Chương 15: Đôi cánh
Năm mới tặng các cô này. Năm mới vui vẻ nha~~ Ủng hộ truyện tui dài dài vào vì tui sẽ ngâm giấm khá lâu đấy 😂😂
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chí Hoành nhìn Vương Nguyên đối mặt với Nhan Hồng. Cô ta làm trọng thương Anh Quân, suýt nữa giết chết Vương Phong và ác độc hơn nữa là giết chết Tử Yến - một cô bé chưa đầy 18 tuổi. Cô ta không còn là một Vampire mang hình hài con người nữa, cô ta là quái vật. Một con quái vật giết chết những người vô tội.
Bây giờ, với thực lực của Vương Nguyên, cậu thừa sức đánh gục Nhan Hồng nhưng không hiểu tại sao từ nãy tới giờ cậu toàn bị Nhan Hồng đánh tới tấp. Chí Hoành vừa tránh cho Nhan Hồng đánh vừa phân tích đường đi của Nhan Hồng đồng thời quan sát Vương Nguyên.
Cậu ấy không tập trung, cậu ấy hoàn toàn không thả lỏng. Vương Nguyên không hề nhận ra đòn đánh của Nhan Hồng, cậu chỉ chú trọng vào làm thế nào để tránh mà không hề chú ý. Người đầu tiên Chí Hoành nghĩ đến là Vương Tuấn Khải. Cậu rón rén rời khỏi toà nhà và chạy thẳng về nhà Vương Nguyên, đập cửa bùm bụp. Cậu biết Vương Phong không có nhà nên cậu đập cửa đến khi nào Vương Tuấn Khải ra mở cửa thì thôi.
- Gì thế? - Vương Tuấn Khải uể oải ra mở cửa với tình trạng vừa mới tỉnh rượu.
- Vương Nguyên.....cậu ấy....nguy.....
Nghe được tin sét đánh ngang tai, anh như bừng tỉnh. Cậu quản gia nhỏ bé của anh đang gặp nguy. Và rồi trong giây lát, sự việc hôm qua như được tua lại trong phút chốc.
- Cậu....đẹp thật đấy.
Dứt lời anh liền hôn cậu tới tấp vào mặt, môi rồi cổ. Tay thì lần từ lưng xuống tới eo. Cậu hết nhịn rồi mới đập một phát vào gáy anh, ra khỏi bồn tắm và đi thay quần áo. Chỉnh tề như cũ cậu lại lôi anh ra lau người mặc lại quần áo cho anh. Và sau đó, cho anh đi ngủ.
Vương Tuấn Khải lắc đầu thật mạnh rồi mặc quần áo và chạy theo Chí Hoành. Theo như anh thấy đây là một toà nhà bị bỏ hoang gần mấy chục năm nay mà trước mắt anh lại là Vương Nguyên bên góc nhà kia là Anh Quân. Anh bị choáng ngợp bởi người trước mắt. Cậu.....mọc cánh?? Con ngươi....đỏ rực? Mái tóc....trắng bạc?? Cậu không còn là Vương Nguyên nữa rồi sao? Anh nhìn sang Chí Hoành đang rất bình tĩnh.
- Cậu ấy....
- Yên tâm, cậu ấy vẫn là Vương Nguyên....nhưng chỉ khác là....không phải.....
- Tôi hiểu rồi. - Anh thở dài. - Giờ cậu muốn tôi làm gì khi cả hai không phải con người?
Chí Hoành liền lẳng lặng lấy ra cây súng mà Vương Nguyên đưa cho Vương Tuấn Khải rồi chỉ vào Vương Nguyên.
- Cậu muốn.....
- Cứ làm đi. - Chí Hoành mặt lạnh tanh ra lệnh.
Anh nuốt nước bọt, giương mũi súng về phía Vương Nguyên, tay run run không dám bắn. Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu rồi bóp cò. Viên đạn bay theo một đường thẳng trúng vai phải Vương Nguyên. Cậu ngã xuống, anh nhanh chóng ra đỡ cậu. Chí Hoành nhân thời cơ này xông lên đánh Nhan Hồng. Với Chí Hoành, đánh Nhan Hồng. Cậu mọc một chiếc cánh màu xanh sau lưng, dùng chúng để đỡ và quật ngã Nhan Hồng. Những vampire thuần chủng như cậu đều mọc một chiếc cánh màu xanh, còn những vampire lai người đều mọc một chiếc đỏ rực như máu. Chí Hoành và Vương Nguyên cũng không ngoại lệ. Chí Hoành dạo này lên tay rất được nhưng chiến với Nhan Hồng thì cậu không biết mình sẽ sống hay chết vì thực lực thật sự của Nhan Hồng không tầm thường chút nào.
Về phía Vương Nguyên, ngay khi vừa ăn đạn toàn thân cậu bắt đầu co giật, mồ hôi túa ra như tắm và đôi cánh bắt đầu rụng dần. Đôi mắt của Vương Nguyên he hé mở, gương mặt của Vương Tuấn Khải ngay trước mắt, cậu liền nở nụ cười rạng rỡ. Dù yếu ớt nhưng chúng chẳng hề thiếu sức sống chút nào.
"Bốp" cả người Chí Hoành văng ra xa tận cửa, cuối cùng Nhan Hồng cũng sử dựng thực lực thật sự. Vương Tuân Khải toàn thân được nhấc lên, không ngờ cô ta lại khỏe đến thế này. Và thụi cho anh một nắm đấm, Vương Tuấn Khải không phòng bị liền ho ra máu. Khi Nhan Hồng được nâng cấp, không những khả năng đánh nhau trở nên điêu luyện hơn mà còn cực kì khỏe. Vương Nguyên cố gắng mở to mắt ra nhìn Nhan Hồng, cái hình dạng bây giờ của cô ta chẳng khác gì con quỷ. Cậu cố gắng gượng dậy nhưng không thành, dần dần đi vào giấc ngủ.
- Mẹ ơi, mẹ ơi, xem này, con bắt được con bọ ngựa này. - Một cậu bé chừng 4-5 tuổi đưa hai bàn tay xinh xắn ra trước mặt người phụ nữ.
- Con giỏi lắm. - Bà nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé và nhìn cậu bé với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
.......
- Ổn rồi, đừng lo, mẹ ở đây - Một bàn tay đầy máu áp lên má Vương Nguyên.
Cậu sợ hãi nắm chặt lấy tay mẹ. Luôn miệng gọi mẹ mẹ mẹ. Và người đàn bà trước mặt đã trút hơi thở cuối cùng. Vương Nguyên sợ hãi nắm chặt cả thân người đầy máu của mẹ mà khóc. Ông Trịnh Nguy chạy đến và ôm cậu ra khỏi đó trước khi ngôi nhà nổ tung. Vương Nguyên mặt đẫm nước mắt nhìn ngôi nhà cháy rụi, đôi bàn tay nhỏ bé hướng đến ngôi nhà mà với với.
Cảnh tượng hôm đó sẽ là kí ức mà cậu không bao giờ quên. Giật mình mở mắt, cậu quay lại đã thấy Vương Tuấn Khải mình đầy máu nằm góc tường. Đối diện cậu là Nhan Hồng với bàn tay đầy máu. Vương Nguyên tức giận lao vào Nhan Hồng mà tung hết sức. Giờ với Nhan Hồng, cậu sẽ không nhẹ tay nữa, cô ta làm vậy là quá lắm rồi. Vương Nguyên giang rộng đôi cánh đỏ máu của mình, tiến tới Nhan Hồng mà trút từng cơn giận của mình vào đó.
- Họ.... đâu có tội tình gì.... tại sao??? TẠI SAO??
- Tại cậu, tất cả là tại cậu!!! Nếu cậu không....
- Tôi? Tôi chưa lần nào động đến cô, chưa bao giờ làm tổn hại Mỹ Kì.
- Nếu ông cậu không......
Nhan Hồng ngừng đánh và ngồi rạp xuống đất. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên trong từng đấy năm sống, cô chưa lần nào khóc. Vậy mà giờ đây do quá sức chịu đựng mà rơi nước mắt trước một cậu nhóc bằng tuổi em gái mình.
- Tại sao ông cậu lại không giúp họ? Tại sao lạo không cứu giúp bố mẹ tôi?? Tại sao?? Tại sao?? Họ có tội tình gì đâu cơ chứ? Tại sao mẹ tôi.... ông cậu lại không giúp?? Tại sao bố tôi.... tại sao?? - Nhan Hồng ngước mắt đôi mắt ngập nước lên hỏi cậu. - Tại sao ông cậu lại biến tôi thành thế này??
Cô cứ vậy mà khóc mà trách người con trai trước mặt mặc dù cậu chẳng có tội tình gì cả. Vương Nguyên đứng lặng người nhìn cô gái trước mặt mà chẳng làm được gì.
- Cô....
"Rầm" Cánh cửa mở toang, Mỹ Kì đứng ở cửa thở hổn hển. Cô đã phải chạy khắp cả Trùng Khánh để tìm chị mình. Nhìn thấy chị cô ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy Nhan Hồng. Rồi lại xem xét người Nhan Hồng.
- Chị... sao lại....
- Chị xin lỗi...
Cô cúi gằm mặt, bản thân cô không dám nhìn mặt em mình vì những gì mình đã làm.
- Chị chắc là chị ổn chứ?
- Chị ổn.
Cô bất chợt thấy ông Trịnh Nguy liền nhanh chóng đứng dậy, đến trước mặt ông và cúi rạp xuống. Nước mắt lại không ngừng rơi.
- Cháu xin lỗi..... thành thật xin lỗi....
Ông mỉm cười nhẹ trước cô gái này, đỡ cô lên cúi gập người 90°.
- Ông cũng xin lỗi cháu. Thành thật xin lỗi cháu.
- Ông.... cháu mới là....
- Không.... để về đến nhà ta sẽ kể toàn bộ cho cháu. Giờ cháu thu cánh lại và về với ta.
Cô ngạc nhiên rồi cũng thu cánh lại và về với ông. Vương Nguyên sau khi đứng bất động hồi lâu, cậu vừa mới nhận ra, Vương Tuấn Khải đang bị nguy. Cậu nhanh chóng chạy đến chỗ anh, nâng đầu anh dậy. Vương Tuấn Khải chợt he hé mắt, chậm rãi đưa bàn tay đầy máu áp má cậu và mỉm cười nhẹ.
- Không không... tôi cấm cậu chủ đi theo mẹ tôi.... không không...
- Ngoan nào... tôi.... sẽ không.... sao đâu....
Vương Nguyên nhăn mặt, tay ấn chặt vào vết thương để không rỉ thêm máu. Mỹ Kì phía bên Chí Hoành chẳng khá hơn là bao. Vương Tuấn Khải liên tục ho ra máu, hơi thở dần chậm đi, mí mắt dần cụp xuống. Cậu hoảng loạn không biết phải làm gì, càng hoảng càng sợ hãi. Đặt tay lên lồng ngực anh, cậu cảm thấy chúng dần dần xẹp xuống, không còn đập như bình thường.
- Khoan đã.... đừng...
- Tôi không.....
Bàn tay áp má cậu rơi thõng xuống nền đất lạnh. Mí mắt nhắm nghiền lại, đôi môi không kịp nở nụ cười. Vương Phong xuất hiện đúng khoảnh khắc đôi tay rơi bịch xuốnh đất, anh vô hồn ngồi bệt xuống đất. Em trai anh lại..... ra đi một cách.... dễ dàng vậy sao?! Bất chợt trong đầu anh xuất hiện đoạn phim ngắn
- Ca ca!! Ca xem này, xem con bọ cánh cứng này.
- Tiểu Khải, chạy chậm thôi.
Bóng nhỏ bóng lớn chạy theo nhau, tiếng cười vang vọng cả công viên. Nụ cười tỏa nắng, tiếng cười giòn tan của ngày xưa.
Vương Phong ngồi bệt đấy nhìn đứa em đã trút hơi thở cuối cùng, Vương Nguyên ngồi thẫn thờ ở đó, cậu không cười nổi, không khóc nổi, cơ mặt cậu bây giờ không có chút cơ để giật.
Cậu làm tốt lắm, đừng khóc, cậu đã làm rất tốt rồi. Đừng khóc, cậu khóc trông xấu lắm, cười lên đi.
Phía sau đôi cánh là một thiên thần hộ mệnh luôn bảo vệ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip