15


"Này, huynh đệ, anh có phải đã để ý tôi từ rất lâu rồi đúng không?"

Châu Kha Vũ nhàn nhạt đáp "Ừm.", điều này khiến Lưu Chương vô cùng phấn khích.

"Thật chứ? Anh cũng bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc à?"

Châu Kha Vũ cảm thấy hiện giờ trên đầu mình nhất định phải có ba vạch đen, đứa trẻ này thực sự sẽ nói ra những điều khiến người khác không ngờ được cho dù nó đang ở thế giới nào. Anh miễn cưỡng ôm chặt lấy vai Lưu Chương, anh biết đứa nhỏ này thường nhân lúc người khác không chú ý mà phản kích bất ngờ.

"Chú Lâm, xin hãy đi theo lộ trình ban đầu. Đừng cố ý đi trái đường đánh lạc hướng cháu. Cháu biết địa chỉ nhà Lưu Chương, tính mạng của thiếu gia nhà chú bây giờ đang nằm ​​trong tay cháu."

Bác Lâm là tài xế của gia đình Lưu Chương và chịu trách nhiệm cho việc đi lại hàng ngày của Lưu Chương.

"Tìm hiểu em rõ như vậy sao? Em thật sự rất muốn biết tại sao anh lại muốn giết em."

"Anh đến đây không phải để giết em, mà là để cứu em."

Với khuôn mặt tuấn tú dịu dàng và đôi mắt đào hoa tự nhiên, anh ta thực sự không giống một kẻ sát nhân, Lưu Chương nghĩ.

Nhìn thấy Lưu Chương đang đưa ánh mắt dò hỏi lên người mình, anh nói tiếp: "Hôm nay sẽ có người tới hại em, còn về vấn đề là một người hay một nhóm người thì anh không rõ, hành động như nào anh cũng không biết nhưng anh biết em sẽ rơi xuống cái hào trên đường về nhà em."

"Tại sao em lại phải tin anh?"

"Chắc chỉ có thể dựa vào việc anh đoán được tương lai." Châu Kha Vũ nói với cậu rằng anh đến từ một thế giới khác, anh có thể nhìn thấy những câu chuyện đã xảy ra ở đây, và có một vị đang điều khiển hướng đi của tương lai ở đây.

Lưu Chương cười, tủm tỉm nói: "Ý của anh có nghĩa anh đây là một thiên sứ nhìn được tương lai! Trò đùa này thật buồn cười!"

Lưu Chương cười không được bao lâu thì chiếc xe rung chuyển dữ dội, nồng nặc mùi dầu máy bốc cháy. Sau đó, một chiếc xe hơi xuất hiện từ hướng phía trước chiếc xe của cậu, nó chiếu sáng cửa kính chiếc xe thành một khoảng trời ánh sáng chói lóa. Châu Kha Vũ nghĩ rằng có gì đó không ổn, anh ta đẩy cửa xe ra, nắm lấy tay Lưu Chương hét lớn.

"Chú Lâm! Bỏ xe, bỏ đi! Lưu Chương, nhảy xuống cùng anh, nhanh lên!"

"Cái gì vậy trời! Tôi còn nhỏ tuổi thế này đã phải chết sớm rồi sao?"

Chiếc xe bị rò rỉ dầu máy, ngọn lửa bùng lên với tốc độ kinh hoàng, và chú Lâm phải đi ra khỏi xe. Bọn họ lúc này mới có thể thấy rõ ràng, phía trước có một chiếc ô tô đậu ở ven đường, trên xe có một người bước xuống, trên tay cầm theo một cây roi điện!

Lưu Chương thực sự tàn nhẫn khi cần phải tàn nhẫn. Cậu không ngần ngại mà lựa chọn, gần như ngay lập tức, quay người lại và nhảy xuống con hào băng giá. Thời điểm nhảy xuống, cậu không có bất kì suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy kiêu ngạo tự do. Đường hào sâu hơn cậu có thể tưởng tượng, và ngay lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể cậu.

Con hào này hòa vào dòng hải lưu. Người ta thường hay nói nước biển có màu xanh lam nhưng thực tế không phải vậy, khi ở dưới đáy người ta chỉ có thể nhìn thấy màu đen.

Lưu Chương không còn đủ sức để lao lên, cậu đang chờ, chờ người con trai lạ mặt đến giải cứu. May mắn anh ấy đến kịp thời, nắm lấy tay Lưu Chương kéo lên và ôm người đó vào lòng.

Lưu Chương được đưa lên bờ, cậu đã được cứu rồi, nhưng phải tận mắt nhìn thấy người thiên sứ kia từ từ tan biến trong không trung.

"Em hứa với anh nha, phải cố gắng sống thật tốt."

"Anh tên là gì?"

"Tên anh là Daniel."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip