Chương 13 (End)

Từ lúc kéo Lưu Chương ra khỏi vách núi tới khi đưa anh đến bệnh viện, Châu Kha Vũ không mở miệng nói nửa lời. Cậu ngồi bên cạnh lặng thinh nghe anh giải thích, cảm ơn, xin lỗi mọi người suốt cả quãng đường. Anh đương nhiên chú ý đến thái độ của cậu, quả thực trái ngược một trời một vực với vẻ lo lắng khi nãy.

"Em làm sao đấy Kha Vũ? Vẫn còn mệt à? Hay là bị thương chỗ nào?"

Cậu liếc nhìn anh một cái, không thèm đáp lời. Điều này quả là hiếm thấy, bởi trước giờ chỉ có Lưu Chương làm lơ cậu thôi.

"Em giận anh à? Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em, là tại anh mà em đang mệt còn phải bận rộn tìm kiếm."

Kha Vũ lại liếc anh, lần này ánh mắt sắc như dao cau khoét vào mỏm đá khiến anh lạnh cả người.

"Rốt cuộc em bị làm sao? Nói anh nghe nào Vũ Vũ."

Rõ ràng cách gọi này làm cậu dễ chịu hơn, nét mặt đang lạnh như băng đã nhu hoà đi rất nhiều.

"Anh biết lỗi của mình chưa?"

"Anh gây ra phiền phức lớn, làm mọi người đều phải vất vả, khiến em không được nghỉ ngơi tốt."

Lưu Chương vừa nói xong đã biết đây không phải đáp án cậu muốn, bởi khuôn mặt cậu đanh lại, xù lông nổi giận.

"Chương Chương là đồ ngốc! Là đồ đáng ghét!"

Nói rồi cậu quay ngoắt đi thẳng một mạch ra khỏi phòng bệnh, để lại Lưu Chương ngơ ngác, các bạn hoang mang.

Châu Kha Vũ dỗi.

Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết đến giờ, cậu ấy giận dỗi anh. Phải làm sao đây? Vừa phát hiện mình yêu người ta, đã làm người ta chướng mắt rồi.

Nét mặt buồn thiu xen lẫn tủi thân của Lưu Chương làm mọi người không nỡ nhìn, Phó Tư Siêu vỗ vai anh an ủi.

"Có lẽ khi nãy em ấy lo lắng quá, đến giờ vẫn chưa ổn định được tâm trạng, chút nữa sẽ bình thường lại thôi. Châu Kha Vũ có bao giờ giận hờn lâu đâu."

Cả anh và Phó Tư Siêu không ngờ, Châu Kha Vũ không chỉ giận hờn lâu, lại còn rất biết cách làm mình làm mẩy. Mấy ngày tiếp theo cậu ấy vẫn đến thăm anh đều đặn, nhưng nhất quyết làm mặt lạnh với Lưu Chương. Bầu không khí phòng bệnh âm u làm anh bồn chồn không an tâm nghỉ ngơi được, cũng không dám nói cậu về đi, vì thế tinh thần anh bị giày vò mấy ngày liền. Anh rất muốn làm hòa với Kha Vũ, nhưng thái độ cậu ấy rất cương quyết, xem chừng anh không biết mình sai ở đâu thì đừng mơ được bỏ qua.

Cứ như vậy cho tới ngày Lưu Chương xuất viện, Châu Kha Vũ đến đón anh về kí túc xá. Khi anh vừa vào xe, cậu lấy một bó hoa lớn dúi vào tay anh, không đợi anh ấp úng nói xong lời cảm ơn đã mở nhạc rồi lái xe vèo vèo. Cái cảm giác vừa thân thuộc vừa xa cách như có dằm trong tim, anh tủi thân xoa xoa chóp mũi, thu mình lại một góc.

Rốt cuộc anh sai ở chỗ nào, cậu ấy biết sao không nói thẳng chứ? Hay là cậu đã hết thích anh rồi, cảm thấy anh rất phiền phức?

Lưu Chương ôm một bụng tâm sự rối ren, khi về kí túc xá nhìn thấy Châu Kha Vũ đi thẳng một mạch vào phòng tắm, thì anh quyết định bùng nổ.

Giỏi lắm, cậu định giận tôi cả đời phải không? Tôi sẽ giận ngược lại!

Lưu Chương khoanh tay ngồi xuống giường, định bụng chờ cậu đi ra sẽ khai chiến. Ánh mắt anh bỗng dừng lại ở bàn học của Kha Vũ, một tờ giấy bị kẹt giữa hộc tủ và mép bàn đang bay phất phơ. Anh cố lờ đi nhưng chướng mắt không chịu được, đành lại gần mở tủ ra cất tờ giấy vào.

Anh nhìn lướt qua tủ bàn học của Châu Kha Vũ, lòng dâng lên tư vị khó nói thành lời. Giận cậu ấy không nổi, đời này của anh, xem như tiêu trong tay cậu ấy rồi.

Trong hộc bàn, một tờ giấy gói quà màu vàng nhạt in chìm họa tiết tách trà hoa được xếp lại gọn gàng một góc, bên cạnh là rất nhiều vé xem phim đã dùng rồi, còn có mấy tấm ảnh chụp hai người thiếu niên dán xung quanh. Anh đương nhiên nhận ra những món đồ này là gì. Giấy gói quà đó dùng để bọc món quà đầu tiên anh tặng cậu ấy. Thời gian trên giấy xem phim đều trùng với những buổi hẹn hò trước đây của hai người. Và hai chàng thiếu niên trong những bức ảnh kia, chính là Lưu Chương bên cạnh Châu Kha Vũ.

Không hiểu sao, sống mũi bỗng cay cay, nước mắt cũng chực trào nơi khóe mắt.

Châu Kha Vũ vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Lưu Chương đang đứng thất thần trước bàn học của cậu, hộc tủ đã mở ra. Cậu vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, lại gần đè thấp giọng.

"Có gì đáng xem đâu chứ?"

Nhưng làm cậu ngạc nhiên là Lưu Chương đột ngột quay phắt lại đối mặt với cậu, đôi mắt đen láy của anh long lanh ánh nước.

"Anh yêu em."

Cậu cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng và đầu óc phiêu du nơi nào xa lắm rồi. Không đợi cậu hỏi lại anh vừa nói gì, Lưu Chương đã nói tiếp.

"Anh yêu em, Châu Kha Vũ. Chúng ta ở bên nhau có được không? Em có đồng ý làm người yêu của anh không?"

Câu tỏ tình của anh đối với cậu chấn động như một vụ va chạm giữa các thiên thạch trong vũ trụ, nhưng cũng mang đến cảm giác nhẹ nhàng chếnh choáng như hàng vạn cánh bướm bay lượn vào tim.

Cổ họng cậu nghẹn lại, và cậu nghĩ cách tốt nhất để trả lời lúc này là hành động. Châu Kha Vũ đặt trên môi Lưu Chương một nụ hôn, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, dây dưa quyến luyến không dứt. Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy, trong vũ trụ bao la chỉ còn mình và đối phương, cùng chìm đắm trong men tình.

Khi anh còn đang lơ lửng trong những cảm xúc bồng bềnh khi vừa kết thúc nụ hôn, Châu Kha Vũ đã nói.

"Em đồng ý. Anh có đồng ý làm người yêu của em không?"

"Anh đồng ý."

Anh cười híp mắt lại, đuôi mắt cong cong mang theo nét vui vẻ rạng rỡ.

"Nhưng đừng nghĩ em sẽ cho anh qua chuyện trong kì nghỉ vừa rồi. Rốt cuộc anh có biết mình sai chỗ nào chưa?"

Đúng là sát phong cảnh! Lưu Chương nuốt nước bọt, lo lắng không biết nên gật hay lắc đầu. Cái cửa ải này còn đáng sợ hơn cả kì thi đại học hay luận án tốt nghiệp, làm anh đau đầu của tuần nay vẫn chưa nghĩ xong.

Châu Kha Vũ khe khẽ thở dài, ôm lấy Lưu Chương, chạm nhẹ vào trán anh thì thầm.

"Anh làm việc gì cũng phải nghĩ đến an toàn của bản thân trước, được không? Đã mệt rồi thì đừng có cố gồng lên cảm ơn, xin lỗi người khác, được không? Những chuyện đó đều không quan trọng bằng anh."

Anh không ngờ nguyên nhân cậu ấy nổi giận là vì điều này, bất ngờ đến lặng người.

"Em hy vọng anh sẽ yêu thương bản thân mình như những lời ca mà anh đã viết."

Anh xúc động, vòng tay ôm chặt lấy Châu Kha Vũ, nhỏ giọng thì thầm.

"Anh nhớ rồi, bạn trai nhỏ."

Hơn hai mươi năm Lưu Chương sống đều theo kế hoạch, đến khi gặp Châu Kha Vũ, bánh xe cuộc đời bỗng chệch khỏi đường ray. Đích đến là thiên đàng hay địa ngục thì vị học bá này đoán chưa ra, nhưng anh biết hành trình này chắc chắn sẽ nhuộm muôn màu cảm xúc, gọi chung là hạnh phúc.

***

Lời kết: |Kha Chương| Kilig đã kết thúc rồi, nếu rảnh mình sẽ viết thêm ngoại truyện, cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua. Vì đây là fic đầu tay nên mình muốn câu chuyện ngọt như kẹo, hy vọng mang đến cho mọi người nguồn năng lượng tích cực và những phút giây giải trí vui vẻ.

Một chút pr fic mới: Mình vừa đào thêm một hố, tên là |Kha Chương| Morii. Đây cũng là câu chuyện tình cảm học đường, nhưng kể về những học sinh cấp ba vừa non nớt vừa mang hơi thở ngông cuồng của thiếu niên. Fic có vui có buồn, và khai thác những khía cạnh khác như bạn bè, gia đình, vấn đề bạo lực học đường,... Nếu hứng thú thì mọi người ghé qua chơi nhé, mình cảm ơn.

24/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip