấy mặt.

Vài phút sau, Bộ Lệ Tình nhìn thấy một chiếc Maybach đến gần, mắt anh sáng lên, anh muốn mẫu xe này từ lâu nhưng chưa có được, không ngờ hôm nay anh lại thấy nó.

Xe dừng trước mặt hai người, Hoắc Duyên Niên bước tới trước người phục vụ khách sạn, mở cửa.

"Hoắc Duyên Niên, tôi kể anh nghe, hôm nay tôi..." Tạ Nghiên đang nói nửa chừng, anh sững sờ khi nhìn thấy Bộ Lệ Tình đứng trước mặt mình.

"Đây là vợ tôi, Tạ Nghiên." Hoắc Duyên Niên mỉm cười đắc ý, ôm vai Tạ Nghiên.

Tư thế, nụ cười và cái giọng điệu quen thuộc này, Hoắc Duyên Niên chắc chắn đang cố ý thể hiện tình cảm.

Tạ Nghiên lúc này mới hiểu ra, Hoắc Duyên Niên sợ rằng mình có liên quan gì đến Bộ Lệ Tình nên cố ý mời người ra ngoài tuyên thệ chủ quyền.

Em trai Hoắc Duyên Niên có chút dễ thương.

Tạ Nghiên cũng chỉ nói ngoài miệng, không thật sự muốn dính líu đến Bộ Lệ Tình, vì vậy anh hợp tác dựa vào vòng tay của Hoắc Duyên Niên.

"Sao anh không nói trước với em còn có người khác..." Tạ Nghiên giật giật góc quần áo của Hoắc Duyên Niên với vẻ mặt ngượng ngùng, giọng điệu vừa lo lắng vừa mềm mại.

Tạ Nghiên hôm nay mặc một bộ vest chỉnh tề, thắt lưng da làm nổi bật vòng eo thon nhỏ của anh, vòng tay ôm vai của Hoắc Duyên Niên lặng lẽ trượt xuống, không để lại dấu vết ôm lấy eo Tạ Nghiên.

Hai người tình chàng ý thiếp, Bộ Lệ Tình một giây trước còn ghét bỏ Tạ Nghiên bước đi chậm chạp, bây giờ lại sững sờ, tiểu khả ái của anh sao lại thành vợ của Hoắc tổng rồi.

Tạ Nghiên trước mặt còn đâu vẻ lạnh lùng như ở chợ hoa, như chim nhỏ đáng yêu núp vào lòng người, Bộ Lệ Tình cũng muốn có một mỹ nữ như vậy trong tay.

"Bộ tổng, chúng ta vào đi." Hoắc Duyên Niên biết vết thương ở eo của Tạ Nghiên còn chưa tốt, đợi tốt rồi mới có thể ôm. Thật đáng tiếc. Hắn đứng sang bên trái, chính xác cản trở tầm nhìn của Bộ Lệ Tình.

Sau khi nhận được cảnh cáo của Hoắc tổng, Bộ Lệ Tình rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên ôm vào trong sảnh, Bộ Lệ Tình cũng đi theo. Tạ Nghiên hiếm khi đến một nơi như vậy nên muốn nhìn nhiều hơn, chỉ kịp thời gian liếc mắt nhìn hồ bơi nhân tạo bốc khói trắng xóa ở trong góc, trước mắt bỗng tối đen. Hoắc Duyên Niên che kín mắt anh.

"Đoán xem chúng ta sẽ đến tầng nào." Hoắc Duyên Niên hỏi bên tai Tạ Nghiên.

WTF, có gì để đoán!

Hoắc tổng hoàn toàn không biết rằng Tạ Nghiên đã gắn mác Hoắc ấu trĩ cho hắn, Hoắc Duyên Niên vẫn như cũ cùng anh diễn ân ái.

"Cậu thổ lộ với tôi một chút đi."

"..." Không được, tôi muốn chạy.

Tâm trạng của Bộ Lệ Tình lúc này cũng giống như Tạ Nghiên, nghĩ đến việc mình khoe khoang sự giàu có trước mặt vợ của Hoắc tổng, còn muốn so sánh với chồng người ta, kết quả lại thấy xấu mặt. Nhìn dáng vẻ yêu thương của đôi chồng chồng lúc này, bộ dáng của Hoắc Duyên Niên kia thực sự rất chướng mắt.

Phòng ăn.

Hoắc Duyên Niên ngồi giữa Tạ Nghiên và Bộ Lệ Tình.

Tạ Nghiên sợ hai người nhìn ra anh chưa từng đến đây, cho nên chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Khách sạn tựa lưng vào công viên nổi tiếng trong thành phố, từ đây nhìn ra là núi và sông, một khung cảnh thiên nhiên. Khi phản ứng lại, Tạ Nghiên đã bưng một ly rượu đỏ, sau đó nhìn Bộ Lệ Tình trước mặt, dưới đáy ly thủy tinh trong suốt có hai lát chanh, một quả quất xanh treo ở mép ly.

"Nghe nói Bộ tổng thích uống đồ chua. Nước chanh không có mật ong nên hẳn sẽ hợp khẩu vị của Bộ tổng." Hoắc Duyên Niên nói xong thì tiếp tục gọi món.

"Nghiên Nghiên và tôi thích ăn..."

"Cá quế chiên xù." Khi Tạ Nghiên kịp thời ngăn cản Hoắc Duyên Niên, anh thật sự không muốn ăn tôm nữa, với tình trạng hôm nay của Hoắc Duyên Niên, sợ là lại phải bóc vỏ tôm.

Suốt một bữa ăn, Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên ghê tởm có chút ăn không tiêu, bất quá Bộ Lệ Tình không còn tỏ ra hứng thú với anh nữa, nhưng đây là phản diện thứ hai trong nguyên tác ngoài Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên luôn cảm thấy không dễ đối phó.

Trước khi đi, Hoắc Duyên Niên gói một cái bánh kem mang về, Tạ Nghiên uống quá nhiều đi rửa mặt xong mới bình tĩnh lại.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, Tạ Nghiên gia nhập một công ty nằm trong danh sách 500 công ty lớn mạnh nhất thế giới. Anh làm việc rất chăm chỉ, thường xuyên uống rượu xã giao, tửu lượng cũng không tệ. Hôm nay rượu đỏ rất ngon, Tạ Nghiên muốn uống thêm vài ly nữa, không nghĩ tới tửu lượng của nguyên chủ không được tốt lắm.

"Hôm nay xuống xe, cậu muốn nói gì với tôi?" Tạ Nghiên lau nước trên mặt, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoắc Duyên Niên đứng phía sau liền hoảng sợ.

"Về rồi nói." 

"Bây giờ có thể nhìn ra Bộ Lệ Tình là người như thế nào chưa." Lúc Tạ Nghiên nói muốn đi vệ sinh, Hoắc Duyên Niên nhận thấy bước chân không ổn định của anh, cố ý đứng đây đợi.

"Cả bữa ăn anh ta đều nói chuyện làm ăn với anh, làm sao tôi biết anh ta là ai." Tạ Nghiên mạnh miệng, cố ý chọc chó.

"Tôi dẫn cậu đi xem! Cậu không biết trước khi cậu tới, hắn cũng một tên phục vụ mơ hồ không rõ!" Hoắc Duyên Niên dừng lại một cái, đỡ Tạ Nghiên đi ra cửa. "Hắn vừa đi, chắc hẳn đang ở với tên kia! "

"Được rồi, được rồi, tôi đã biết, sau này không liên lạc với anh ta. "Tạ Nghiên nhìn ánh mắt lo lắng của Hoắc Duyên Niên, biết sự quan tâm này của hắn là thật liền hứa hẹn với hắn.

Cơn say dâng lên, Tạ Nghiên ỷ đầu óc không rõ ràng muốn sờ thử Hoắc Duyên Niên.

"Chậc chậc, thật cứng."

"Tự mình nhéo." Hoắc Duyên Niên nắm tay Tạ Nghiên sờ lên mặt mình, Tạ Nghiên không vui giẫm lên giày của Hoắc Duyên Niên.

Cả hai nép vào cửa phòng vệ sinh, anh chạm tôi, tôi đánh anh, không nhận thấy Bộ Lệ Tình đang đứng ở góc.

Bộ Lệ Tình nhìn chằm chằm vào hai người hoàn toàn khác so với vừa rồi, khóe miệng nhếch lên.

"Em thật là một tiểu hài tử đáng yêu, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Tạ Nghiên ánh mắt mê ly, thân thể mềm mại bị Hoắc Duyên Niên giữ chặt, bề ngoài có thể diễn, tính cách chân thực không giả vờ được, còn rất chọc người thương yêu.

Bộ Lệ Tình nhìn lướt qua Hoắc Duyên Niên. Nghe nói lúc trước Hoắc Duyên Niên có thích một nữ nhân nên đã tìm người tra thử.

Hoắc Duyên Niên không biết rằng bạn đời hợp pháp của mình đang bị người theo dõi, đưa con ma men say đỏ rực cả mặt vào trong xe.

"Ăn kem cho tỉnh rượu đi." Tạ Nghiên say luôn nằm ở trên người hắn, Hoắc Duyên Niên bị Tạ Nghiên ôm nóng lên.

"Hoắc tổng! Tôi nhìn thấy tờ rơi của khách sạn lúc đỗ xe. Bánh kem vị rượu Rum mới ra mắt, bánh của ngài..."

Nghe xong lời của tài xế, Hoắc Duyên Niên quay đầu nhìn người đang ăn kem có một điềm báo không lành.

"Tạ Nghiên, đưa bánh kem cho tôi."

"Không đưa!" Tạ Nghiên cắn vài cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy người nói rất dữ tợn, đặc biệt giống bọn trẻ xấu cướp đoạt đồ ăn của mình, không chỉ không cho còn nhanh chóng mồm to ăn sạch toàn bộ.

"..." Rồi xong.

"Thành ma men rồi." Hoắc Duyên Niên lẩm bẩm, cởi áo khoác trước, áo khoác này rất đắt, không thể nôn lên được.

"Hoắc Duyên Niên, anh thật là đẹp trai, để tôi sờ." Hoắc Duyên Niên gấp áo khoác, có người ngã vào người của anh, dùng hai tay sờ soạng nắm vuốt cơ bụng.

Tạ Nghiên khi nói hắn là một kẻ lưu manh sao lại không biết xấu hổ nhìn lại mình?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip