Chương 2

Edit: Hani.

Vừa về đến nhà, dì nhỏ đã có mặt, ba trưởng bối vây quanh cùng nhau chất vấn cô, bắt cô kể lại hết những chuyện to chuyện nhỏ trên đường đến buổi thân cận cho tới khi về nhà đều phải đào lên hết, sau khi đậy nắp quan tài mới nhận định: "Nhất định là thấy con quăng ngã gã đó! Con luôn quăng người quá bả vai như vậy không biết đã dọa bao nhiêu người phải bỏ chạy rồi!"

Phong Linh không phục nói: "Cái loại đàn ông gì, thấy phụ nữ bị đùa giỡn không đứng ra! Vẫn phải để con vung tay múa chân, dì nhỏ, về sau người như thế không cần giới thiệu, làm mất mặt đồng bào nam nhân!"

Vẻ mặt dì nhỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu Linh, là con gái phải biết dịu dàng, không dịu dàng cũng phải giả bộ dịu dàng, đụng phải người như thế, thì con cứ ôm chặt hai vai, cả người run, trên mặt nặn ra hai hàng nước mắt, bảo đảm mấy gã đàn ông như tre già măng mọc giúp con đánh chúng!"

Phong Linh tưởng tượng tình cảnh dì nhỏ miêu tả, nhịn không được sợ run cả người, thì thầm nói: "Nếu vậy thì để cho con cho rồi."

Mẹ Phong ho khan hai tiếng, thở dài nói: "Quên đi quên đi, chạy cũng đã bỏ chạy rồi, Tiểu Linh à, cái loại đàn ông này không có cũng được, chỉ sợ sau này thấy vợ mình bị đánh mà trốn đi mất thôi."

Ba Phong lại nhanh chóng bắt được trọng điểm toàn buổi tối: "Tiểu Linh, người đàn ông nói chuyện với con cả buổi tối là ai? Có phải là kẻ lừa đảo không?"

Phong Linh nhất thời há hốc mồm, lắc đầu nói: "Không thể nào, người ta ăn nói lịch sự có lễ, là một người rất thành thật."

Dì nhỏ vỗ chân, trung khí mười phần nói: "Những gã lừa gạt thích nhất loại phụ nữ này! Không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, lại một lòng muốn gả đi, đến lúc đó bị người ta lừa hết tiền tài còn hai bàn tay trắng, Tiểu Linh con nhất định phải mở to mắt mà nhìn kĩ."

Phong Linh trở mặt xem thường, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc là ai một lòng muốn gả con đi chứ!

"Đúng vậy, Tiểu Linh, không cần phải gặp gỡ người đàn ông mình không biết rõ, vẫn là biết trước yên tâm hơn, ngày khác mẹ lại đi nhờ cậy đồng nghiệp giới thiệu giúp, ai, con vừa thông minh vừa xinh đẹp, công việc tốt, thu nhập cao, tại sao không gặp được ai vừa mắt thế này?" Mẹ Phong là người phụ nữ dịu dàng hiền thục, chỉ là bình thường hay có chút buồn lo vô cớ, thích làm chuyện phòng ngừa chu đáo trước.

"Mẹ, con cũng không phải đứa con nít, biết phân biệt ai tốt ai xấu mà." Phong Linh bất đắc dĩ nói.

"Không phải con nít thì sao, con xem trong tin tức đều là nữ sinh viên, nữ bác sĩ mắc mưu bị lừa, cẩn thận là trên hết, con gái, sai một li đi một dặm." Ba Phong rất thương yêu con gái, như châu như bảo nâng niu suốt hai mươi bốn năm, rất sợ thằng nhóc ranh nào lừa gạt đem con gái đi mất, chỉ tiếc năm tháng không buông tha người, hiện tại cũng thành người ba làm mai mối cho con, cả ngày tìm cách bán con gái đi.

"Tiểu Linh không phải con trao đổi phương thức liên hệ với anh ta sao, mau đưa danh thiếp của anh ta ra để chúng ta nhìn thử xem." Dì nhỏ bỗng nhiên nghĩ tới.

Phong Linh lấy tấm danh thiếp ra, chỉ thấy trên tấm giấy màu đen in nổi nhìn sạch sẽ gọn gàng in một cái tên và một số điện thoại di động, giống như chủ nhân của nó, trong lòng cô nhịn không được nổi lên một tia tán thưởng.

"Nhìn đi, đơn giản như vậy, ngay cả đơn vị công tác cũng không có." Dì nhỏ hơi có chút khinh thường.

"Tiểu Linh, người đó không có nhiều tiền nên chỉ in có hai dòng thôi sao?" Mẹ Phong thắc mắc hỏi.

Ba Phong đeo kính lão, tỉ mỉ xem xét vài lần: "Danh thiếp thoạt nhìn rất sạch sẽ."

Phong Linh nhất thời lệ nóng doanh tròng: Ba thân yêu, rốt cục ba đã nói ra một câu công đạo!

"Dù vậy, người này dấu đầu lộ đuôi, nhất định không hề có ít bí mật, Tiểu Linh, không nên liên lạc với anh ta, tấm danh thiếp này để ba giữ." Nói xong, ba Phong thuận tay nhét danh thiếp vào túi áo.

Phong Linh không vội cầu cứu, thở dài một tiếng: Ba thân yêu, ba rốt cuộc là muốn gả con gái, hay vẫn muốn giữ con gái cả đời!

Phong Linh vài ngày đầu vẫn nhớ đến Cố Tử Niệm kia, nhưng mà những ngày tiếp đó, cũng không thấy người gọi điện đến, danh thiếp cũng sớm không biết ba Phong ném đi đâu mất, dần dần, cũng đem quăng anh ta đến sau đầu. Vừa hai mươi tám tuổi, bị thân thích cả nhà tổng động viên, xem mắt đủ kiểu sẽ khiến cô sứt đầu mẻ trán, có đôi khi thật muốn tùy tiện tìm một người đàn ông hoàn thành sứ mệnh lịch sử muốn quên lãng.

Còn vài ngày nữa, sẽ tới ngày họp mặt bạn học đại học. Phong Linh tốt nghiệp đại học Z đã năm năm, mối quan hệ với các bạn cùng ban lúc trước khá tốt, tuy vậy hiện tại cũng không tính là tự nhiên quen thuộc gì, thôi thì cứ vui vẻ trò chuyện là được rồi. Vừa vào quán trà, vài khuôn mặt quen thuộc nhất thời làm nhớ đến hồi ức ngây thơ lúc đại học.

"A, kia không phải tiểu công chúa ban chúng ta sao, nhanh nhanh nhanh, mau lại đây!" Lớp trưởng năm đó chịu trách nhiệm hệ nhị ban mặt mày rạng rỡ bắt chuyện.

"Lớp trưởng, có phải anh thầm mến công chúa của chúng ta hay không, sao mặt mày tươi như đóa hoa thế." Bạn học ngồi bên cạnh ngay lập tức trêu chọc.

"Biến đi, Phong Linh là em gái của anh đây, lại nói bậy cẩn thận chị dâu cậu bắn chết cậu bây giờ!" Lớp trưởng và bạn gái là cặp đôi duy nhất trong ban tốt nghiệp cũng không chia tay, vợ chồng tình thâm, là cặp đôi được hâm mộ nhất ban.

"Lão Ban, anh cũng thật là, lâu như vậy rồi mới tổ chức họp lớp, người ở hội thi đấu thể thao của trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi của lớp ta đâu rồi! Rơi vào vòng tay dịu dàng rồi thì quên chúng ta rồi sao?" Phong Linh pha trò nói.

"Này đừng vội mà tìm công việc, vội vàng kiếm tiền, vội vàng kết hôn... Ai, chuyện cả đời người, anh đây cũng hoàn thành được không ít." Lớp trưởng rung đùi đắc ý nói.

Vài bạn học nhất thời ồn ào: "Kết hôn rồi? Quá nhanh nha, lại có thể không cho chúng ta biết!"

"Chưa chưa chưa, tháng mười một lận, đến lúc đó tất cả mọi người phải đến chung vui nha!" Vẻ mặt lớp trưởng vui tươi hớn hở.

"Ai u, lớp trưởng cũng sắp kết hôn rồi, Tiểu Linh, còn bạn, có một nửa chưa?" Người nói là Lâm Kiều Lợi, người lớn lên cực kì diễm lệ, vóc người cao gầy, lúc trước khi bình chọn mỹ nhân của khoa, cô cùng Phong Linh đều được đề cử, nhưng tốp mười hoa hậu giảng đường đứng đầu thì vẫn có tên Phong Linh, cô thì lại rớt. Trong bốn năm đại học, vẫn ngầm phân cao thấp với Phong Linh, đoạt danh tiếng, đoạt giáo viên, đoạt bạn trai. Ngành giải trí rất phát triển ở thành phố H, năm ba đại học cô ta được Tinh Tham phát hiện mời đi chụp rất nhiều quảng cáo, khi tốt nghiệp vào đài truyền hình địa phương thành phố H, tiền đồ vô hạn, được cho là một chủ trì có chút danh tiếng.

"Vẫn còn độc thân." Phong Linh không muốn nhiều lời với cô ta, rất sợ lại kích thích đến sợi dây thần kinh nào của cô ta.

"Độc thân thật sướng, có bạn trai rồi thì chẳng còn tự do, hôm nay đi họp mặt còn phải xin phép anh ấy, không chỉ vậy, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì đã gọi tới, căn dặn cái này căn dặn cái kia, phiền chết đi được." Lâm Kiều Lợi ỏng a ỏng ẹo nói.

"Kiều Lợi bạn trai của bạn làm nghề gì? Ánh mắt của bạn, nhất định không tệ." Một bạn học nữ cười nói.

"Ai, đều đã nhiêu đây tuổi rồi, cũng không muốn đông chọn tây nhặt làm gì, anh ấy là quản lý cấp cao của ngân hàng quốc tế ở thành phố H, du học từ Mỹ về."

Vài bạn học kinh ngạc thốt lên một tiếng, đều lộ vẻ mặt hâm mộ, Phong Linh cảm thấy thật buồn cười, nhưng cũng làm theo thốt lên một tiếng: "Kiều Lợi, là rùa biển nha, đừng để anh ta chạy, nắm chặt đi."

Lâm Kiều Lợi khiêm tốn nói vài câu: "Có gì đâu, cũng chỉ là khoác một lớp mạ vàng về nước, thật ra cũng như nhau cả thôi, ở nơi làm việc cũng không tính chức vị cao, tuy rằng lương một năm tương đối nhiều, nhưng cường độ công việc quá lớn, rất áp lực." Nói xong, cô ta vô cùng thân thiết đi đến ngồi sát bên cạnh Phong Linh, "Tiểu Linh, tầm mắt không nên quá cao, là chồng thôi mà, sớm muộn gì cũng phải tìm một người, hiện tại xã hội này, phụ nữ quá mạnh mẽ, trái lại không tìm được chồng, thể diện công việc không quan trọng bằng thể diện của chồng, bạn nói phải không? Nhìn Điền Điềm đi, người ta tốt nghiệp xong thì liền kết hôn, con cũng đã có, còn có Ngô Xảo, lúc trước vẫn giữ lời thề son sắt muốn theo chủ nghĩa độc thân, tháng sau cũng kết hôn. Chờ sau khi mình kết hôn, mình cũng chuẩn bị chậm rãi lui về sau, làm việc nhà, gia đình là số một mà."

Phong Linh nhất thời nổi da gà, không vết tích khẽ lui về sau, cười hì hì nói: "Không sao cả, dựa thiên dựa địa hay dựa vào chồng, không bằng dựa vào chính mình, hơn nữa, mặt của mình nhìn còn non, còn có thể gạt người, bây giờ còn chưa cảm thấy có nguy cơ."

Mặt Lâm Kiều Lợi nhất thời có chút biến sắc, tướng mạo của cô ta tương đối thành thục, thoạt nhìn so với tuổi thực tế lớn hơn hai ba tuổi, mà làn da của Phong Linh rất tốt, bóng mịn mà nhiều co dãn, đôi má lúm đồng tiền bên miệng nhìn rất dễ thương ngọt ngào, thoạt nhìn so với tuổi thực tế nhỏ hơn rất nhiều, hai người có quay về trường tham gia hoạt động đón người mới một lần, có cô bé khóa dưới lầm Lâm Kiều Lợi thành dì của Phong Linh, nhất thời truyền đi làm trò cười cho toàn ban.

Nhãn châu Lâm Kiều Lợi khẽ động, che miệng cười khẽ một tiếng, nói: "Tiểu Linh bạn vẫn không có bạn trai, sẽ không phải còn nhớ Phương Tranh chứ?"

Phong Linh nhất thời ngây người một chút, ký ức đã phủ bụi sâu trong nội tâm bỗng nhiên bị đâm thủng một lỗ, năm tháng thanh xuân từng trải qua, từng mảnh ký ức ngọt ngào đó bỗng nhiên chưa kịp phòng ngự chút nào đã kéo về dồn dập, khiến cô có chút trở tay không kịp. Chàng trai cao lớn lại rạng rỡ như ánh mặt trời, đam mê bóng rổ và đàn ghi-ta, đã từng thâm tình đàn hát cho vô nghe, đã từng dẫn cô đi dạo trong rừng, đã từng cõng cô chạy như điên trong mưa...

"Anh, anh ấy có khỏe không?" Phong Linh chầm chậm hỏi.

"Vẫn vậy, thời điểm lễ mừng năm mới mình về quê, cùng vài người bọn họ tụ tập, Phương Tranh đã là quản lý hạng mục, mua xe mua nhà, cũng có một người bạn gái, nhỏ nhắn xinh xắn lanh lợi, ngày cưới cũng sắp đến, nếu lúc trước bạn đã kiên quyết chia tay, hiện tại không cần nhớ thương chi nữa." Lâm Kiều Lợi nhìn khuôn mặt biến sắc của cô, đắc ý nói.

Phong Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: "Thật sao? Xem ra mình phải chuẩn bị bao lì xì nữa rồi, nhiều người muốn kết hôn như vậy, rõ ràng muốn mình phá sản mà."

Tất cả mọi người đùa cười rộ lên, trọng tâm câu chuyện rất nhanh dời đi, tán gẫu về công việc lẫn nhau, rồi lại nói về giáo viên ở trường lúc này thế nào... Phong Linh đã có chút trầm mặc, một mình đứng dậy đi ra ngoài cầm chút thức ăn vặt, tâm trí lại không tự chủ được nhớ tới năm tốt nghiệp kia, ánh mắt đau khổ của Phương Tranh và đôi mắt sưng đỏ của mình.

"Tiểu Linh, anh thực sự không thể ở lại, ba mẹ chỉ có anh là con, trong thời gian thực tập bọn họ vẫn thúc dục anh quay về, anh thật sự không buông được."

"Tiểu Linh, em có thể đi cùng anh không? Chúng ta định kỳ đến thăm ba mẹ em, cũng chỉ tốn bốn năm giờ đi xe, mỗi tuần đều có thể trở về!"

"Được rồi, anh đầu hàng, chúng ta không cần chia tay, anh về trước, ở với ba mẹ hai năm, chậm rãi làm công tác tư tưởng cho bọn họ."

"Vì sao muốn chia tay? Em rốt cuộc có yêu anh không?"

"Phong Linh, em cũng thật nhẫn tâm!"

...

Phong Linh lắc đầu, muốn để tim đập bình tĩnh trở lại, cũng không biết sao, giọng nói đó cứ như ma chú, luôn luẩn quẩn bên tai cô, "Em thật nhẫn tâm! Em thật nhẫn tâm! Em thật nhẫn tâm..."

Bỗng nhiên, cô nhịn không được khẽ nở nụ cười: Lẽ nào chính là bởi vì cô khi đó dao sắc chặt đay rối (giải quyết dứt khoát), không muốn hai người dây dưa đau khổ, lòng dạ sắt đá chia tay Phương Tranh, mới có kết quả là hiện tại trở thành gái ế sao?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip