Chap 31 [END]
Chỉ còn một ngày nữa là diễn ra lễ tốt nghiệp, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy đều háo hức chờ ngày mai đến.
Thân là chủ tịch hội học sinh, mấy ngày nay Vương Tuấn Khải không có một chút thời gian rảnh rỗi, ngay cả thời gian gặp mặt Vương Nguyên cũng không có, lúc rời khỏi trường thì trời đã tối, bảo bối của anh về từ lâu rồi.
Hoàn thành xong công tác chuẩn bị cuối cùng, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi lễ ngày mai, Vương Tuấn Khải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm xách cặp ra về.
Đến nhà, không biết là đã thay đồ hay chưa, điều đầu tiên Vương Tuấn Khải làm chính là gọi điện cho bảo bối của anh:
"Nguyên nhi..."
"Tiểu Khải, anh về đến nhà chưa? Ở trường còn nhiều việc không? Hay để em đến giúp anh một tay....à mua cả đồ ăn đến bồi bổ anh nữa....em...."
"Nguyên nhi..."
Vương Tuấn Khải thấy cậu tuôn một tràng dài không có hồi kết giọng liền cưng chiều ngắt lời cậu, mọi người nói bảo bối của anh nhiều chuyện nhưng Vương Tuấn Khải không nghĩ thế, ngược lại còn thấy rất đáng yêu. Vậy mới nói, khi yêu con người ta rất mù quáng.
"Nguyên nhi! Anh vừa về đến nhà rồi, mọi thứ ở trường cũng đã sắp xếp ổn thỏa, em không cần phải lo."
"Ồ" Vương Nguyên bên kia đầu dây nghe vậy cũng gật gù. Ai bảo người yêu cậu là hội trưởng hội học sinh cơ chứ. "Anh nghỉ ngơi rồi ăn tối đi, lát em nhắn tin cho"
"Ừ, tí mà ngủ quên là biết tay anh đấy"
Đợi Vương Tuấn Khải bên kia cúp máy Vương Nguyên liền lè lưỡi làm mặt xấu. Đã thế lát nữa cậu cứ ngủ đấy, làm gì được nhau.
Vương Tuấn Khải ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ nhìn lên đồng hồ đã mời giờ tối. Anh chỉ nhắn cho Vương Nguyên tin nhắn chúc cậu ngủ ngon. Quả nhiên không có hồi đáp, chắc bé con ngủ quên rồi.
Hôm sau sân trường Nam Thanh đã nhộn nhịp từ rất sớm. Mọi người đều mặc trên mình bộ đồng phục thường ngày, thế nhưng hôm nay trông lại phong cách, chỉnh tề hơn rất nhiều. Lễ tốt nghiệp hôm nay được chuẩn bị rất công phu. Từ chiếc khăn trải bàn cho đến ánh đèn sân khấu, một khung cảnh hoành tráng.
Vương Nguyên ngồi dưới hàng lớp mình, vênh mặt với Lưu Chí Hoành, nói rằng chuẩn bị hoành tráng được như vậy chỉ có Vương Tuấn Khải nhà cậu mà thôi. Lưu Chí Hoành không thèm so đo với con người kia, Thiên Tỉ nhà cậu cũng đóng góp nhiều đấy chứ, bận tối mắt tối mũi còn không có thời gian trò chuyện nhiều với cậu.
Mở màn buổi lễ là các tiết mục văn nghệ của các lớp, tiếp sau đó là thầy hiệu trưởng lên phát biểu. Kì lạ, mọi lần tập chung, đến phần thầy cô phát biểu mọi học sinh ở dưới đều không nghe, không làm việc riêng thì cũng không chú ý, riêng hôm nay lại ngồi chăm chú nghe từng câu từng chữ. Có lẽ đây là lần cuối họ được ngồi tại ngôi trường này.
Cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất, trao bằng tốt ngiệp cho học sinh cuối cấp và hội trưởng hội học sinh đọc bài diễn văn.
Vương Tuấn Khải bước lên sân khấu, nhìn một lượt khắp sân trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ người kia mà mỉm cười.
" Kính thưa các thầy cô giáo và toàn thể các bạn học sinh. Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta, những học sinh khóa X được ngồi tại đây với tư cách là học sinh trường Nam Thanh. Mọi người đã cùng nhau trải qua ba năm trung học đầy thú vị, mỗi người đều có những kỉ niệm của riêng mình. Tại đây chúng ta cùng nhau chia sẻ buồn vui, cùng giúp đỡ lẫn nhau để vươn lên. Ngôi trường này đã cho ta những thầy cô đáng kính, cho ta những nguời bạn tri kỷ và cho ta gặp được người gắn bó với mình suốt quãng đời còn lại... "
Nói đến đây Vương Tuấn Khải hướng Vương Nguyên mỉm cười. Thấy anh nhìn về phía mình nói những lời đó Vương Nguyên không nén nổi xúc động. Người con trai này đã cho cậu hạnh phúc, là người đã đem đến cho cậu cảm giác an toàn khi cậu gặp chuyện. Có lẽ không đoán trước tương lai sẽ ra sao, chỉ cần hiện tại Vương Tuấn Khải ở bên cậu, còn chuyện của sau này cứ để sau này tính đi.
..............
----- 8 năm sau -----
4:30 sáng.
Chuông báo thức vang lên, cậu con trai lười biếng đưa tay ra khỏi chăn mò tìm vật gì đó, phải mất mấy phút mới thành công tắt chuông báo thức đi.
"Bây giờ mới 4:30 sáng. Thiên Thiên, hôm nay mùng mấy? "
Người kia quay sang ôm lấy cậu con trai vùi mặt vào hõm cổ.
"15 tháng 7, Hoành nhi chúng ta ngủ tiếp đi"
"Anh vừa nói là 15 tháng 7?"
Nhận được cái gật đầu của người kia Lưu Chí Hoành từ trong chăn bay vào nhà vệ sinh vớivận tốc ánh sáng, không quên nói vọng ra với Thiên Tỷ.
"Anh còn chưa dậy, hôm nay Vương Nguyên cưới chồng, anh còn không mau dậy"
"Vương Nguyên sao lại lấy chồng? Chẳng phải nói là chờ Vương Tuấn Khải đi du học về hay sao? " Thiên Tỷ vẫn chưa tỉnh ngủ liền trong chăn ăn nói hồ đồ.
Chưa đầy một phút sau liền cảm thấy tai mình đau điếng, Thiên Tỷ lúc này hoàn toàn tỉnh ngủ, nhăn nhó nhìn Lưu Chí Hoành.
"Dịch Dương Thiên Tỉ, anh mới là người đi du học và tôi là người chờ anh về chứ không phải hai người bọn họ. Giờ thì đi thay đồ nhanh lên"
Thiên Tỷ lười biếng đi vào nhà tắm, 6h sáng cuối cùng bọn họ cũng chuẩn bị xong, trực tiếp đi thẳng đến lễ đường.
Vừa đến nơi hai người nhanh chóng đi vào phòng chờ của cô dâu chú rể, nói cô dâu cũng không đúng cho lắm, thôi gọi là hai chú rể đi. Mở cửa bước vào đứng ngay trước mặt hai người là Thảo Anh, nhìn ánh mắt sắc bén của cô Lưu Chí Hoành gãi đầu cười trừ.
"Thảo Anh tỷ, là tên họ Dịch đáng ghét kia không chịu dậy. Không phải em cố ý đến trễ" vừa nói vừa chỉ thẳng vào Thiên Tỷ.
Thảo Anh trừng mắt nhìn Thiên Tỷ, không quên nói một câu.
"Để sau buổi lễ hôm nay xem tôi trị cậu thế nào"
Dịch Dương Thiên Tỷ dở khóc dở cười, chẳng phải nói 8 giờ mới bắt đầu sao, rõ ràng còn sớm mà.
Mọi người chuẩn bị lo đón khách, mới đấy đã đến giờ cử hành hôn lễ. Đứng trên lễ đường là Vương Tuấn Khải một thân vest đen lịch lãm đang hồi hộp mong chờ khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời. Bên ngoài cánh cửa kia là người mà anh yêu nhất, là người mà anh sẽ bảo vệ suốt cả cuộc đời. Tám năm không phải là khoảng thời gian ngắn, sau tám năm cuối cùng cậu cũng trở thành vợ của anh, Vương Nguyên đã là vợ của Vương Tuấn Khải, mặc dù cậu khẳng định là anh gả cho cậu nên anh mới là vợ.
Cánh cửa lễ đường mở ra, Vương Nguyên mặc vest trắng thanh lịch, bên cạnh là bố chồng cầm tay cậu tiến vào lễ đường. Đến cuối con đường, nơi mà người mong chờ cậu nhất đang lo lắng đợi ở đấy, ông Vương trao tay của Vương Nguyên cho con trai mình, mỉm cười trở về chỗ ngồi.
Từng khoảnh khắc, từng giây phút này đều hồi hộp, vui mừng đến không nói thành lời, từng lời cha sứ căn dặn đều khắc sâu vào tâm trí hai người. Đến thời khác hai người nói lên lời thề, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên.
"Vương Nguyên, anh dành tặng đôi tay, trái tim và tình yêu của anh dành cho em. Anh sẽ tin tưởng và tôn trọng em đến suốt cuộc đời này. Bất kể những trở ngại chúng ta sẽ đối mặt với nhau, kể cả những cuộc tranh cãi đi nữa, anh vẫn sẽ luôn là người bạn đời trung thành nhất bên em. Tình yêu của anh sẽ chỉ hết..............khi cuộc sống này kết thúc."
Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau.
--------END--------
Sau bao ngày tháng lười biếng cuối cùng cũng hoàn thành rồi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.
Cùng nhau đón chờ phiên ngoại và những tác phẩm khác của mình nhé [tym tym]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip