CHƯƠNG 19: Lo Lắng
Giữa không gian êm đềm của buổi chiều tà, khi ánh nắng nhuộm vàng cả cánh đồng lúa mạch, Sakura ngồi lặng lẽ trên thềm nhà, đôi mắt dịu dàng dõi theo ba đứa con đang vui đùa dưới sân. Tiếng cười của Sarada, giọng nói trầm ấm của Sakuya, và sự nhẹ nhàng của Sora hòa quyện cùng tiếng gió vi vu, tạo nên một bản hòa ca yên bình.
Thế nhưng, sâu trong đáy lòng, Sakura vẫn không thể xua đi một nỗi lo lắng mơ hồ đang gặm nhấm từng góc tâm trí. Nàng biết rõ, dù hiện tại các con vẫn còn nhỏ dại, ngây thơ và hồn nhiên, nhưng rồi một ngày nào đó, sự thật sẽ không thể giấu giếm mãi. Với dòng máu Uchiha chảy trong huyết quản, định mệnh của chúng vốn đã được khắc sâu từ khi sinh ra.
Những ký ức về những mất mát và bi kịch của gia tộc Uchiha hiện về trong tâm trí Sakura như một cơn sóng ngầm cuộn trào. Nàng nhớ về Itachi – người anh trai của Sasuke đã hy sinh tất cả để bảo vệ hòa bình, về Shisui – một linh hồn kiêu hãnh đã chọn con đường đau thương để bảo vệ lý tưởng, và về Sasuke – người mà nàng yêu thương, từng phải mang trên vai gánh nặng thù hận suốt cả quãng đời thanh xuân.
Sakura hiểu rằng, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, nàng không thể thay đổi số phận đã an bài. Dòng máu Uchiha vốn chứa đựng sức mạnh to lớn, nhưng đi cùng với nó là sự cô độc và những bi kịch khó tránh khỏi. Chỉ cần nghĩ đến việc các con sẽ phải đối mặt với thử thách của sự thức tỉnh Sharingan hay những kẻ thù nhắm vào gia tộc, trái tim Sakura như bị bóp nghẹt.
Cô không thể phủ nhận rằng, dù luôn dạy dỗ các con sống lương thiện và biết yêu thương, sẽ có những lúc cuộc đời buộc chúng phải vùng lên chống lại hiểm nguy. Rồi sẽ đến lúc, Sakuya phải đứng lên bảo vệ em, Sarada phải đối mặt với trách nhiệm, và Sora – đứa con nhẹ nhàng nhất – sẽ phải học cách mạnh mẽ hơn để không bị bỏ lại phía sau.
Sakura nắm chặt đôi bàn tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của cơn gió chiều thấm qua từng kẽ ngón tay. Làm mẹ chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhưng làm mẹ của những đứa trẻ mang trong mình sức mạnh Uchiha lại càng khó khăn hơn. Đôi khi, nàng tự hỏi liệu mình có thể che chở cho các con mãi mãi không?
Cô nghĩ đến Sasuke – người đàn ông đã đi khắp nơi để bảo vệ hòa bình, người anh hùng của Làng Lá. Sakura hiểu lý do của anh ngày đó làm như thế, nhưng đôi lúc không khỏi cảm thấy trống trải và yếu đuối. Cô muốn mạnh mẽ hơn, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho các con, nhưng nỗi sợ hãi vẫn lẩn khuất đâu đó, như một cái bóng không thể xua tan.
Sakura khẽ thở dài, nhưng rồi tự nhủ với chính mình rằng sẽ không để nỗi lo này nuốt chửng trái tim mình. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ, như nhắc nhở rằng bản thân vẫn còn sống, vẫn còn sức mạnh để bảo vệ những điều quý giá nhất.
Trong khoảnh khắc đó, Sakuya bất ngờ chạy đến, đôi mắt sáng rực đầy tò mò:
"Mẹ ơi, sao mẹ lại buồn thế?"
Sakura giật mình, vội giấu đi nét ưu tư, nở một nụ cười dịu dàng:
"Không có gì đâu con. Mẹ chỉ đang nghĩ về những điều tốt đẹp cho tương lai thôi."
Sarada và Sora cũng chạy đến, mỗi đứa cầm một bông hoa dại, chìa ra trước mặt mẹ như một món quà nhỏ bé nhưng đầy yêu thương. Sakura nhìn các con, đôi mắt ngấn lệ nhưng ánh lên tia hy vọng.
"Các con của mẹ, rồi một ngày các con sẽ lớn lên và phải đối mặt với những thử thách của chính mình. Nhưng hãy nhớ rằng, dù chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ luôn ở đây, sẵn sàng bảo vệ và yêu thương các con. Mẹ không thể thay đổi số phận, nhưng mẹ sẽ làm tất cả để các con luôn được bình an và hạnh phúc."
Ba đứa trẻ ngây thơ không hiểu hết lời mẹ nói, nhưng chúng đều cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay ôm chặt của Sakura. Trong ánh chiều đỏ rực, hình ảnh người mẹ kiên cường ôm lấy ba đứa con nhỏ trở thành biểu tượng của tình yêu bất diệt, vượt qua cả những định mệnh nghiệt ngã mà dòng máu Uchiha mang theo.
Sakura luôn cố gắng dành cho các con một tuổi thơ trọn vẹn và ấm áp nhất, bởi cô hiểu rằng những ký ức đẹp đẽ ấy sẽ trở thành hành trang quý giá theo các con suốt cuộc đời. Những ngày tháng tuổi thơ rực rỡ chẳng thể kéo dài mãi, nhưng khi còn có thể, cô sẽ làm tất cả để ba đứa trẻ luôn được bao bọc trong tình yêu thương và hạnh phúc.
Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của các con, ngôi nhà nhỏ của Sakura lại rộn ràng tiếng cười và đầy ắp niềm vui. Sakura tự tay chuẩn bị chiếc bánh kem dâu tây thơm lừng – món mà ba đứa trẻ yêu thích nhất. Những trái dâu đỏ mọng nằm trên lớp kem trắng mịn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Sarada hồi hộp chắp tay, nhắm mắt lại và thầm thì một điều ước, đôi mắt đen láy lấp lánh trong ánh nến lung linh. Sakuya và Sora không đợi lâu, cùng nhau thổi phù một cái, dập tắt hết những ngọn nến đang cháy sáng. Tiếng cười giòn tan của ba đứa trẻ vang vọng khắp căn nhà nhỏ, hòa cùng tiếng vỗ tay reo hò của dân làng đến chúc mừng.
Không chỉ có bánh ngọt, mà những trò chơi dân gian như bịt mắt bắt dê, kéo co, và nhảy sạp được tổ chức ngay trên sân trước nhà, thu hút sự tham gia của cả người lớn lẫn trẻ nhỏ trong làng. Tiếng reo hò, tiếng cổ vũ vang lên không ngớt. Những món quà nhỏ xinh từ dân làng như búp bê gỗ, túi thơm hay những viên kẹo đủ màu sắc được trao tận tay ba đứa trẻ.
Sakura nhìn các con nô đùa với nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô ánh lên sự ấm áp và lòng biết ơn khi thấy những đứa trẻ của mình được yêu thương bởi tất cả mọi người.
Những ngày trời trong xanh và gió mát lành, Sakura lại dẫn các con lên ngọn đồi hoa dại phía xa làng. Đó là nơi có dòng suối róc rách chảy qua, với những thảm cỏ xanh mướt trải dài và những bông hoa li ti đua nhau khoe sắc.
Sakura luôn chuẩn bị những hộp cơm bento đầy ắp món ngon: cơm nắm cá hồi béo ngậy, trứng cuộn tamago vàng ươm, và những miếng dưa hấu ngọt lịm. Cô cẩn thận sắp xếp từng hộp, để các con có thể dễ dàng thưởng thức khi đói bụng.
Ba đứa trẻ tung tăng chạy nhảy trên đồng cỏ, đuổi bắt những chú bướm sặc sỡ, và thi nhau xây những tòa lâu đài cát bên bờ suối. Tiếng cười của chúng vang vọng khắp ngọn đồi, hòa cùng tiếng chim ríu rít trên những cành cây cao.
Sakura ngồi bên, lặng lẽ quan sát, đôi khi kể cho các con nghe về những loài cây, loài hoa, và cả những truyền thuyết cổ xưa của làng. Mỗi câu chuyện đều làm sáng lên đôi mắt tò mò của bọn trẻ. Sakuya luôn chăm chú lắng nghe, Sarada thì háo hức đặt câu hỏi, còn Sora nhẹ nhàng ngả đầu vào lòng mẹ, tận hưởng sự ấm áp và bình yên.
Khi mặt trời ngả bóng, cả nhà cùng nhau ngồi trên đỉnh đồi, ngắm nhìn bầu trời rực rỡ sắc cam. Sakura nhẹ nhàng vòng tay ôm ba đứa trẻ, khẽ nhắm mắt lại, lưu giữ khoảnh khắc tươi đẹp ấy trong tim.
Đêm về, khi bóng tối phủ xuống và gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa sổ, Sakura cùng các con quây quần bên nhau trong chiếc giường lớn. Cô ôm cả ba vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp kể về những câu chuyện xưa cũ của làng Lá, về Naruto với tinh thần không bao giờ bỏ cuộc, về Sasuke với đôi mắt mạnh mẽ nhưng chất chứa nỗi đau, và về những người bạn đồng hành đã cùng nhau chiến đấu vì hòa bình.
Sarada luôn chăm chú lắng nghe, trong đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ với những anh hùng vĩ đại. Sakuya thì trầm ngâm suy nghĩ, còn Sora khẽ cười khi nghe về những trò nghịch ngợm của Naruto lúc nhỏ.
Những câu chuyện ấy không chỉ là ký ức về một thời thanh xuân đầy sóng gió của Sakura, mà còn là những bài học về lòng dũng cảm, sự kiên trì và tình bạn trung thành. Cô muốn các con mình, dù lớn lên trong hòa bình, vẫn thấu hiểu giá trị của sự hy sinh và tinh thần kiên cường.
Dù cuộc sống có bận rộn và gian nan, Sakura chưa bao giờ lơ là việc chăm sóc các con. Đối với cô, mỗi ngày bên cạnh chúng đều là một hành trình đầy yêu thương và hạnh phúc. Tiếng cười trong trẻo của ba đứa trẻ là nguồn động lực vô tận, giúp cô mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn.
Sakura hiểu rằng thời gian sẽ trôi đi thật nhanh, và rồi một ngày ba đứa trẻ sẽ trưởng thành, sẽ rời xa vòng tay cô để tìm kiếm con đường riêng. Nhưng dù có ra sao, tình mẫu tử thiêng liêng ấy sẽ mãi mãi không bao giờ đổi thay.
"Chỉ cần có các con, mẹ đã có cả thế giới."
Sakura thì thầm, nhìn ba đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ, vòng tay vẫn bao bọc chúng như một tấm khiên vững chắc. Trong đêm tối, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, soi sáng nụ cười bình yên của người mẹ, mang theo hy vọng rằng những tháng ngày bình an này sẽ kéo dài mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip