10. bắt đầu
sau khi bật dậy khỏi giường vào sáng sớm, đinh minh hiếu tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ít đồ để ra ngoài. hôm nay anh không có việc gì đột xuất cả, nhưng lý do khiến mình bước ra khỏi nhà thì có.
lúc hiếu đinh rời đi thì tên bạn cùng nhà của anh cũng đã thức, anh không cần báo cáo lại điều gì vì nó không phải nghĩa vụ của anh, và có lẽ hiếu không cần nói ra thì người kia cũng biết anh sẽ đi đâu.
đến nhà của 'người yêu' nhỉ.
thật sự thì minh hiếu vẫn còn chưa quen với cảm giác này. chắc do tâm lý của anh đã mặc định sẽ không có lời đồng ý nào phát ra từ người đó cả. buồn cười làm sao, đi tỏ tình người ta mà lại chẳng mong ước bản thân được đáp lại, mình hiếu đúng là quá ngớ ngẩn.
nhưng có hơi nhanh không, chỉ với thời gian ngắn ngủi đó...thành an và quang hùng?
thôi đi, cũng do anh nói ra chứ trách ai. rõ ràng người nóng vội hơn chính là hiếu đinh, nhưng mà anh lại nghi ngờ quyết định của thành an. vậy chứ...dù có là thật hay không thì anh vẫn bằng lòng chấp nhận.
từ nay có lẽ vì anh mà họ sẽ không còn là gì của nhau nữa.
quay trở lại thực tại, lúc này minh hiếu đã ở trên xe, trên tay anh còn cầm theo một ít đồ nữa. đến thăm nhà người khác mà tay không thì không hay cho lắm nhỉ? hiếu tự thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, thành an chứ có phải là ai đâu...nhưng sau đó anh vẫn tự thuyết phục mình rằng điều ấy hợp lý.
hôm nay, minh hiếu có hẹn với thành an đến nhà em chơi và nếu muốn thì cả hai sẽ ra ngoài với nhau coi như là một buổi hẹn hò đầu tiên của chuyện tình này. nghe lời đề nghị đó của em nhỏ, thề là chẳng dại gì anh lại từ chối cả.
buổi tối trước khi các anh em ai đều về nhà nấy, thành an còn khẽ thơm vào má anh trong sự lơ đãng của những con người kia. em chỉ cười tinh nghịch nhìn minh hiếu đứng đơ người trong giây lát rồi kiếm cớ đẩy anh nhanh ra khỏi cửa. không quên dùng chất giọng ngọt ngào đó gửi thêm câu tạm biệt quen thuộc. "bai anh nha."
nghĩ lại, hiếu đinh thấy hình như anh chả chủ động được gì cả dù chính anh mới là người ngỏ lời. điều đó thật sự làm anh cảm thấy ấm áp, an không coi anh là thứ chỉ để lấp đầy khoảng trống, em nhỏ vẫn để ý và muốn tạo cho anh niềm vui với những gì mà em có thể làm được.
đột nhiên anh đặt tay lên lồng ngực mình, nơi trái tim đang nhịp đập bên dưới. cảm nhận từng dao động, anh thấy lòng mình như đang ấm lên vì hạnh phúc. chưa từng có ngày nào minh hiếu dám mơ ước có thể giữ được người mình thương, chưa từng dám cầu mong sẽ được đối xử như một người được yêu thương...chỉ là có lẽ, thành an sẽ luôn là người mang đến mọi hân hoan và bất ngờ nhất cho anh, trên đời này sẽ không có ai làm được những điều tưởng chừng nhỏ nhoi ấy.
với biết bao suy nghĩ trong đầu, không biết từ lúc nào minh hiếu đã đứng ngay cửa nhà em nhỏ. anh đơ người vài giây như chợt tỉnh lại giữa những ký ức. song, anh tiến đến bấm chuông rồi im lặng chờ đợi. cánh cửa được mở ra, đón tiếp anh là thành an đang mặc một bộ đồ giản dị, thoải mái đối với thời tiếc hiện giờ của sài gòn. nhưng cả khi không ăn diện gì cả, minh hiếu vẫn thấy em rất xinh xắn đáng yêu với vóc dáng và gương mặt đó.
phút chốc không kìm được, minh hiếu đưa tay vuốt nhẹ qua má thành an trước ánh mắt ngạc nhiên của em. nhưng ngay sau đó em phì cười, nắm lấy bàn tay anh rồi dắt anh vào trong nhà. hiếu quay người lại đóng cửa rồi cũng thuận theo sự dẫn dắt của thành an, anh và em nhỏ cùng ngồi xuống ghế sofa kế bên nhau. ánh mắt cả hai lại vô tình dừng lại trên người đối phương, với một nụ cười ngượng ngùng...
lạ thật.
"anh...có cái này cho em." minh hiếu cầm chiếc túi đang yên vị dưới sàn nãy giờ đặt lên bàn, trước mặt em nhỏ. mặc dù đã từng xưng hô 'anh em' như thế rồi nhưng khi có cho mình một thân phận khác, anh lại cảm thấy hơi không quen.
thành an nhìn thấu được mọi biểu cảm của anh, an đã quá quen thuộc những điều ấy trong bao năm qua. em nhỏ chỉ cười xinh nhìn anh, món quà anh mang tới đang đặt trên bàn nhưng trong mắt thành an lại là một món quà khác đáng giá hơn.
"trời ơi...cần gì phải quà cáp vậy, đồ em có thiếu gì đâu!" thành an vỗ nhẹ vào vai minh hiếu, em e thẹn đón lấy túi quà từ tay anh rồi chậm rãi bóc ra trong ánh nhìn chăm chú kia.
ánh mắt đó làm em không thể từ chối.
dõi theo từng cử chỉ của em nhỏ, minh hiếu chợt cảm thấy mình như một tên ngốc, rồi lại tưởng như bản thân đang nằm mơ vậy. thành an ở ngay trước mắt anh, là người yêu của anh...lúc nào nghĩ tới điều đó, anh đều muốn nhào tới ôm em thật chặt, sau đó thơm vào má em thật nhiều. để nếu đó là giấc mơ thì anh sẽ tỉnh mộng trong khoảnh khắc đẹp nhất, còn không thì sẽ là đền bù lại những tháng ngày ôm tương tư sầu nặng.
cảm giác như được an ủi...
thời tiết dạo này lạnh đi nhiều, cũng vì vậy đinh minh hiếu đã tinh ý mua cho em nhỏ vài món đồ để chuẩn bị cho những ngày giá lạnh. nào là khăn choàng, mũ len rồi áo khoác...anh không kìm nổi nụ cười dịu dàng khi nhìn thành an vui vẻ xem xét kỹ lưỡng từng món đồ anh mang đến.
"cảm ơn hiếu." thành an thấp giọng, không giấu nổi sự vui sướng mà lí nhí bên tai anh.
"nói gì cơ? nói lớn hơn đi." minh hiếu thấy dáng vẻ đó của em nhỏ liền không kìm được mà trêu chọc.
"kewtiie là đồ xấu xí!" em an thấy giọng điệu trêu ghẹo của minh hiếu liền không ngần ngại mà đá lại anh.
"gan thế nhỉ? nói lại lần nữa xem?" đôi mắt sau gọng kính mở to, minh hiếu nhướng mày ra vẻ thách thức em nhỏ. thề rằng lúc này cả hai chẳng khác gì hai thằng trẻ trâu đang kháy đểu nhau.
không đình chiến nhưng hai bên vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nhau, không nói gì, im lặng mà tìm kiếm gì đó để trêu ghẹo đối phương.
"em yêu anh!" bỗng nhiên thành an hất vào mặt hiếu đinh một câu, rồi nhanh chân bỏ chạy lên phòng. em nhỏ hí hửng cầm theo mấy món quà của anh tung tăng biến mất khỏi tầm mắt người kia.
không biết có phải là chọc ghẹo không, nhưng em nhỏ đã thành công khiến đinh minh hiếu đột nhiên phải ngại đỏ cả mặt.
...
không biết bằng cách nào mà đinh minh hiếu đã lết lên được đến phòng của đặng thành an rồi tự nhiên như thể bốn bể là nhà. à thật ra thì lúc chưa yêu minh hiếu vốn đến đây nhiều lần rồi mà, chỉ là với danh nghĩa khác xa so với hiện tại thôi.
minh hiếu lượn xung quanh quan sát mấy vật dụng của thành an một cách vô tri, không để làm gì cả. rồi sau đó lại liếc mắt sang thành an đang ngã người lười biếng trên giường. rõ là đã nói nếu có thời gian thì ra ngoài chơi cho giống một cặp đôi...chứ thế này có khác gì lúc trước đâu?
"thì ra những lời đó đều là giả dối." - chiếc caption ẩn ẩn hiện hiện của đinh minh hiếu được đăng lên threads một cách nhanh chóng, cùng với đó là tấm ảnh xinh xẻo trong ngoặc kép của đặng thành an.
đang nằm lì trên giường, thành an chợt nghe tiếng thông báo điện thoại kêu lên. em nhỏ giật mình cầm lấy rồi nhìn thấy bài đăng mới của "kewttie" vội bấm vào, thành an được một phen hết hồn. nhưng chưa kịp hoàn hồn nữa thì em an lại cảm nhận được một áp lực khác đến từ người đang dần đè lên trên cơ thể mình.
"gì...gì vậy?" thành an hơi hoảng, quá nhiều thứ thật...và em vẫn chưa thể theo kịp.
đinh minh hiếu nhoẻn miệng cười, nhìn cậu nhóc đang nằm ngay dưới thân mình không thể thoát ra làm anh cảm thấy thấy thích thú. "có gì sao? nói đi anh đang nghe." minh hiếu thản nhiên đáp, vờ như không thấy dáng vẻ bối rối của thành an, ra sức trả thù vụ lúc nãy.
"không...à có chứ! mắc gì anh nói xấu tui rồi đăng ảnh đi kèm cũng xấu luôn vậy?" thành an nhíu mày, lại bày ra vẻ nhõng nhẽo hờn dỗi như mọi khi. đôi tay nhỏ nhắn kia chạm vào người minh hiếu, em nhỏ muốn đẩy anh ra nhưng khi chạm được rồi lại có khát vọng...thôi để thế cũng được, góc này đẹp.
"ảnh xấu mới đăng, ảnh đẹp của riêng anh, anh tự ngắm chứ?" thấy bộ dạng của nhóc nhỏ, minh hiếu không khỏi động lòng, nhưng anh nhiều phần cũng đã quen với chuyện này rồi nên vẫn còn trụ được.
cơ mà cỡ anh thì có thể trêu thành an phát khóc luôn ấy chứ.
thành an bật cười sau câu nói của minh hiếu, đôi bàn tay em luồn qua sau gáy anh rồi nhẹ kéo anh sát lại gần mình.
"...vậy thì không cần phải xem ảnh nữa, có sẵn ngay đây này."
vậy là cuối cùng họ thật sự không hề ra ngoài như đã nói.
_______
một chap ngọt...dù toi không giỏi viết ngọt, thông cảm nha.
chap sau se ngot tiep neu co the<3 vote và bình luận để toi có động lực nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip