2. "Tôi tưởng tượng..."

#11

Tôi tưởng tượng về sau, hai người tổ chức hôn lễ cùng một ngày. Anh có cô dâu của anh, cậu có bạn đời của cậu. Hai người nâng ly cười chúc mừng nhau. Nhưng cũng chỉ có họ biết rằng ly rượu kia thực ra rất đắng.

#12

Tôi tưởng tượng rất nhiều năm về sau, khi xem lại những khoảnh khắc Khải Nguyên bây giờ, hai người ấy sẽ chỉ cười. Cười, giữa muôn vàn chua xót.

#13

Tôi nghĩ về rất nhiều năm trước, anh hỏi cậu

"Em đã từng thích ai chưa?"

" Em chưa!"

" Vậy anh cũng chưa!"

Tôi tưởng tượng nhiều năm sau đó, hai người ngồi trước ống kính, phóng viên hỏi "Hai người từng thích ai chưa?"

Vương Nguyên: " Đã từng!"

Vương Tuấn Khải: " Tôi cũng vậy!"

Tôi thực sự không biết lúc đó, người mà Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nhắc đến, có phải là người mà chúng ta đang nghĩ đến hay không?

#14

Tôi tưởng tượng...
Mùa thu năm đó, anh bước đi không có cậu.

Mùa hạ năm đó, bên cạnh cậu không có anh.

Mùa xuân của rất nhiều năm sau, tại một ngôi miếu cổ, trên hai tấm thẻ ghi điều ước treo trên chiếc bảng, có dòng chữ

" Vương Nguyên, hãy sống thật vui vẻ!"

" Vương Tuấn Khải, anh nhất định phải hạnh phúc!"

#15

Sân bay đông đúc, Vương Nguyên kéo vali xuống.

Tôi tưởng tượng câu đầu tiên cậu ấy gọi sẽ là: "Vương Tuấn Khải, em về rồi!"

#16

Trưởng thành, là phải trả giá cho tất cả. Một cái giá đắt của thanh xuân.

Sẽ không có ai buộc dây giày cho cậu nữa.

Sẽ không còn ai chọc anh cười nữa.

Sẽ không có ai để cậu bám tay vào balo đi giữa dòng người nơi sân bay đông nghịt nữa.

Cũng sẽ không còn ai để anh trêu chọc nữa.

Thanh xuân qua nhanh, sự trả giá chính là những năm tháng không bao giờ trở lại.

Tôi tưởng tượng rất lâu nữa, ca khúc "Hẹn ước bồ công anh năm ấy" mãi mãi là lỡ hẹn.

#17

Mùa hoa năm ấy, Vương Tuấn Khải gọi một cuộc điện thoại cho Vương Nguyên

" Vương Nguyên, chơi có vui không?"

" Tiểu Khải, ở đây vui lắm, lễ hội rất náo nhiệt!"

" Ừ"

Tôi tưởng tượng, thực ra lúc đó, Vương Nguyên chỉ ngồi cách Vương Tuấn Khải một hàng cây, hoa bay trong gió. Cậu ngay đằng sau anh, anh gọi điện cho cậu. Cậu giả vờ ở nơi khác. Mùa hoa năm ấy, rất đẹp. Nhưng thực buồn.

#18

Tôi tưởng tượng rất nhiều năm sau, tại TF gia tộc, có hai đứa trẻ rất thân nhau, cầm mic hát "Một người như mùa hạ, một người như mùa thu". Điều đáng nói, hai đứa trẻ là con của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải.

#19

Tôi tưởng tượng rất lâu nữa, khi tuyết phủ đầy mặt đất, ở hai nơi xa nhau, có hai chàng trai lẩm nhẩm hát ca khúc "Snow man". Từng bông tuyết chạm khắc vào lòng người những hồi ức miên man vô tận.

#20

Thật may, vì tất thảy chỉ là "Tôi tưởng tượng..."

Tôi đã nghe một câu :" Khải Nguyên thực ngọt...ngọt đến bi ai!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: