CHAP 43
~~~~~ 3 tiếng sau ~~~~~
Cậu như thường lệ mỗi sáng đều đến thăm anh tuy nhiên bụng đã khá lớn nên đi lại cũng khó khăn từ lúc thức dậy đến khi tới bệnh viện đã lad chuyện của 3 tiếng sau đó.
Cậu mang bụng bầu một tay chóng lưng, một tay đặt trên bụng bước vào.
" Tuấn Khải em lại vào với anh rồi này." Cậu vui vẻ nói với anh nhưng vừa vào thì...
Giường bệnh trống trơn.
" Tuấn Khải.... Tuấn Khải... anh đâu rồi. " Cậu vội đi tìm khắp phòng lo lắng.
" Anh đâu rồi..... Tuấn Khải... Đừng làm em sợ mà.... Tuấn Khải. " Cậu bắt đầu khóc khi tìm không thấy anh.
* Reng.... Reng.... Reng.... * Điện thoại cậu đột nhiên reo lên.
Vương Nguyên: " Là ai?"
??: " Cậu là Vương Nguyên? "
Vương Nguyên: " Là tôi anh là ai?"
??: " Tôi là ai cậu không cần biết có muốn gặp Vương Tuấn Khải? "
Vương Nguyên: " Anh ấy đang ở đâu hả?" Cậu kích động hỏi.
??: " Nếu muốn gặp anh ta đến địa chỉ XXX.... *tút tút tút * " Người đó cúp máy.
" Alo.... này.... này.... chết tiệt mà." Cậu tức giận.
" Chết tiệt... Tuấn Khải.... kẻ nào dám bắt Tuấn Khải. " Cậu căm thù nói rồi bỏ đi.
Cậu không thấy anh đã lo lắng vô cùng sau khi nghe điện thoại lại càng lo lắng hơn và rất tức giận, không biết là bọn chán sống nào dám bắt anh, dám bắt cả người của cậu. Nếu bắt được cậu thề sẽ lột da róc xương tên đó, vừa lo vừa thù mà cận phóng nhanh đến địa chỉ đó mà quên mất rằng mình đang mang bầu. Nơi đó là một rừng hoa đào hiếm có ở ngoại ô thành phố.
" Tuấn Khải... anh đâu rồi Tuấn Khải? " Cậu vừa đến đã vội tìm xung quanh.
" Vương Tuấn Khải... Anh đang ở đâu... Em là Vương Nguyên đây... Hức.... Hức." Cậu nói rồi bắt đầu lại khóc.
??: " Vương Nguyên. " Giọng nhỏ mà ấm áp phía sau cậu.
" Hở?.... Tuấn.... Tuấn Khải? " Cậu quay lưng bất ngờ vui mừng.
" Là anh Vương Tuấn Khải đây." Anh bước chậm chạp từ bước lại phía cậu do anh nằm một chỗ lâu ngày nên các chi bị cứng anh đi được như thế này là may rồi.
" Là anh thật sao? Em không phải mơ? Anh đã tỉnh lại? " Cậu nước mắt hạnh phúc tràn ra chôn chân tại chỗ hỏi.
" Em không mơ là anh thật đây xin lỗi đã để em đợi anh lâu như vậy. " Anh nhích từng bước đến chỗ cậu nói.
Cậu vui đến nỗi nước mắt không ngừng rơi nhận thấy anh đi lại khó khăn liền nhanh chóng đi lại chỗ anh ôm chầm lấy đỡ anh.
Nguyên: " Anh đúng là đồ đáng ghét để em đợi lâu như vậy. " Cậu trách móc anh nói.
Khải: " Xin lỗi em là anh đáng ghét." Anh ôm cậu nói.
Nguyên: " Anh đáng ghét đến khi tỉnh lại lại làm em một phen hoảng hốt nữa... Hức hức. "
Khải: " Anh xin lỗi mà là anh muốn làm em bất ngờ thôi." Anh đưa tay lau nước mắt cho cậu nói.
" Vương Nguyên cảm ơn em cảm ơn em đã đợi anh cảm ơn em rất nhiều vì tất cả. " Anh mỉm cười nói.
" Đáng ghét em mới là người cần cảm ơn anh em cũng cảm ơn anh đã luôn yêu em chờ đợi em bao nhiêu năm qua." Cậu mỉm cười nói.
" Vương Nguyên anh rất hạnh phúc em biết không? Được yêu em là điều may mắn nhất của anh." Anh ôn nhu thâm tình nói.
" Vậy sao? Nhưng em thấy em may mắn hơn là vì có anh bên canh em." Cậu nói trong hạnh phúc.
" Vương Nguyên ~~~~ không ngờ em lại nói những cậu thâm tình này nha. Trước đó rất là lạnh lùng với anh không thích chút nào ~~~~." Anh ghẹo cậu nói.
" Hứ.... Dù là trước đó hay bây giờ em thế nào cũng là tại anh mà ra cả đó." Cậu nói giọng đáng yêu.
Khải: " Vậy sao? Cũng tại anh mà em lại thay đổi thành người lạnh lùng tàn nhẫn xin lỗi em."
Nguyên: " Chuyện đã qua hay cho qua đi bây giờ không phải rất tốt sao?"
Anh mỉm cười cúi đầu áp môi mình lên đôi môi mềm mại của cậu.
" Ưm.... Ưm...."
" As~~~ thật đáng ghét mà anh là đồ lợi dụng hơ.... hơ." Cậu chu mỏ lên nói.
" Anh đâu có lợi dụng em đâu? Ai bảo môi em quyến rũ quá làm chi hở?" Anh cười ma mị nói.
" Hừ mà khoan đã không phải anh đang ở bệnh viện sao? Sao đến đây được? Còn nữa anh tỉnh lúc nào?" Cậu ánh mắt tra hỏi.
" Hazzz... Anh tỉnh lại lúc gần sáng chuyện là như vầy.... * bắt đầu kể *..." Anh bắt đầu kể cho cậu nghe.
Chuyện là lúc anh vừa tỉnh lại thì đúng lúc bác sỹ chính của anh đi kiểm tra, vô tình thấy anh tỉnh nên sẵn khám cho anh và kể lại cho anh tình trạng bênh tình lẫn chuyện của cậu anh hiểu ra và muốn tạo bất ngờ cho cậu nên gọi cho Thiên Hoành giúp sắp đặt chuyện này.
" Anh thật là.... anh có biết lúc không thấy anh trong phòng em lo lắng thế nào không hả? Đáng ghét... đáng ghét. " Cậu nói rồi đánh yêu lên ngực anh.
" Được rồi... Được rồi mà anh xin lỗi em được chưa." Anh nói rồi ôm cậu hôn lên trán cậu rồi.
" Vương Nguyên anh yêu em rất yêu em... Em làm vợ anh nha bảo bối! " Anh lấy từ đâu bó hoa và hộp nhẫn để trước mặt cậu nói.
" Xí.... Anh yêu em thì kệ anh bộ yêu em thì em phải đồng ý lấy anh chắc?" Cậu phồng má chề môi nói vui lắm á.
" Hazzz... thật vậy sao? Yêu cũng yêu rồi, ăn anh cũng ăn rồi, con em cũng mang rồi còn gì? Không lấy anh thì còn ai dám cưới em đây?" Anh vừa nói vừa sờ bụng cậu cười gian tà.
" Hứ... để anh đắc ý rồi em đây còn hàng tá người muốn lấy đấy nhá." Cậu vỗ ngực tự tin nói.
" Nhưng mà em nghĩ xem người của Vương Tuấn Khải này ai dám đụng đến chứ?" Anh lại cười cười nói.
" Hức.... Anh ức hiếp em." Cậu phồng má đáng yêu nói.
" Vậy bây giờ em có đồng ý làm con dâu mẹ anh? Làm mẹ con anh? Làm vợ anh à không làm lão bà của anh suốt đời suốt kiếp không?" Anh nâng cằm cậu lên nhìn thẳng hỏi lại.
" Mẹ anh em cũng kêu mẹ chồng rồi con anh cũng nằm trong bụng em. Em còn có thể không làm lão bà của anh sao?" Cậu mỉm cười nói.
" Em..... ĐỒNG Ý em yêu anh Vương Tuấn Khải. " Cậu hét lớn.
" Ngoan lắm bảo bối anh cũng yêu em vợ à." Anh đeo nhẫn cho cậu ôm cậu cười típ mắt nói.
" Ưm.... Ưm...."
Một nụ hôn nữa được diễn ra nó mãnh liệt hơn, nồng nhiệt hơn lúc nãy bao nhiêu nhung nhớ, niềm vui hạnh phúc điều được dồn hết vào nụ hôn này. Giữa khu rừng hoa có hai thân ảnh ngồi cạnh nhau được khắc họa hài hòa, làm cho khụng cảnh đầy lãnh mạng thêm phần ám muội thắm thiết thế là đến cuối cùng anh và cậu đã được bên nhau sao bao nhiêu sóng gió.
______________________________________
HAPPY BIRTHDAY 🎂🎂🎂 VƯƠNG NGUYÊN 8/11/2000 – 8/11/2021 Sang tuổi 21 em chúc anh mạnh khỏe hạnh phúc và thành công trên con đường mà anh đã chọn đằng sau luôn có TTV – TBG – TCH – TDT ủng hộ anh.
Duy Ái Vương Nguyên 💚💚💚💚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip