Chương 3: Say
Hai tuần trôi qua kể từ cuộc đối đầu tại bệnh viện, Sasuke vẫn không thể tìm được cách tiếp cận Sakura. Anh cảm thấy bất lực khi thấy những người theo đuổi cô ngày càng nhiều, và ghen tuông khi thấy cô cười nói vui vẻ với họ.
Quán Ichiraku Ramen, vốn là nơi náo nhiệt và ấm cúng, hôm nay lại càng ồn ào hơn thường lệ. Sasuke và Naruto ngồi đối diện nhau, trên bàn là một đống vỏ chai sake trống rỗng. Ánh đèn vàng ấm áp của quán chiếu xuống hai khuôn mặt đỏ bừng vì men say.
"Sasuke, cậu biết không," Naruto nói, giọng lè nhè, "Sakura thích những người đàn ông mạnh mẽ và tự tin. Cậu phải cho cô ấy thấy cậu đã thay đổi."
"Nhưng mình đã cố gắng rồi," Sasuke đáp, giọng cũng không khá hơn là bao, "Mình không biết phải làm gì nữa."
"Vậy thì hãy làm những điều điên rồ," Naruto nói, "Hãy làm những điều mà Sakura không bao giờ ngờ tới."
"Ví dụ?" Sasuke hỏi, mắt lim dim.
"Ví dụ như tặng cô ấy một bó hoa hồng hình Uchiha," Naruto nói, tay vẽ vẽ lung tung trên không trung, "Hoặc hát tỏ tình dưới cửa sổ nhà cô ấy vào lúc nửa đêm."
"Hát tỏ tình?" Sasuke nhăn mặt, "Mình không biết hát."
"Không sao, tớ sẽ dạy cậu," Naruto nói, đứng dậy loạng choạng, "Tớ sẽ hát mẫu cho cậu xem."
Naruto bắt đầu hát một bài hát tỏ tình với giai điệu lạc quẻ và lời ca ngô nghê. Sasuke nhìn cậu bạn thân, không biết nên cười hay nên khóc.
"Cậu thấy thế nào?" Naruto hỏi, sau khi hát xong.
"Tuyệt vời," Sasuke đáp, cố gắng nhịn cười, "Nhưng tớ nghĩ Sakura sẽ chạy mất nếu nghe thấy cậu hát như thế."
"Vậy thì cậu phải hát hay hơn tớ," Naruto nói, "Cậu phải luyện tập thật nhiều."
Cả hai tiếp tục uống rượu và đưa ra những kế hoạch "bá đạo" khác. Naruto đề nghị Sasuke viết một bài thơ tỏ tình, rồi nhờ một con chim ưng mang đến cho Sakura. Sasuke lại đề nghị cả hai cùng nhau đột nhập vào nhà Sakura, bày tỏ tình cảm của mình.
"Ý tưởng này hay đấy," Naruto nói, "Chúng ta sẽ lẻn vào nhà cô ấy vào lúc nửa đêm, mang theo một bó hoa hồng hình Uchiha và hát tặng cô ấy một bài hát tỏ tình. Cô ấy chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc."
"Nhưng nếu cô ấy la lên thì sao?" Sasuke hỏi.
"Không sao, chúng ta sẽ chạy trốn," Naruto nói, "Chúng ta là ninja mà."
Cả hai cười phá lên, không còn biết mình đang nói gì. Họ tiếp tục uống rượu và nói chuyện linh tinh, cho đến khi quán đóng cửa.
"Đến giờ về rồi, hai chàng trai của tôi" ông chủ quán nói, nhìn hai người say khướt.
"Cảm ơn ông," Naruto nói, đứng dậy loạng choạng, "Hôm nay chúng con rất vui."
"Vui đến nỗi say mèm luôn rồi. " ông chủ quán nói, lắc đầu.
Naruto được Hinata đến đón về, để lại Sasuke một mình với những suy nghĩ hỗn loạn. Anh nhìn theo bóng lưng Naruto, cảm thấy một chút cô đơn.
"Mình phải làm gì đó," Sasuke lẩm bẩm, "Mình không thể để Sakura thuộc về người khác."
Anh quyết định sẽ thực hiện kế hoạch đột nhập vào nhà Sakura. Anh biết rằng đây là một hành động điên rồ, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
Sasuke lẻn vào nhà Sakura qua cửa sổ phòng khách, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu rọi. Căn phòng gọn gàng và ấm cúng, nhưng không khí tĩnh lặng lại khiến Sasuke cảm thấy khó chịu. Anh bước nhẹ nhàng vào phòng ngủ của Sakura, nơi những món đồ cá nhân của cô được sắp xếp ngăn nắp.
Ánh mắt Sasuke dừng lại ở một chiếc bàn nhỏ, nơi đặt một bó hoa hồng đỏ thắm và một vài lá thư. Anh tiến lại gần, cầm lên một lá thư. Nét chữ mềm mại và những lời lẽ ngọt ngào khiến anh cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào tim.
"Sakura, em xinh đẹp như đóa hoa anh đào mong manh và dễ vỡ.," anh đọc thầm, "Anh muốn được che chở và bảo vệ em suốt đời."
Sasuke nghiến răng, ném lá thư xuống bàn. Anh cầm lên bó hoa hồng, những cánh hoa đỏ rực như đang chế giễu sự bất lực của anh. Anh nhớ lại những lần Sakura cười nói vui vẻ với Ren, những ánh mắt ngưỡng mộ mà cô dành cho người đàn ông đó.
"Không," Sasuke gầm gừ, "Cô ấy là của mình."
Anh lục lọi trong ngăn kéo, tìm thấy một chiếc hộp nhỏ chứa đầy những món quà mà Sakura nhận được từ những người theo đuổi cô. Những món quà đó, từ những chiếc vòng cổ lấp lánh đến những con thú nhồi bông dễ thương, khiến cơn ghen tuông của Sasuke bùng nổ dữ dội.
Anh cảm thấy như có một con quái vật đang gào thét trong lòng, thôi thúc anh phải chiếm đoạt Sakura, phải loại bỏ tất cả những kẻ đang ve vãn cô. Anh nhớ lại những hành vi thân mật của cô với các chàng trai theo đuổi cô khi trong thời gian anh theo dõi cô.
"Mình sẽ không để ai chạm vào cô ấy," Sasuke lẩm bẩm, ánh mắt đỏ ngầu.
Anh bước đến giường ngủ của Sakura, nơi mùi hương hoa anh đào thoang thoảng. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc gối, nơi Sakura thường tựa đầu mỗi khi mệt mỏi. Anh muốn ôm lấy nó, muốn cảm nhận hơi ấm của cô.
Nhưng rồi, anh lại nhớ đến những lời nói lạnh lùng của Sakura, những ánh mắt thất vọng mà cô dành cho anh. Anh cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình.
"Mình đã làm gì thế này?" Sasuke tự hỏi, "Mình đã biến thành một con quái vật ghen tuông."
Anh ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm đầu. Cơn ghen tuông vẫn đang gào thét trong lòng anh, nhưng anh biết mình không thể để nó kiểm soát mình.
"Mình phải dừng lại," Sasuke nói, giọng run rẩy, "Mình phải chứng minh cho Sakura thấy mình đã thay đổi."
Anh đứng dậy, nhìn quanh căn phòng. Anh muốn rời khỏi đây, muốn trốn khỏi cơn ghen tuông đang giày vò mình.
Nhưng rồi, anh lại nhìn thấy một bức ảnh của Sakura trên bàn trang điểm. Cô đang mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời với những chàng trai mà anh không thể nào biết tên và nhớ mặt.
"Mình từ bỏ ư? " Sasuke nói, ánh mắt kiên định, "Mình sẽ làm mọi thứ để có được nụ cười này."
Anh bước đến bàn trang điểm, cầm lấy bức ảnh của Sakura. Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, như thể đang tìm kiếm một tia hy vọng.
Sasuke bước đến giường ngủ của Sakura, nơi cô đang say giấc nồng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của cô, khiến anh cảm thấy xót xa. Anh biết mình không nên ở đây, nhưng cơn ghen tuông và sự ích kỷ đã khiến anh mất kiểm soát.
"Sakura..." Sasuke khẽ gọi, giọng khàn đặc.
Sakura khẽ cựa mình, nhưng không tỉnh giấc. Sasuke nhìn cô, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Anh muốn rời khỏi đây, nhưng cũng muốn giữ cô lại.
"Mình sẽ chỉ nói chuyện với cô ấy một chút thôi," Sasuke tự nhủ, "Rồi mình sẽ đi."
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Sakura. Cô khẽ rùng mình, rồi mở mắt.
"Sasuke?" Sakura hỏi, giọng ngái ngủ. "Anh làm gì ở đây?"
"Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút," Sasuke nói, giọng trầm xuống.
"Bây giờ sao?" Sakura hỏi, nhăn mặt. "Em rất mệt."
"Anh biết," Sasuke nói, "Nhưng anh không thể chờ được nữa."
Anh nhìn sâu vào mắt Sakura, và cô cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Ánh mắt anh đỏ ngầu, và cô nhận ra rằng anh đã kích hoạt Sharingan.
"Sasuke, anh đang làm gì vậy?" Sakura hỏi, giọng run rẩy.
"Anh chỉ muốn em hiểu," Sasuke nói, giọng thì thầm. "Anh yêu em."
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay Sakura. Cô cố gắng rút tay lại, nhưng không thể chống lại sức mạnh của anh.
"Sasuke, dừng lại!" Sakura hét lên, nhưng anh không nghe thấy.
Anh kéo cô lại gần, và cô cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ. Cô biết rằng mình không thể chống lại anh, không thể chống lại sức mạnh của Sharingan.
"Em là của anh," Sasuke nói, giọng thì thầm. "Chỉ của mình anh."
Anh cúi xuống, và môi anh chạm vào môi cô. Sakura nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên má. Cô cảm thấy bất lực, tổn thương và ghê tởm.
Sasuke tiếp tục hôn cô, và cô cảm thấy như mình đang bị xé nát. Cô không thể tin rằng người đàn ông mà cô yêu thương lại đang làm điều này với mình.
Sasuke cúi xuống, và môi anh chạm vào môi Sakura. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể chống lại sức mạnh của anh. Nước mắt cô chảy dài trên má, hòa lẫn với những giọt mồ hôi.
Sasuke hôn cô say đắm, bàn tay anh vuốt ve cơ thể cô. Sakura cảm thấy ghê tởm, nhưng cô không thể làm gì khác. Cô biết rằng mình không thể chống lại anh, không thể chống lại Sharingan. Anh là ai chứ, một trong hai nhẫn giả mạnh nhất Nhẫn giới, Tộc nhân cuối cùng của một gia tộc hùng mạnh từ ngàn đời qua.
Sasuke kéo váy Sakura lên, và cô cảm thấy cơ thể mình trần trụi dưới ánh trăng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén tiếng nấc. Cô cảm thấy như mình đang bị xé nát, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sasuke tiếp tục vuốt ve cơ thể Sakura, và cô cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng. Cô biết rằng mình đang bị phản bội, bị lạm dụng. Nhưng cô không thể làm gì khác, cô chỉ có thể chịu đựng.
Sakura cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ khi Sasuke tiến lại gần. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể chống lại sức mạnh của anh. Cô cảm thấy như mình đang bị một bóng đen bao trùm, và cô không thể thoát ra. Nước mắt cô chảy dài trên má, hòa lẫn với những giọt mồ hôi. Cô cảm thấy như mình đang chết dần chết mòn.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu rọi căn phòng nhỏ bé. Sakura khẽ cựa mình, cảm nhận sự nặng nề và đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Cô mở mắt, và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Sasuke đang say giấc nồng bên cạnh.
Một luồng ghê tởm trào dâng trong lòng Sakura. Cô vội vã ngồi dậy, kéo chăn che kín thân thể trần trụi. Ánh mắt cô rực lửa căm hờn khi nhìn xuống người đàn ông vẫn còn say giấc. "Anh ấy đã làm gì với mình đêm qua?" cô tự hỏi, những ký ức kinh hoàng ùa về như một cơn ác mộng.
Sakura nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không gây ra tiếng động. Cô bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại và tựa lưng vào cánh cửa. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, và một cảm giác xa lạ xâm chiếm lấy cô.
Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt thâm quầng và sưng húp. Làn da trắng nõn xuất hiện những vết bầm tím, dấu vết của sự bạo hành đêm qua. Sakura đưa tay chạm vào những vết thương, và một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng cô.
"Mình đã trở thành thế này sao?" cô thầm nghĩ, nước mắt giàn giụa. "Mình đã bị Sasuke ...."
Sakura rửa mặt, cố gắng xua tan những ký ức kinh hoàng. Cô đánh răng, chải tóc, và thay bộ quần áo ninja đã nhàu nát. Cô muốn gột rửa tất cả những ô nhục, nhưng cô biết rằng những vết thương lòng sẽ không bao giờ lành lại.
Khi Sakura bước ra khỏi phòng tắm, Sasuke vẫn còn ngủ say. Cô nhìn anh ta, ánh mắt đầy căm hờn và thất vọng. "Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh," cô thầm nghĩ, "Nhưng mình cũng không thể quên anh. Tại sao mọi chuyện lại đi xa như thế này"
Sakura rời khỏi nhà, đi đến bệnh viện. Cô biết rằng mình phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống. Cô là một ninja y thuật, cô có trách nhiệm cứu chữa những người bị thương. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cảm thấy như mình cũng cần được cứu chữa.
Khi bước vào bệnh viện, Sakura cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đau buồn. Cô nở một nụ cười chuyên nghiệp với các đồng nghiệp, và bắt đầu công việc của mình. Nhưng trong suốt cả ngày, những ký ức về đêm qua vẫn ám ảnh cô.
Cô biết rằng cuộc sống của cô đã thay đổi mãi mãi, nhưng cô quyết tâm sẽ không để quá khứ chi phối tương lai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip