Chương 14: Cuộc chiến không hồi kết

Chap14 đây, chap15 tối nay up nhé. Chap này gửi lời thân thương đến các bạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vương Phong giương ánh mắt nhìn Anh Quân đối đầu với Nhan Hồng. Một Vampire với đôi cánh nhuốm máu ấy đã lọt vào mắt anh. Nó nguy hiểm nhưng thật đẹp làm sao. Nhưng anh lại đang bị trọng thương nằm ở đây không thể nắm lấy đôi cánh ấy được.

Ngắm nhìn Anh Quân ở đằng sau mới thấy được cậu tự nhiên đẹp đến chường nào. Một vẻ đẹp của Vampire thuẩn chủng là đây, đẹp như một bông hoa hồng vậy. Hai mí mắt của Vương Phong nặng dần, tầm nhìn về hướng cậu cũng nhỏ dần và anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Anh Quân quay lại thấy Vương Phong không động đậy nữa, cậu tăng tốc về phía Nhan Hồng, dùng chính đôi cánh của của mình tấn công. Lúc thì phi lông vũ, lúc thì quật. Không những vậy, cậu còn có thể tự đánh tay không. Đỡ những đòn đánh của Anh Quân, cô dần dần mất thăng bằng, mất đi khả năng tự vệ. Đôi mắt cũng chẳng thể thấy rõ được nữa nhưng cô vẫn có thể thấy rõ được con ngươi của Anh Quân. Nó ánh lên một tia phức tạp vốn có, sự tức giận hiện hữu ngay trong mắt. Và hơn nữa, nước mắt cậu bé đang từ từ lăn trên má. Những giọt nước mắt đó tượng trung cho sự hối hận, sự tức giận và sự đau đớn. Từng cú đánh giáng vào người Nhan Hồng, cô càng cảm thấy sự tức giận của cậu. Cậu nhóc năm nào hôm nay đã thực sự lớn rồi.

Đến giới hạn, cô không chịu được nữa mà khuỵu xuống nền đất lạnh. Nằm ở dưới thở hổn hển nhìn Anh Quân trước mặt bằng nụ cười ấm áp đến lạ thường.

- Nói!!! Tại sao cô giết Tử Yến?

- Tôi..... đã nói rồi..... tôi không.... giết.... cô bé.... đó.....

- Hả?

- Làm sao.... tôi có thể giết được..... một đứa nhóc..... dễ thương vậy.... hả? Chính tôi.... là người đã.... huấn luyện..... cho nhóc ấy..... cơ mà.... Tôi.... không.... thể.....

Từng lời nói của Nhan Hồng như một lời biện minh rõ ràng. Rằng, cô không giết Tử Yến. Nhan Hồng tránh ánh mắt của Anh Quân bằng cách quay đi. Anh Quân không tức giận cũng không thể hiện gì hết mà ngưng nắm đấm. Cậu chợt bừng tỉnh, rút cánh về và chạy lại chỗ Vương Phong. Cậu lay người anh, đập vào người anh để tìm dấu hiệu của sự sống. Anh nằm dưới ho khụ khụ, hé mở mắt, môi mấp mắp, ánh mắt nhìn cậu với vẻ trách móc.

- Cậu.....sắp giết....tôi đấy.....

Cậu thở phào nhẹ nhõm liền ngồi bệt xuống đất rồi vùi mặt vào đầu gối và khóc. Lại một lần nữa cậu khóc, khóc vì người đang nằm dưới, khóc vì Tử Yến và khóc vì bản thân cậu. Tự trách bản thân sao lại để em cậu chết. Đến giờ cậu vẫn còn nợ một lời xin lỗi với Tử Yến.

Vương Nguyên đến vừa đúng lúc Anh Quân đang khóc mè nheo. Nằm dưới đất là Vương Phong mình mẩy đầy máu. Vương Nguyên nhanh chóng vác Vương Phong ra khỏi đó. Mỹ Kì đỡ Anh Quân theo sau Vương Nguyên. Mỹ Kì quay lại kiểm tra thì không hề thấy chị mình đâu. Nhưng mũi cô lại ngửi thấy mùi của chị cô quanh đây. Cô không hoàn toàn chắc chắn vị trí nhưng cô biết Nhan Hồng đang ở quanh đây.

Đỡ Vương Phong trên vai, Vương Nguyên cảm nhận được sức nặng của anh. Bình thường Vương Phong không hề nặng như tấn thế này, chắc do anh đang thở nặng nhọc. Bên tai, cậu còn nghe tiếng anh thì thầm.

- Bảo.....vệ.....thằng nhóc....

Và anh ngất lịm đi. Vương Nguyên lại xách anh lên vai và đi thẳng đến bệnh viện. Mỹ Kì đỡ Anh Quân trên vai cảm thấy cô đang bị tạo áp lực vậy. Nếu cậu mà có mệnh hề gì thì thứ nhất, cô sẽ đắc tội với Tử Yến, thứ hai sẽ chết dưới tay Vương Phong. Cô nhìn thoáng qua là biết rằng Vương Phong có nhã hứng với Anh Quân cũng như Vương Tuấn Khải có nhã hứng với Vương Nguyên. Cô không biết họ có nhã hứng với người quen của cô về thể xác, trí não hay chỉ là nhất thời ngẫu hứng. Suy nghĩ của con trai bao giờ cô cũng chẳng hiểu được. Nhưng còn Nhan Hồng, cô biết chị cô như lòng bàn tay. Chắc chắn chị cô vẫn còn quanh đây vì mùi đặc trưng của chị ấy. Mỹ Kì nép sát Anh Quân vào người mình, bật Vampire mode lên để bảo vệ được Anh Quân.

Tại bệnh viện, Vương Nguyên đã nhập viện cho hai người. Rồi cậu nhờ Mỹ Kì gọi người đến để đảm bảo an toàn. Yên tâm hoàn toàn, cậu mới trở về nhà. Vừa đi đường vừa suy nghĩ về nơi Nhan Hồng có thể tới. Cậu biết Mỹ Kì hoàn toàn biết được cô đang ở đâu nhưng cậu không muốn bạn thân mình phải thấy gượng gạo. Về đến nhà, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu là vẻ mặt say khướt của Vương Tuấn Khải.

- Cậu chủ, cậu lại uống nữa hả??

- Vương Nguyên.....cậu về rồi hả? - Anh lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của cậu. - Má bánh bao, trắng, mịn quá. Cậu đẹp thật đấy.

Vương Nguyên khổ sở gỡ Vương Tuấn Khải ra rồi đặt anh lên sofa. Cậu thở dài vào nhà tắm lấy khăn nóng lau mặt cho anh. Xong xuôi, cậu dọn hết đống chai rượu trên bàn và nhặt được tờ giấy note của Thiên Tỉ "Xin lỗi cậu nhé Vương Nguyên, tôi không ngăn cậu ấy được :))"

Cơ mặt cậu co giật, xin lỗi rồi cho thêm cái mặt cười vào. Đây có đúng là thiếu gia Dịch không vậy? Vứt tờ giấy note vào túi rác và ra ngoài đổ rác. Lúc nửa đêm hôm nay, cậu nghe thấy tiếng của Nhan Hồng bên cạnh, mùi máu phảng phất đâu đó quanh đây. Vương Nguyên trở nên thận trọng hơn nữa, cậu tự cắt tay của mình và đi quanh ngôi nhà để tạo vòng bảo vệ. Xong xuôi, cậu vào nhà và nhìn cậu chủ trên sofa. Thở dài lần nữa suy nghĩ "Anh em nhà này bao giờ mới hết trẻ con đây"

- Nào, đến giờ tắm rồi.

Cậu vác Vương Tuấn Khải vào nhà tắm mặc dù cậu biết đã đêm hôm rồi nhưng cậu vẫn phải cho anh tắm. Bởi cậu không muốn ngày mai giặt ga giường. Cậu thận trọng cởi từng cúc áo của anh, rồi đến quần, rồi đến chiếc boxer và thả anh vào bồn tắm. Vương Nguyên bắt đầu làm sạch cơ thể của Vương Tuấn Khải. Từ chân xuống dưới. Cậu rửa thì cứ rửa, anh khua chân múa tay cứ việc. Bỗng nhiên Vương Tuấn Khải lôi cả người cậu vào bồn tắm rồi bắt đầu......sờ soạng người cậu. Vương Nguyên mặt giật giật. Biết thế không cho ổng đi tắm cho rồi.

- Cậu....đẹp thật đấy.

Dứt lời anh liền hôn cậu tới tấp vào mặt, môi rồi cổ. Tay thì lần từ lưng xuống tới eo. Cậu hết nhịn rồi mới đập một phát vào gáy anh, ra khỏi bồn tắm và đi thay quần áo. Chỉnh tề như cũ cậu lại lôi anh ra lau người mặc lại quần áo cho anh. Và sau đó, cho anh đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Chí Hoành đập cửa nhà Vương Nguyên làm cậu khó chịu ra mở cửa.

- Nguy to rồi!! Không thấy Anh Quân ở bệnh viện!!!

Cậu giật mình, cậu nhóc không có ở bệnh viện vậy đi đâu rồi. Nghĩ mãi không ra đành mặc quần áo vào và chạy đi tìm Anh Quân. Cậu dùng mũi, dùng tất cả mọi thứ để đánh hơi được Anh Quân. Bất chợt, mùi máu quen thuộc phảng phất đâu đây cậu liền chạy đến phía toà nhà đó.

Chạy lên tầng cao nhất và đạp đổ cửa. Anh Quân đang nằm trong kia còn Nhan Hồng thì ở trước mắt.

- Chị.....thả Anh Quân ra.

- Tôi sẽ không thả cho đến khi nào ông cậu nhường cái ghế cho tôi.

- Xin lỗi, nhưng không bao giờ nhé.

Vương Nguyên ức tiết, cậu không nhẫn nhịn gì nữa mà lao thằng vào Nhan Hồng mà khiêu chiến. Cô ta thật sự hại người đủ rồi.

Cậu lao nhanh như một cơn gió, vung từng nắm đấm trước mặt Nhan Hồng, sải rộng đôi cánh để có thể đánh bại cô ta dễ dàng hơn. Dường như mỗi một nắm đấm, mỗi một đòn đánh là lời cảnh cáo để cô ta xin lỗi bạn cậu. Cô ta thật còn nợ một lời xin lỗi cực lớn với Mỹ Kì.

- Cô phiền phức quá đi à!!!

Cậu vừa than thở vừa đánh tới tấp với quyết tâm hạ gục Nhan Hồng.

Mạ nó, sao càng ngày tôi viết càng ngắn đi thế này?? Cơ mà tôi đang định đổi tên bộ, có cô nào đồng ý không? Có thì gợi ý cho tôi. Với lại, dạo này tôi đang thích đi trans manga, SA với shounen cộng thêm thích đi trans mấy bộ Đam cực mà chả biết tại sao =^= có cô nào thích lập team đi trans các loại với tôi không 😂😂 sau khi thi học kì sẽ cực kì rảnh rỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip