Chương 13: Máu và nước mắt

Tuần này tâm trạng tôi khá hơn rồi nên là sẽ up trước một chap nhé. Vì là tuần này bị stress khá nặng thêm việc kia nữa nên là một chap nhé.
P/s: Ảnh chỉ để trưng dựng 😂😂

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi.

Anh Quân ôm thân người đầy máu của Tử Yến mà luôn miệng nói xin lỗi. Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ được em gái mình, xin lỗi vì đã làm một người anh tồi. Con ngươi của Anh Quân từ từ chuyển đỏ, răng nanh bắt đầu mọc ra, đầu óc của cậu bây giờ chỉ còn nghĩ được rằng mình phải giết.

- Đi bây giờ cũng không giải quyết được gì đâu nhóc con. - Giọng nam trầm quen thuộc vang ra từ đằng sau cánh cửa. - Thì ra đây là lí do tại sao nhóc lại chạy như điên như vậy nhỉ.

- Anh thôi đi, anh biết thế nào là mất đi người mà mình yêu thương không hả? - Anh Quân hét lên với Vương Phong.

- Tôi biết, tôi biết chứ. - Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh ôm Anh Quân vào lòng.

Cậu tức thời ngạc nhiên, Vương Phong không sợ cậu sao? Anh không sợ cậu sẽ giết anh sao? Sao anh lại có thể bình tĩnh mà ôm cậu vậy chứ? Trong khi cậu vẫn còn ngẩn người vì ngạc nhiên thì anh liền lấy khăn lau máu trên người cậu và chỉnh lại quần áo của cậu. Kĩ càng hơn anh liền cởi bỏ áo khoác của mình và choàng lên người cậu. Bởi hiện tại cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng dính.

- Nào, về thôi. - Vương Phong nhấc bổng Anh Quân làm cậu giật mình.

- Khoan, tôi không thể về gặp Nguyên Nguyên ca với bộ dạng này được.

- Chúng ta không về đó, chúng ta sẽ về nhà của tôi.

Vương Phong nhìn Anh Quân một hồi và đưa cậu vào xe. Anh lái xe ngang qua ngôi nhà của họ, băng qua đường cao tốc và hiện ra trước mắt là một ngôi nhà mang hơi hướng vintage. Ngôi nhà toát lên vẻ thanh lịch, nhẹ nhàng và thanh khiết. Một màu trắng vintage nhẹ nhàng, gam màu nóng tôn lên vẻ yên bình của ngôi nhà. Anh Quân ngẩn ngơ trước ngôi nhà của Vương Phong. Bề ngoài nhìn anh rất lạnh lùng, ít nói nhưng không ngờ lại có một ngôi nhà mang hơi hướng xuân nhẹ nhàng thế này.

- Đứng đó làm gì? Vào nhà thôi.

Anh Quân lon ton chạy theo Vương Phong, đợi anh mở cửa rồi vào. Bên trong ngôi nhà trông thật giản dị. Đồ đạc hoàn toàn được bọc trắng, tường được bao phủ bởi giấy gián tường. Nội thất được làm từ gỗ 100%. Với một đôi mắt và mũi của Vampire, cậu đánh hơi được giá tiền của những đồ đạc này có thể lên tới hơn chục triệu nhân dân tệ. Anh Quân lại theo thói quen đứng đấy ngẩn ngơ. Lần đầu tiên cậu thấy được ngôi nhà đẹp đẽ thế này, cậu sẽ cố gắng không làm bẩn nó.

- Anh làm cái gì vậy? - Anh Quân ngạc nhiên khi Vương Phong lại nhấc bổng cậu lên lần nữa.

- Đi tắm.

- Nhưng.......

- Nhưng nhị gì? Tôi không cho phép cậu làm bẩn nhà tôi nhé. Với lại, tôi cũng thấy hết những gì thấy được rồi nên không phải ngại. - Vương Phong trả lời mặt tỉnh bơ trong khi mặt Anh Quân lại đỏ hết cả lên. - Hmm, dễ thương thật.

- Hở? - Anh Quân ngơ ngác sau khi nghe được câu khen ngợi của Vương Phong.

Hai mươi phút trong phòng tắm, tiếng chuông điện thoại bàn phát ra từ phòng khách, Vương Phong chạy nhanh ra trả lời. Ậm ừ vài câu, anh cúp máy và thở dài.

- Ai vậy? - Anh Quân vừa ra khỏi nhà tắm, tay cầm khăn lau đầu hỏi Vương Phong.

- Bên cảnh sát, họ yêu cầu tôi đến lấy lời khai ở biệt thự kia.

- Dấu chân của anh......tôi xin lỗi.

Nhìn Anh Quân cúi gằm mặt mà xin lỗi, Vương Phong bất chợt thở dài. Tiến đến trước mặt Anh Quân, cầm khăn rồi lau đầu cho cậu.

- Không phải lỗi của cậu. Xong rồi, ở yên đây nhé, tôi sẽ về ngay thôi.

Anh Quân ở nhà một mình, ngứa ngáy khó chịu liền nhấc điện thoại gọi cho Vương Nguyên.

Ở đầu dây bên kia, Vương Nguyên đang bận bịu nấu cơm, có điện thoại liền chạy ra bắt máy. Một tin thông báo cực sốc đến từ bên kia khiến cho chân cậu không đứng vững được. Ngồi bệt xuống đất xong tai cậu vẫn nghe được những gì Anh Quân nói, khuôn mặt lại hiện lên sự tức giận. Cô bé ấy mới chưa đầy 18.

Chí Hoành từ trong nhà bếp chạy ra xem có chuyện gì và lại nghe được cái tin báo động trời ấy. Thật không tin nổi. Chí Hoành ngay lập tức về báo cáo lại với ông của Vương Nguyên. Còn cậu lại nhờ quản gia Vũ nấu nốt cơm và chạy đi tìm Nhan Hồng. Cô ta tối nay sẽ không được ngủ yên.

Về phía sở cảnh sát, Vương Phong đang làm thủ tục ra sở. Lấy lời khai, cuối cùng vẫn là anh không liên can gì đến đó hết. Cả Anh Quân lẫn anh đều không liên can gì đến đó hết. Nhưng cô bé đang yên ngủ trong nhà xác kia lại là người quen của anh, anh cũng không thể làm ngơ được. Lái con xe trên đường về, anh nghĩ ngợi hồi lâu. Nếu như Anh Quân là Vampire thì cũng có thể Vương Nguyên là Vampire bởi cậu ta có thể nhảy lầu hay dính đạn mà không hề hấn gì cả. Hơn nữa, cái cánh mà cậu ta đánh nhau chẳng giống một người đã từng học võ. Tốc độ đánh nhau đó nhanh hơn hẳn những loại võ thuật anh từng xem qua. Mải nghĩ ngợi, anh không hề biết rằng anh đang bị nhắm tới. Và rồi "Rầm", tiếng xe va chạm xảy ra ngay trên ngã tư, một cô gái với mái tóc dài chạm lưng kéo anh ra khỏi xe và mang anh đi. Trên môi, nụ cười gian xảo lại hiện lên.

9h50 phút tối, Vương Phong chưa về khiến Anh Quân rất lo lắng. Cậu cứ đứng ngồi không yên, hơi chút là xem đồng hồ. Sắp điểm 10h rồi mà anh chưa về, cậu ngay lập tức chạy đi tìm. Vừa chạy vừa suy đoán anh ở đâu và may mắn thay, cậu thấy bóng dáng Vương Nguyên. Anh Quân nhanh chóng chạy lại phía Vương Nguyên.

- Anh.....Vương Phong.....

Chưa nói hết, một cơn đau đầu ập tới. Vậy là sao? Tử Yến đã chết rồi cơ mà, tại sao đầu cậu lại đau thế này? Hình ảnh Tử Yến trước khi ngã xuống hiện ra trước mắt cậu.

"Ca ca, chạy đi, chạy đi không anh sẽ chết đấy." Khuôn mặt Tử Yến dính đầy máu và cô bé đã khóc.

Và một vũng máu hiện ra trong đầu cậu như một thước phim. Người nằm đó không ai khác là Vương Phong, nước mắt chảy dài nhìn cậu mà hét "Chạy đi Anh Quân, chạy đi không cậu sẽ chết đấy. Chạy đi và đừng quay đầu lại."

- Aaaaaa - Anh Quân ôm đầu thụp người xuống. Tại sao chuyện này lại ập đến với cậu? Tử Yến đi rồi, còn Vương Phong. Vậy anh đâu? Vương Phong đâu? Bất chợt đôi tai cậu bắt sóng được giọng nói quen thuộc, cậu không chần chừ thêm phút nào mà chạy về phía đấy. Trước khi chạy còn bảo với Vương Nguyên rằng "Anh đi tìm chị Mỹ Kì đi, nhanh lên!!"

Cậu nhìn theo bóng dáng gầy gò của Anh Quân mà xót nhưng cũng cắn răng chịu đựng mà đi tìm Mỹ Kì. Trong lòng bây giờ đang như lửa đốt, chỉ mong sao Anh Quân không bị Nhan Hồng giết là được rồi.

"Rầm" cánh cửa ra vào đổ rầm xuống, ngay trước mắt chính là Nhan Hồng, bên cạnh là Vương Phong. Cậu tạch lưỡi, cô ta làm hỏng bộ đồ mà Vương Phong yêu thích nhất rồi.

- Cô.....thả anh ấy ra.

- Tại sao? Chẳng phải......

- Phải phiếc cái gì?? Cô đã giết chết em gái tôi rồi giờ muốn giết cả anh ấy sao?

- Em gái cậu? Tử Yến? Tôi giết cô ta lúc nào? Xin nhớ rằng, cả ngày hôm nay tôi không hề đến ngôi biệt thự đó.

Cậu ngạc nhiên, nếu cô ta không giết Tử Yến vậy ai? Ai là người đã giết cô em gái của cậu??

- Không nói nhảm nữa, thả anh ấy ra.

Dứt lời, sau lưng cậu, đôi cánh nhuốm đầy máu dang rộng. Đôi mắt chuyển đỏ ngầu, mái tóc từ ánh nâu sang đỏ đen.

- Cô.....chết đi.

NGẮN!!! NGẮN QUÁ!!! Tuần sau bù lại 2 chap nhé và hôm nay. Thân. Tôi đang định đổi tên, có mệ nào có idea nào không??

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip