nlnt.httt - ngày chủ nhật
chiếc chăn ấm hình mèo được mẫu hậu sắm cho từ lúc vào cấp hai, mon men thêm một quyển sách đặt trên ngăn bàn đọc còn dở hôm qua và nằm lì trên giường cả ngày, vậy là quá thừa làm ngày mưa chủ nhật này trở nên hạnh phúc chí ít với thanh thủy là vậy
thế nhưng trời luôn phụ lòng người
"cái thủy qua cô loan mua giúp mẹ kí đường đi con"
bật người ra khỏi chiếc chăn ấm áp, đưa tay vò vò đi mái tóc suông phẳng của mình, thanh thủy dậm chân xuống nhà
"mẹ, trời đang mưa đó"
"mưa thì lấy áo mưa chùm vô"
"lạnh đó mẹ"
"đem cái chăn theo"
"mẹeeeee"
"mày khỏi, đi lẹ về tao nấu cơm"
mắt liếc nhìn làn hơi nước thoát ra từ chiếc nồi sôi ùng ục rồi nhìn bóng lưng mẹ mình. thanh thủy thở hì một tiếng hậm hực bước ra, vội chộp lấy chiếc áo mưa có in logo bia 333 chồng lẹ lên người. áo mưa trong nhà cô có cả lố cơ mà điểm đáng nói là toàn mua đồ nên được tặng và tất nhiên không thể tránh khỏi mấy chiếc logo có chút cảm giác trẻ trâu, ừ thì vậy đó
mà sao số cô khổ thế không biết!
thanh thủy vừa lẩm bẩm than thân vừa lê chân bước trong dòng nước đã ngập hơn mắt cá, mưa rơi tanh tách trên đầu bị cản bởi chiếc nón gắn liền với áo mưa, cản thì cản thế thôi nhưng mặt cô hiện tại đã ướt nhẹp nước
thanh thủy thích mưa, cô rất thích vì cái sự êm ả, dịu dàng lại mát mẻ mà chỉ khi mưa về mới cảm nhận được. thế mà chỉ duy nhất một điều khiến cô chả bao giờ ưa nổi, cô ghét cái cách nước không thoát xuống cống kịp làm khu xóm xinh đẹp nhà mình ngập lênh lán mỗi khi mưa to, tuy chả đến mức khó chịu và phản cảm nhưng eo ơi, nước dính chân ngứa muốn chết
đi lúc lâu thanh thủy mơ hồ ngẩng đầu nhìn xung quanh. ủa nhà cô loan, nhà cô loan ở tận cuối xóm cơ mà. đưa tay đỡ đầu, thanh thủy phát hiện khi ra khỏi nhà thay vì quẹo trái và đến nhà cô loan, cô lại đi về hướng ngược với hướng cần đến
mà kể cũng lạ, khu xóm biết bao nhiêu tiệm tạp hoá gần nhà có xa nhà có cụ thể là nơi cô đang cần đến thế mà mẹ nhất quyết chỉ mua mỗi nhà vợ chồng cô loan. thanh thủy tự thấy mình là người cực dễ chiều và sẽ chẳng bao giờ phàn nàn về loại chuyện như này
vợ chồng cô loan chạc tuổi ba mẹ cô, cũng chỉ chuyển đến khu xóm này 3 4 năm nhưng cả xóm ai cũng quý và nghe nói còn có cô con gái học đại học xa hiếm về. điều quan trọng là cô loan thường xuyên khen thanh thủy xinh, lễ phép, ngoan ngoãn thứ mà cô ước ao được mẹ mình ban phát. ừ thì làm gì có ai không muốn nghe người khác khen lại là còn mẹ mình và thanh thủy cũng không ngoại lệ. không dừng ở đó, mặc kệ mỗi lần thanh thủy rối rích từ chối cô loan luôn vớ lấy vài ba cục kẹo hay có hôm là bịch nack bỏ túi ni lông bảo cho cô ăn vặt
thích là vậy nhưng hôm nay là ngày mưa đó, cô bị vỡ kế hoạch mình đã lập ra cho nguyên ngày mưa chủ nhật, nước thì ngập lại còn đi nhầm đường
xui tận mạng thế là cùng!
"cô loan ơi, bán con kí đường"
"thủy hả con, bây đợi cô xíu"
vâng một tiếng thanh thủy thở dốc vì trải qua cửa ải nhầm đường để lấy được chân kinh, ngoan ngoãn đứng đợi hồi lâu không thấy cô loan hay chồng cô ra như thường lệ thay vào đó là thân ảnh một chị gái lạ mặt, thanh thủy lát mắt đừ người
"em mua đồ đúng không, chị bán cho"
tóc dài xoăn nhẹ buộc hờ, ngọc thảo nâng tay vén vài lọn tóc còn du dương phía trước, nâng gương mặt tinh xảo về phía cô gái thân mặc áo mưa hai mắt mở to trừng mình. trông vẻ bé tuổi hơn gọi em chắc đúng rồi nhở, ngọc thảo nghĩ thầm
"thiệt luôn trời, thần tiên cũng có vụ hạ phàm đi bán tạp hoá?!"
"???"
"à dạ không không, bán em kí đường"
thanh thủy ngại ngùng gãi gãi phần đầu bị chiếc áo mưa che chắn, hên cho cô là người ta chưa nghe rành mạch không thì đầu cô giờ cấm xuống đất
"đây của em"
thanh thủy à một tiếng đưa tay nhận túi ni lông màu xanh mà bên trong là bọc đường theo yêu cầu ngọc thảo đưa cô. xúc cảm mềm mại ấm áp trên tay khiến cô giật bấn người nhận vội đồ rồi rút lẹ bàn tay. nhìn nhìn động tác thanh thủy, chợt ngọc thảo thích thú bật cười thành tiếng
thanh thủy ngượng ngùng
"bé thảo lấy cho em vài ba cục kẹo giúp mẹ, để sẵn trên kệ đó con"
"dạ"
nghiêng người về phía kệ tủ như mẹ nói, có nhúm kẹo vị chuối, cà phê thêm vài chiếc kẹo sữa. ngọc thảo phân vân cắn môi, ừm vậy lấy kẹo sữa đi. ngọc thảo nào hay vì chút hành động bộc phát của mình hôm nay làm thiếu nữ chưa trải đời tương tư không dứt
"của em"
thanh thủy đờ đẫn nhìn theo động tác của ngọc thảo, từ lúc chị nghiêng người phần áo vô tình vén lên một đoạn đủ để lộ vòng eo mảnh khảnh, đến khẽ cắn môi suy nghĩ gì đó rồi dứt khoát lấy 2 cục kẹo sữa cười cười bỏ vào tay cô. ma xui quỷ khiến thanh thủy lại ực một tiếng, hoảng hồn ngẩng đầu bắt gặp ý cười trong mắt ngọc thảo cô cúi đầu cắn cắn môi, mặt đỏ ửng và tất nhiên nếu phần tai không bị chiếc áo mưa che mất thì biểu cảm e thẹn này sẽ đã lọt hoàn toàn vào tròng mắt chị
"hửm, em không về à"
hả, à ừ mua đồ xong phải về chứ
"mà này"
"dạ?"
"em chưa đưa tiền chị á bé"
"..."
"..."
vừa định đi nghe vậy cô cứng người nhìn ngọc thảo, ngọc thảo nhìn lại cô. gò má thanh thủy vừa bớt ấn hồng giờ bị chị nói lại thêm đỏ chót, lúng túng đưa tay vào túi kéo kéo ra tờ hai chục đưa ngọc thảo rồi xoay người chuồng lẹ. chị nhìn theo bóng dáng bối rối cấm đầu chạy kia ý cười càng thêm đậm
"đồ cây mắc cỡ"
về tới nhà không ngoài dự đoán, thanh thủy bị mẫu hậu mình càm ràm một trận vì tưởng cô trốn luôn đi chơi. mặc kệ lỗ tai đang lùng bùng, chiếc áo mưa đáng thương bị cô cho nằm la liệt trong góc, khều khều vai mẹ
"nay hình như con gái cô loan học xa mấy năm mới về á mẹ"
"con bé thảo hả, người ta về quài cô ơi"
"ủa sao con hong biết"
"suốt ngày tạo kén trong phòng ông nội tôi biết à"
"..."
"mà chị í xinh ghê dữ luôn mẹ"
"vừa xinh vừa giỏi, tuổi đó vừa học vừa làm chủ rồi đó"
"..."
"mà chị í tên gì mẹ"
"ngọc thảo, nguyễn lê ngọc thảo"
nguyễn lê ngọc thảo!
thần tiên có thật..
____________________
hong ngờ chiếc chap tự tui thấy văn phong có hạn kia dc mn thích dữ luôn cái tui bị dui nên nay thả hố nè, ai lọt thì chịu tại hên xui mới lấp. nói thật nhìn mn cùng thích cp tui thích, thích thích xỉu, à mà chắc phải đổi cái bìa cho tươi sáng hơn, nhìn âm u quá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip