16. Down the dust
Rikimaru hơi mở lớn mắt, chút ngạc nhiên đọng lại trên những sợi mi dài của anh. AK cảm thấy trong lòng như có cả ngàn cánh bướm lướt qua, đôi mắt này luôn là thứ báu vật cậu tôn kính nhất thế gian.
Nhưng từ lúc nào nó đã xen chút bụi xám có hình bóng một người xa lạ.
"Lần thứ hai anh đến tìm Châu Kha Vũ ở bar tầng thượng, em cũng ở đó."
"Riki, anh đâu cần gặp tình một đêm chỉ để đòi một bao thuốc lá."
"Em có thể mua cho anh rất nhiều Black captain, nhưng anh lại chỉ muốn bao thuốc đó."
Rikimaru không ngờ rằng phần tâm tư mình giấu đi lại bị thấu tỏ đến vậy. Anh cũng dùng âm giọng rất nhỏ, gọi khẽ một tiếng.
"Chương."
AK không muốn thú nhận với anh việc cậu nói ra những lời này vì đã thấy tiếc nuối giăng trong mắt anh khi nhìn bóng lưng Châu Kha Vũ rời đi. Một tiếng "Chương" kia lại làm thói quen chiều theo mọi ý muốn của Rikimaru chiếm lấy quyền hoạt động.
"Nếu không phải thằng nhãi đó đã lừa anh, em nghĩ mình sẽ giúp anh tìm cách có thể cùng với nó ở chung một chỗ."
Rikimaru nghe vậy lại cười nhạt.
"Sao có thể."
"Riki, anh biết rằng chỉ cần anh muốn, ngay cả Red Fang em cũng khiến nó sập xuống đúng không?"
AK nhìn dáng vẻ không nỡ của anh, trong lòng lại căm ghét Châu Kha Vũ thêm một tầng. Rikimaru thích hắn, đã là điều khiến AK hoàn toàn phải nhận thua.
Người có ánh mắt như sao trời cúi đầu, che đi tia sáng trong đôi đồng tử to tròn.
"Bây giờ nói chuyện này thì có ý nghĩa gì, anh và Châu Kha Vũ không còn cơ hội nữa."
Ngay cả khi anh và hắn chẳng còn cơ hội, anh cũng không thể thích em, phải không?
***
Rikimaru nhìn Văn Tư Hành đang trò chuyện cùng Bá Viễn ở phía đối diện, vẫn có vài người của những tổ chức khác tới nịnh bợ ông ta. Anh ra hiệu với AK, nói rằng anh muốn rời đi trước, AK lo cho cánh tay chưa lành của anh, muốn trở về cùng Rikimaru. Anh gật đầu, dù sao vết thương này cũng không cho phép anh lái xe. Cả hai đứng dậy, cúi đầu chào Văn Tư Hành, rời khỏi phòng tiệc.
Bữa tiệc kín này suy cho cùng đúng là một trò hề.
AK bảo anh đứng đợi trước cửa sảnh lớn, cậu để chìa khóa trong túi xách của Bá Viễn, vừa rồi đã quên không lấy. Rikimaru bước ra ngoài, dựa lưng vào cây cột bằng đá nơi hành lang lộng lẫy của căn dịnh thự, bật lửa châm một điếu thuốc. Vị nho quen thuộc của Black captain anh đã nếm suốt bao năm, giờ lại gợi nhớ đến một người khác.
"Tôi ghét mùi khói của anh."
Thứ âm thanh Rikimaru không muốn nghe thấy nhất lúc này, vậy mà lại xuất hiện. Anh quay đầu, người kia đã đứng ở bức tường cạnh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo từ bao giờ.
Hoặc là, hắn đã luôn đứng đó sau khi rời khỏi căn phòng tiệc sặc mùi dối trá.
"Tôi ghét chúng đến phát điên, vì bây giờ tôi không còn muốn dùng loại thuốc nào ngoài Black captain."
Rikimaru không nhìn hắn, cúi đầu nở một nụ cười đầy mỉa mai, cho hắn, hay là cho chính anh.
"Đừng nói những lời của tình nhân. Cậu quên mọi thứ nhanh vậy à?"
Châu Kha Vũ tiến tới, kéo cánh tay của anh giật về phía sau, ép anh lên bức tường lạnh buốt.
"Nói đi, nói xem anh đang giấu tôi những gì."
Rikimaru nhìn người kia từ trên cao ghim ánh mắt đầy sương mù vào người anh, đâm anh đến đau đớn.
"Sao cậu có thể nực cười thế này? Tôi có gì cần phải giấu cậu? Nếu có, tôi không được phép giấu sao? Châu Kha Vũ, chúng ta thế này tính là gì đây?"
Chúng ta thế này tính là gì đây?
Còn có thể tính như thế nào?
Hai người cứ như vậy chèn ép đối phương, trong đầu hỗn loạn đuổi theo những suy nghĩ riêng. Rikimaru chỉ mắng thầm hắn là một tên khốn, cái gì cũng muốn có, muốn ngủ với anh, lại vẫn muốn giết anh. Về phần Châu Kha Vũ, hắn lại chỉ hận mình như đang bị đùa giỡn.
Nhưng làm ơn, có thể nói với hắn anh không hề biết những gì cha mình đã gây ra không?
Rikimaru nghiến răng, dùng sức giật cổ tay đang bị Châu Kha Vũ ghim trên đỉnh đầu.
"Đây là địa bàn của Nhạn Hội, cậu muốn ngày mai cả tổ chức quý hóa biết cậu có mối quan hệ kiểu này với tôi sao, ngay sau khi cậu muốn giúp cháu trai của Đồng Kính Dư giết tôi? Ha, sáng còn ở trên giường cầu một điếu Black captain, chiều đến liền chĩa súng về phía tôi. Châu Kha Vũ, đám bí mật đêm đó của cậu đáng giá bằng mạng tôi sao? Cậu muốn giết tôi theo cách đó sao? Sao cậu dám hạ nhục tôi như vậy?"
"Cậu kiêu ngạo chừng ấy, tôi thì không nên có tôn nghiêm của mình?"
Châu Kha Vũ lặng im, Rikimaru cho hắn một nụ cười, nụ cười mà hắn đã luôn nghĩ đến mỗi đêm khi khép đôi mắt lại trong mỏi mệt.
Rực rỡ như ánh dương, lại sạch sẽ không dính chút khói bụi nhân gian. Nhưng không còn là sự đơn thuần ngày ấy nữa, hắn làm mất rồi, mất đi khi còn chưa có được.
"Châu Kha Vũ, tôi muốn nói điều này. Ngày hôm đó cho cậu, không chỉ là một cái ôm."
Anh lại cười, nhưng là nụ cười chỉ vương đầy chát đắng giữa những câu chữ.
"Nhưng tôi hối hận rồi."
Giằng co giữa hận thù vô hình và tình cảm ngày càng không thể ngủ yên. Nỗi sợ chẳng biết từ đâu thành hình vây lấy trái tim hắn. Khi Châu Kha Vũ biết mọi sự đã chăng thể vãn hồi, hắn thấy mình đã để môi lấp kín môi Rikimaru, giữ chặt cơ thể đang cố gắng vùng vẫy của người kia lại.
Rikimaru nghiến lấy khóe môi hắn, Châu Kha Vũ lại mặc kệ đau đớn xé rách trên miệng, vị tanh ngọt khiến cả hai càng chìm sâu vào hố đen hỗn loạn, mặc nó khuấy đảo những suy nghĩ đã chẳng còn rõ ràng.
Hắn kéo anh vào chiếc xe đỗ gần đại sảnh, chốt cửa. Rikimaru xoa khóe môi cũng không còn lành lặn của mình, nhắm nghiền mắt, ngửa đầu ra sau ghế.
"Nếu cậu tiếp tục chuyện này, sẽ chẳng thể quay đầu lại được đâu."
Châu Kha Vũ đánh tay lái, vượt qua cánh cổng cao, như đang vượt qua rào chắn trong lòng mình, thứ mà hắn thậm chí không định nghĩa được chính xác.
"Cùng nhau sa xuống cát lầy đi, Rikimaru."
AK đứng dựa lưng vào cửa lớn đại sảnh, nơi khuất tầm nhìn của bức tường bên ngoài. Mãi cũng chẳng hề rời đi.
***
Nơi dừng chân là căn hộ của Châu Kha Vũ, khi rốt cuộc đè nghiến anh xuống giường, hắn lại do dự. Những lần làm tình trước là thứ đã đẩy mối quan hệ của cả hai đến nước này, cảm xúc lại không thể là giả, có lẽ hắn yêu cơ thể của anh, nó rõ ràng tuyệt vời đến mức khó diễn tả được chỉ bằng câu chữ.
Nhưng Châu Kha Vũ biết nếu chỉ là một khối thịt và cơ như bao người, hắn đã chẳng mong gặp lại anh sau những trận làm tình ấy day dứt đến vậy. Thứ kêu gào trong trái tim là ham muốn có được cái ôm của anh, là thỏa mãn kì lạ khi hắn thấy bóng hình mình lấp đầy đôi đồng tử đẹp đẽ, là dáng vẻ gợi cảm nhưng quá đỗi dịu dàng khi Rikimaru cho hắn một nụ hôn tan ra trong hương nồng của cồn và ngọt chát của nho.
Hắn đã từng nghĩ, mình không yêu anh, nhưng rồi mình sẽ yêu thôi.
Làm cách nào được. Hắn yêu người này.
Rikimaru không mở miệng cất lời nào sau khi yên lặng trên xe của Châu Kha Vũ, bây giờ anh chỉ để mặc hắn đè mình xuống. Anh không muốn cử động, nhưng cũng không muốn vòng tay này rời khỏi người mình. Châu Kha Vũ dừng động tác, nhìn anh thật lâu. Rikimaru lại tham lam quan sát hắn, anh muốn đưa tay vuốt lấy gò má kia biết bao.
Châu Kha Vũ, cậu còn trẻ quá, cậu thực sự đang suy nghĩ gì vậy? Cậu đã chắc chắn mọi thứ rồi sao?
Đến cuối cùng là cậu muốn gì đây?
Nụ hôn đầy cám dỗ lại không nhạt đau đớn hạ xuống môi anh. Không còn mơn trớn dịu dàng, chỉ có vị của máu chẳng thể phai đi nổi. Lần làm tình này không tìm được thứ cảm xúc hai người khát khao lúc trước. Cả anh và hắn đều biết rõ kết quả sẽ xảy đến như vậy. Khi Châu Kha Vũ tiến vào cơ thể anh, Rikimaru chỉ cảm thấy cõi lòng mình trống rỗng không cách nào đổ đầy. Hai người vẫn là làm tình, lại chẳng gắn kết được với nhau, thứ đang chảy tràn chỉ có quẫn bách và đau đớn thành dòng nước siết.
Vây cả hai dưới vực sâu không một chút ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip