Phần 7

Mấy ngày sau cậu vẫn đi học bình thường, giờ thì trong trường ko ai là ko biết cậu. Ai gặp  cậu cũng chỉ biết cúi đầu vì e sợ , ko 1 ai dám nhìn thẳng.  cậu ko có lấy 1 người bạn, nhưng cậu ko quan tâm, cậubghét sự giả dối, ghét sự toan tính của những người ở đây. cậu nhớ Việt Nam, nhớ trường lớp, bạn bè của cậu . Nhớ những chiều đi học về cùng mấy đứa bạn ăn trộm trái cây, rồi đi tắm sông _ bắt cá. Với cậu đó mới chính là tình bạn, còn ở đây người ta chỉ thích làm bạn với tiền tài danh vọng, kẻ nào ko cho họ được thứ họ cần thì chỉ được xem là rác rưởi.cậu  thấy ghê tởm những điều đó.
2 tuần sau
" tối mai ba mẹ định tổ chức 1 buổi party mừng Nguyên Nguyên trở về, Khải và Lâm phải có mặt ở nhà đó nhé"bà Chan nói như ra lệnh.
"dạ tụi con biết rồi ạ!" Vương Tuấn Khải nói. Hắn lại liếc nhìn cậu, nhưng dường như nét mặt ko được vui lắm,cậu cứ nhíu mài cúi gằm mặt.
"mẹ, con thấy ko cần phải làm vậy đâu ạ! Chuyện con trở về ở nhà chúng ta biết là được rồi cần gì công bố cho người ta biết chứ? Con ko thích những buổi tiệc như thế này". cậu tru mỏ nói
Ông Chan trìu mến nhìn cậu rồi ôn tồn bảo " Bảo bối à, ba biết con ko quen mấy chuyện này, nhưng nhà chúng ta ko phải là mấy gia đình bình thường, ko thể có chuyện gì cũng giấu diếm được đâu, nếu để báo chí biết được ko biết họ lại viết gì đây. Nên ba muốn nhân dịp này công khai với mọi người là con đã trở về, sẵn tiện báo tin mừng cho dòng tộc biết nữa chứ."
" ba con nói phải đó, chỉ là bữa tiệc thôi mà, con đừng lo nhé mẹ đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chỉ cần hôm đó con có mặt là được, ko cần bận tâm gì đâu" bà Chan tươi cười lên tiếng
" dạ con biết rồi, tùy ba mẹ vậy"  cậu ỉu xìu trả lời rồi lại xụ mặt tiếp.
"Thưa cậu chủ bà kêu cậu thay đồ rồi xuống dưới nhà ngay, khách đến đông đủ rồi ạ!" giọng bà quản gia cất lên làm  cậubgiật mình. Nảy giờ cậu đang miên mang suy nghĩ về những tình huống mà  cậu hay xem trên phim, những cậu thiếu gia nhà giàu thường được bao bọc trong nhung gấm lụa là nhưng dường như họ chưa từng thấy hạnh phúc. Họ phải sống theo sự chi phối của người khác, cuộc đời của họ lúc sinh ra đã ko thuộc về họ.  cậu thấy thương xót cho họ và cũng cho chính bản thân mình. Vì giờ đây cậu cũng gặp phải tình huống đó.cậu ghét những buổi tiệc như thế này, nó chỉ mang tính hình thức , những con người bề ngoài luôn mang vẻ đẹp hào nhoáng để che đậy những bản chất xấu xa bên trong.cậu  thật sự buồn nôn vì phải chứng kiến cảnh đó.
Cả phòng khách chật kín người, tiếng nói cười ồn ào rộn rã. Bổng nhiên mọi người từ từ im lặng, ánh mắt họ trợn tròn hết cỡ. miệng thì há hóc nhìn phía cầu thang.....
Còn hắn thì vẻ mặt đờ đẩn , đôi mắt đê mê nhìn vào 1 thân người đang từng bước đi xuống cầu thang....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip