Chương 6
Buổi biểu diễn đầu năm chào đón tân sinh viên là một trong những hoạt động quan trọng tại đại học X, được tổ chức với quy mô lớn, vì vậy câu lạc bộ nghệ thuật vô cùng xem trọng dịp này.
Gần đến buổi biểu diễn áp lực tại câu lạc bộ càng tăng, Lưu Chương nếu không phải có tiết trên giảng đường thì gần như cả ngày ở phòng tập, chỉnh sửa lời rap, tập vũ đạo, thu âm bài hát,... Tóm lại là bận đến bù đầu bù cổ. Nếu không phải có Châu Kha Vũ luôn kè kè bên cạnh chăm sóc, với cơ thể hay ốm đau này chắc anh đã ngã bệnh từ lâu. Hai người cùng ăn, cùng uống, cùng tập luyện, nghỉ ngơi như hình với bóng, bất giác trở thành sự tồn tại thân thuộc nhất với đối phương.
Lúc này Lưu Chương đang ngồi trong góc tối ăn bánh kếp Châu Kha Vũ vừa mua cho, bên cạnh là Kha Vũ say giấc nồng tựa đầu vào vai anh. Anh vừa ngắm nhìn biểu cảm yên bình trên khuôn mặt cậu ấy vừa từ tốn gặm bánh, thậm chí không dám bật đèn vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Thật lòng Lưu Chương luôn muốn đứa trẻ này nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, vì anh biết cậu có rất nhiều áp lực thầm kín trong lòng, và ngủ là một cách giúp cậu giải tỏa áp lực. Anh biết trong lòng mình vị trí của cậu dần thay đổi, anh thường dành thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình để quan sát cậu. Kha Vũ cười anh cũng thấy vui, Kha Vũ mệt mỏi anh sẽ lo lắng, Kha Vũ buồn bã khiến tim anh bồn chồn. Có lẽ anh đã xem cậu ấy là em trai mình.
Anh nhìn thấy có người vào phòng tập, vội vàng đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Oscar rón rén lại gần ngồi cạnh anh, thì thầm hỏi.
"Gì đây? Tư tình trong phòng tập hả?"
"Đừng nói lung tung, Hùng Hùng."
Lưu Chương liếc mắt nhìn cậu bạn điển trai này. Không phải anh không biết gần đây người trong trường thường xôn xao chuyện anh với Kha Vũ luôn đi cùng nhau, và đám người trong câu lạc bộ hẳn là tò mò nhất. Đối với chuyện này anh không muốn giải thích, nếu có người hỏi thì đánh lảng sang chuyện khác.
Quả nhiên, Oscar đã chuyển trọng tâm chủ đề, cậu ta nghiến răng kèn kẹt.
"Oscar, là Oscar! Năm đó chính mày làm tao vang danh thiên hạ, mãi lên đại học tao mới vùi lấp được. Bây giờ mày lại muốn nổi bão đúng không?"
Lưu Chương chớp chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ mềm mại vô cùng.
"Xin lỗi mà Hùng ca. Tao sẽ không gọi mày thế nữa, gọi tiểu Hùng được chưa?"
"Im đi, đồ con vịt!"
"Hùng Hùng!"
"YaYa!"
Hai kẻ ngốc cứ gọi tên nhau một cách ấu trĩ như vậy, quên luôn việc giữ im lặng cho Châu Kha Vũ. Mà thực ra cậu nhóc đã tỉnh từ lúc hai người kia bước vào phòng nhưng vẫn quyết định giả vờ ngủ để được dựa vai Lưu Chương thêm chút nữa, không ngờ lại vô tình thấy một Lưu Chương ngốc nghếch đùa giỡn như vậy.
"Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi thằng nhóc này!"
Lưu Chương cảm nhận tiếng hít thở không đều đặn dường như cố nén cười của kẻ đang dựa vào người mình, quay sang vò vò tóc Kha Vũ. Từng lọn tóc mềm mại lướt qua kẽ tay khiến anh yêu thích không nỡ buông.
"Hùng ca, hôm nay lại tập duyệt ạ?"
Châu Kha Vũ giả vờ mơ màng như mới ngủ dậy, tự nhiên gọi Oscar một tiếng "Hùng ca". Tiếng gọi này khiến khóe môi Oscar giựt giựt, nhưng vì hình tượng trưởng câu lạc bộ vẫn nghiêm túc dặn dò.
"Ngày mai biểu diễn rồi, hôm nay các cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Buổi biểu diễn này không chỉ là cơ hội cho các cậu tỏa sáng với sinh viên mà còn gây ấn tượng với các giáo viên và nhà tài trợ nữa. Phải cố gắng đấy!"
"Biết rồi mà Hùng Hùng, mày như bảo mẫu quá."
Lưu Chương nheo mắt cười, anh biết Oscar luôn là người dẫn đầu trách nhiệm và năng nổ, đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng xa cách ấy.
"Mày nghiêm túc chút đi. Vài tháng nữa tụi tao rời khỏi câu lạc bộ rồi, mày tự lo thân mày đấy."
"Em sẽ chăm sóc cho anh ấy."
Châu Kha Vũ khẳng định, cậu chân thành nhìn Lưu Chương. Ánh mắt ấy khiến trái tim anh mềm nhũn, chỉ một câu nói nhưng khiến anh tin tưởng hơn bất cứ lời hứa hẹn nào.
"Anh cũng sẽ chăm sóc cho em."
Lưu Chương nhẹ nhàng xoa đầu Kha Vũ.
Oscar nhìn một màn tình cảm thắm thiết kia, trong đầu hiện lên một đống dấu hỏi chấm. Cái bầu không khí quái quỷ gì đây?
***
Khi những tia nắng cuối cùng của chiều tà vụt tắt, ánh đèn sân khấu đồng loạt bật lên, phía dưới khán đài là hàng ngàn người trẻ tuổi náo nhiệt mang theo hơi thở thanh xuân.
Lưu Chương đứng khuất sau sân khấu quan sát biển người đối diện, trái tim bỗng run lên, lòng bàn tay nắm chặt. Châu Kha Vũ đứng cạnh anh đương nhiên nhìn thấy động tác ấy không khỏi lo lắng, cậu muốn cổ vũ cho anh, tiếp thêm động lực cho anh.
"Chương Chương, anh căng thẳng à?"
"Có chút chút."
Thật ra là vô cùng căng thẳng. Anh không phải kiểu người nhút nhát, đã từng thuyết trình trước rất nhiều người, nhưng đứng trên sân khấu thì khác. Được làm điều mình yêu thích nhất, dùng âm nhạc thay lời nói của mình, theo đuổi mộng tưởng của mình, cảm giác này khiến anh vừa phấn khích vừa bất an.
Châu Kha Vũ bỗng kéo anh lại gần, cúi đầu chạm nhẹ vào trán anh.
"Đừng lo lắng, em ở đây."
Cái chạm chỉ trong thoáng chốc nhưng Lưu Chương cảm giác như trời đất đảo điên rồi. Anh ngượng ngùng xoay mặt đi hướng khác né tránh ánh mắt của Kha Vũ, vành tai nóng ran như bị lửa đốt. Nội tâm anh không ngừng gào thét, đứa nhỏ này vừa làm cái gì vậy? Đây là cách thể hiện tình anh em thân thiết mới của giới trẻ hả? Nhưng đối với thế hệ của anh hành động này rất nguy hiểm đó biết không? Cậu ấy muốn lấy mạng anh à?
Tựa như có hàng vạn cánh bướm bay lượn trong trái tim, tạo nên sự rung động mãnh liệt từ tận đáy lòng. Tâm trí anh dường như chìm vào men say của rượu, lại như trôi nổi bồng bềnh trên những cụm mây chiều.
Châu Kha Vũ vỗ vỗ lưng anh, thì thầm:
"Đi thôi, Lưu Chương."
Khoảnh khắc ấy đừng nói là cùng Kha Vũ bước lên sân khấu, cho dù cậu ấy dắt anh đến chân trời góc bể, anh cũng mê muội bước theo.
Tiếng hò reo vang dội kéo lại tâm trí anh, Lưu Chương bình tĩnh nhìn dòng người trước mắt. Cảm xúc lo lắng khi nãy đã hoàn toàn biến mất, giống như Kha Vũ vừa tiêm cho anh liều thuốc an thần vậy.
Những giai điệu vang lên, Lưu Chương hoàn toàn bị cuốn theo âm nhạc, còn khán giả bị cuốn theo anh. Sân khấu nổi lửa, anh dường như đang bùng cháy. Nụ cười rạng rỡ, cử chỉ, phong thái của anh tựa như có ma lực quyến rũ ánh nhìn, khiến người người khó quên.
Khi nốt cuối cùng của bản nhạc vụt tắt, Lưu Chương quay đầu tìm kiếm bóng hình Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ vừa lúc cũng nhìn về phía anh. Cậu ấy mấp máy môi, anh đọc được khẩu hình miệng ấy.
"Em thích anh."
Cậu mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ và phong thái lịch lãm như vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, cậu ấy tỏa sáng như vầng thái dương, khiến trái tim anh cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Giữa biển người náo nhiệt và ánh sáng vinh quang, trong mắt anh chỉ lưu giữ hình dáng em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip