Chương 67: Rời khỏi quỹ đạo
Vương Tuấn Khải ngồi chờ ở phòng cấp cứu. Đổng Bội Hành tự mình đi xem xét tình hình, đi tới chỗ bác sĩ trưởng hỏi thăm về sức khỏe bà Vương, sắc mặt bác sỹ không tốt chút nào.
"Vương tổng, bệnh tim của bà Vương hiện tại cực kỳ nghiêm trọng. Lần này không biết có thể qua khỏi được không. Bà Vương cũng đã lớn tuổi, mọi người dù sao cũng nên có sự chuẩn bị tâm lý trước."
"Những gì viện trưởng Đổng nói tôi đều hiểu rõ, sẽ không trách cứ gì bệnh viện. Tôi cũng không phải người không biết phải trái, mọi người cứ tận lực là được." Vương Tuấn Khải ảm đạm nói. Đầu ngón tay nắm chặt lấy thanh vịn, trắng bệch hết cả, sắc mặt hắn cũng không tốt hơn là bao.
Từ nhỏ, Vương Tuấn Khải luôn tỏ ra mạnh mẽ, hơn nữa lại rất bướng bỉnh. Trước đây, khi bị thương, hắn luôn giấu giếm không nói. Nhưng bà hắn lại biết, nhưng vì lo lắng cho hắn, cho nên đến nửa đêm, bà phải chờ cho hắn ngủ thật say mới lén bôi thuốc cho hắn.
Bởi vì ông Vương không còn quan tâm đến tập đoàn nữa, cho nên trọng trách gánh vác tập đoàn này đương nhiên sẽ rơi xuống đầu Vương Tuấn Khải. Ở trường học, Vương Tuấn Khải luôn một mình làm mọi việc, vì vậy không thích người khác xía vào chuyện của hắn hay muốn gây phiền phức gì, nếu có thì hắn sẽ lợi dụng gia thế nhà mình, làm cho bọn họ phải bị giáo huấn.
Mười tám tuổi, cha mẹ của Vương Tuấn Khải qua đời, là do An gia đã tính kế bày ra âm mưu hãm hại bằng tai nạn xe cộ. Từ đó về sau, Vương Tuấn Khải rời khỏi Vương gia, cả tập đoàn Vương thị đều giao cho bà Vương xử lý. Hắn tự mình gây dựng nên công ty Hoàn Vũ, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh. Mãi đến sau khi hắn kết hôn, hắn mới từ từ tiếp nhận gia nghiệp của Vương gia.
Tính cách mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải cũng là do ảnh hưởng nhiều từ bà Vương, tự học và làm, không dựa vào Vương gia mà tự mình thành lập công ty, nhưng không thể không nói tới sự quan tâm chăm sóc của bà Vương.
Tay Vương Tuấn Khải hơi run run, trong lòng không yên chút nào. Hắn không trách Vương Nguyên, cũng không nỡ giận chó đánh mèo gì cậu. Vương Nguyên vô tội, trong lòng hắn rất rõ điều này. Hắn sở dĩ để cho Đồ Liên đưa Vương Nguyên rời đi, cũng chỉ là để trấn an bà hắn, hy vọng Vương Nguyên có thể hiểu được điều này.
Hành lang trống rỗng, ánh đèn không quá sáng, không khí tựa hồ trở nên lạnh lẽo vô cùng. Điều này làm hắn có chút hiểu được tại sao Vương Nguyên lại sợ bệnh viện đến thế. Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, rốt cuộc là ổn rồi hay ...?
Cửa phòng bệnh mở ra, phịch một tiếng, Vương Tuấn Khải đột ngột đứng lên, nhưng lại phát hiện ra chân mình không thể di chuyển được.
"Vương tiên sinh..."
"Tôi biết rồi..." Vương Tuấn Khải giơ tay lên, ngăn điều anh ta định nói. Xoay người, hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh, cũng không phải quá sức chịu đựng của hắn, chỉ là tâm trí hắn hiện tại tràn ngập thống khổ mà thôi..
Hắn gọi điện thoại cho Đồ Liên: "Vương Nguyên đang ở đâu?"
"Bóng Đêm.."
"Ừm, vậy cứ để em ấy tiếp tục ở đó đi, để cho chị Tụy lo cho Vương Nguyên, cậu trước trở về, chuẩn bị lễ tang cho bà tôi." Vương Tuấn Khải thu xếp mọi chuyện xong liền cúp điện thoại, bước chân vẫn trầm ổn như trước. Hắn cầm lấy tay bà Vương, khẽ gọi một tiếng: "Bà... Cháu xin lỗi, là cháu đã chọc giận bà."
Đồ Liên có chút sững sờ nhìn điện thoại. Y quay đầu lại, nhìn thoáng qua Vương Nguyên còn đang hoảng loạn, tâm trầm xuống, lần này... Khẳng định là sẽ làm Vương Nguyên rất đau lòng.
"Vương Nguyên, đợi lát nữa chị Tụy sẽ mang qua cho cậu ít quần áo, tiên sinh sợ khi nói chuyện với bà sẽ xung đột với cậu nên mới để cậu ra ngoài, đừng suy nghĩ quá nhiều. Tiên sinh sẽ nhanh chóng đón cậu về nhà." Đồ Liên trấn an, xoa đầu Vương Nguyên. Nghe được những lời này, Vương Nguyên an tâm không ít.
Vũ Văn từ lần bị phạt lần trước đã phải ở nhà trị bệnh nhiều ngày, cho nên Bạch Thiếu HIền không để cho Vương Nguyên thấy cậu, sắp xếp một gian phòng cho cậu, không làm phiền đến cậu, bệnh tình của Vũ Văn đã làm cho hắn vô cùng sợ hãi.
Ngủ trong căn phòng xa lạ, Vương Nguyên trằn trọc thật lâu mà vẫn không ngủ được. Vương Tuấn Khải vì sao không gọi điện cho cậu? Vương Nguyên bất an nhớ lại, lại lập tức an ủi mình: nhất định bà còn chưa đi, nên Vương Tuấn khải vẫn chưa có thời gian gọi điện cho cậu. Thật là, đã trễ thế này rồi, bà cũng nên đi nghỉ đi chứ.
Vương Nguyên lăn qua lộn lại, lòng bàn tay cầm điện thoại đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Màn hình di động đột nhiên sáng lên, cậu lập tức ngồi dậy, khẩn trương bấm nút nghe. Giọng mũi nồng đậm của đối phương làm cậu hơi hoảng hốt, Mộ Tư, đang có chuyện gì vậy?
"Nguyên Nguyên, bà mất rồi..."
"Cái gì?" Vương Nguyên mở lớn hai mắt, tâm trí tràn ngập sợ hãi... Sao lại như vậy, là tại chuyện của cậu sao? Vương Tuấn Khải sẽ không cần cậu nữa, bà mất rồi, vì cậu cho nên bà mới mất...
"Này... Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên... Nói chuyện đi... Anh làm sao thế? Vương Nguyên...." Trần Mộ Tư cầm điện thoại, mê mang ngồi trên ghế sô pha. Vừa nghiêng đầu, đúng lúc Đồ Liên tiến vào.
"Mộ Tư ngoan, trước đi ngủ đã, tiên sinh và tôi đến tối khuya mới có thể trở về, ở nhà một mình nhớ phải ngoan nhé." Đồ Liên hôn nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ của Mộ Tư, trấn an nhóc: "Mộ Tư, đừng sợ, tôi sẽ luôn bên cạnh cậu."
Mộ Tư từ trong lòng Đồ Liên ló đầu ra, hỏi: "Nguyên Nguyên... Sao anh ấy chưa về?"
"Cậu ấy..." Đồ Liên ngập ngừng.
"Vừa rồi tôi gọi điện cho anh ấy, nói với anh ấy bà đi rồi, nhưng Nguyên Nguyên không nói gì đã cúp điện thoại rồi." Đồ Liên vừa nghe xong liền ngẩn ra, giao Mộ Tư cho người làm, mau chóng gọi điện thoại cho Vương Nguyên.
Đồ Liên thầm nghĩ không xong rồi, Vương Nguyên nhất định sẽ đến đây. Dù y có gọi bao nhiêu lần, đều không có ai bắt máy. Đồ Liên thở dài, thôi vậy.
Vương Nguyên không mặc áo khoác, gió lạnh thổi vào người, nhưng cậu không có cảm giác gì. Điều cậu mong muốn lúc này chỉ là mau chóng tìm được Vương Tuấn Khải, cậu muốn nói cho hắn biết, về sau cậu sẽ không tùy hứng như vậy, sẽ không đi chơi gì hết, chỉ cần hắn, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối sẽ về nhà đúng giờ.
Đường phố đêm khuya vắng vẻ. Đèn đường màu vàng làm cả người Vương Nguyên trở nên mơ hồ. Cậu không đón được xe, đành phải cố gắng chạy.
Đột nhiên một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt Vương Nguyên. Cậu vui vẻ, khẩn trương lên xe: "Đưa tôi đến ngoại ô Tây Bắc.." Còn chưa nói hết câu, đột nhiên trước mắt cậu tối sầm, một mùi nồng nồng truyền đến mũi cậu."
"Thật vất cả mới có được cậu." An Viễn cười lạnh. Nếu không có chó nuôi trong nhà (chắc là An Nhiên ==' ), cũng sẽ không biết thời điểm này. Trại giam không phải toàn người ngu ngốc, huống chi bên trong đó còn có Vương Tuấn Khải đặc biệt "quan tâm". Sau khi ra khỏi đó, vốn đã tính toán kỹ lưỡng, cũng thành công làm cho công ty của hắn gặp nguy, cũng đúng là trong khoảng thời gian này, gã đã mạc danh kỳ diệu lấy lại được sản nghiệp của An gia, nhưng rồi đột nhiên tất cả lại sụp đổ, mọi người đều quay lưng lại với gã. Thế cục lại đảo lộn, An Viễn rất vất vả để thoát khỏi địa ngục, vừa mới bước chân vào thiên đường, lại bị Vương Tuấn Khải một lần nữa đẩy xuống.
An Viễn cũng sớm đã suy sụp, gã bắt cóc Vương Nguyên lần này, không phải là để uy hiếp Vương Tuấn Khải, mà là muốn đẩy Vương Tuấn Khải vào chỗ chết. Gã cũng đã nghĩ kỹ, muốn chết thì cùng chết đi. ( Chính văn là 'Đồng quy vu tận' thực sự ta cũng không biết nghĩa của nó có phải là cùng chết không :) )
--------------------------------
10/12/2017
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip